Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhớ về quá khứ !

Tiểu thuyết gốc · 1414 chữ

“Bốố… bố dừng lại!”_ đó là tiếng la thất thanh của Kiều Phương khi cô còn là đứa trẻ 5 tuổi trực trào trong làn nước mắt nóng hổi.Bố cô là một người nghiện rượu , nghiện đến nỗi mỗi khi ăn cơm ông lại cầm trai rượu tu ừng ực như chưa bao giờ được uống . hàng xóm nói ông là một kẻ bợm rượu . Mỗi khi say ông thường đánh đập mẹ của cô , bấy giờ mẹ của cô cũng chỉ là một người đàn bà 28 tuổi mà nhìn vào gương mặt bà đã thấy rõ nếp nhăn thấy rõ sự tảo tần kiếm từng miếng ăn tại nơi tỉnh quê nghèo này . và hôm nay ba cô say say đến nỗi không nhận ra hàng nước mắt của hình hài nhỏ bé trước mặt ông mà lớn tiếng quát tháo cô bé:

“ Mày cút ra cho taooo … hôm nay tao phải dạy cho con mẹ mày một bài học , dám hỗn láo với tao à !” _giọng ông gằn lên như muốn ăn tươi nuốt sống mẹ của cô bấy lâu nay người phụ nữ ấy vẫn luôn vun đắp cho gia đình , vẫn luôn khuyên ngăn ông không nên uống rượu , bởi vì nó mà ông mang trong mình đủ loại bệnh, nó dần dần trở thành mầm hoạ sinh tử của ông nhưng ông không bao giờ nghe . sau giọng quát ấy là tiếng khóc nức nở van xin của mẹ cô bé :

“ anh à! Em xin anh anh đừng như thế nữa! anh đừng bi quan thế có được không chúng ta có thể bắt đầu lại mà! Công ty phá sản nhưng anh cũng không thể trở nên mất hết lòng kiên định và lí trí của mình như thế này được! ” _ câu nói ngân trên nền nước mắt của bà bà nghĩ về đứa con gái bé nhỏ bà nghĩ về những ngày tháng hạnh phúc của 5 năm trước . Bà cũng từng là một vị phu nhân giàu có sống trong hạnh phúc được chồng hết mực nuông chiều nhưng sau đó do một biến cố lớn mà gia đình bị phá sản lúc đó người phụ nữa ấy còn đang mang cốt nhục trong người họ chuyển xuống một tỉnh quê nghèo khó gắng gượng mua một căn nhà nhỏ đơn sơ nếu k muốn nói là nó lụp xụp . Này qua ngày chồng cô đi xin việc nhưng chẳng ai dám nhận ngay cả công việc bảo vệ hay dọn vệ sinh ông cũng từng xin qua nhưng cái kẻ đã làm ông phá sản không chừa cho ông một cơ hội nào sống sót vì thế ông suốt ngày chìm đắm trong men rượu mặc dù cho vợ mình khuyên ngăn thế nào . đứa con được sinh ra trong hoàn cảnh khó khăn là một điều cực khổ nhưng không vì thế mà bà nản lòng bà tìm đủ mọi việc mưu sinh kiếm sống ngày đi làm thuê , đêm tranh thủ vài tiếng nghỉ ngơi nhặt ve chai để có tiền nuôi con và chăm sóc cho chồng mà sau 5 năm người phụ nữ 28 tuổi đã gánh trên gương mặt bao nhiêu nếp nhăn đôi bàn tay chai sần. nhưng không vì thế mà ông mủi lòng , tiếng van xin của cô cũng ngày một trở nên chai mòn lòng thương của chồng mình. Ông tiếp tục quát :

“ Tao phá sản rồi hahaha tao phá sản rồi mày còn ở đây làm gì ? Mày đang cười nhạo tao đúng……. K …..” _ chưa kịp nói hết câu ông đã đột nhiên ngã quỵ xuống nền đất không may đầu ông đập xuống nền nhà máu loang lổ xung quanh chỗ ông nằm . Kiều Phương tròn mắt nhìn cảnh máu loang lổ mà khóc lên vì sợ hãi đứa bé 5 tuổi sợ mất ba sợ ông ra đi mãi mãi… tuy là ông chìm trong men rượu nhưng ông vẫn rất thương mẹ con bà chỉ là ông muốn mình chết càng nhanh càng tốt mẹ con bà càng hận càng tốt để cho mẹ con bà đỡ khổ. Ông là một người cha nhưng ông ngày ngày tự trách bản thân và mẹ cô cũng biết đầu ấy nên mới không lỡ bỏ ông một mình . Tiếng xe cấp cứu vang lên inh tai thao thức trong đầu đứa trẻ 5 tuổi … ông hổn hển nói từng chữ :

“ Tô….i……x..in…..lỗi” _ rồi bàn tay ông trượt khỏi bàn tay đứa bé ấy ba nó ra đi thật rồi ra đi thật rồi nó khóc lên khóc cho sự ra đi mãi mãi của ba mình người phụ nữ ấy cũng khóc khóc vì số phận hai người hẩm hiu……

--------------- 5 năm sau ----------------------

Thoáng chốc đã 5 năm ngày ba cô ra đi mãi mãi , hôm nay là ngày đầu tiên Kiều phương bé nhỏ bước chân vào cổng trưởng cấp 2 cô bé năm nay mới 11 tuổi nhưng rất ham học hỏi xinh xắn và cực kì đáng yêu từ sau khi ba cô bé mất mẹ nó tập chung kiếm tiền nuôi nó ăn học cho nó học trường tốt nhất của tỉnh …. Hôm nay nó đến trường mẹ nó lai nó đi học đến cổng trường mẹ nó dặn:

“ con nhớ học ngoan ! mẹ rất tự hào về con, mẹ yêu con gái của mẹ ” _ nói song mẹ nó kêu nó đi vào rồi đứng sau nhìn mẹ nó thầm nghĩ :

[ con gái yêu của mẹ đã lớn rồi mẹ biết sau ngày hôm nay thế giới của con đã trở nên khác hơn rồi mẹ mong con tự bước đi không cần sự dìu dắt của mẹ tập cho con những tháng ngày tấp nập ]….

Sau khi bước đến cửa lớp nó tìm chỗ và ngồi vào ngay ngăn như một đứa học sinh gương mẫu đích thực .tất cả đều là bạn của trường khác tới nó không quen cho lắm rồi bỗng có một cô bé đến bên nó làm quen :

“ Chào bạn! tớ tên Nguyễn Bảo Trâm mình là người Việt vừa mới chuyển từ Mĩ về mình làm quen nhé ”_ ánh mắt non tơ của Bảo Trâm nhìn Kiều phương nói

“ à … hi…. Mình tên Trần Kiều Phương mình rất vui được làm quen với cậu”_Kiều Phương thẹn thùng giới thiệu có vẻ như nó vẫn còn ngại một ngày trôi qua nhẹ nhàng bởi vì dù gì chúng nó vẫn chưa có đủ lá gan để quậy hơn nữa cũng là học sinh mới mà nhỏ tuổi nhất trường nên cũng không có gì đặc biệt trong tiết học.

Vài hôm sau thì Kiều phương mới biết Bảo Trâm cạnh nhà mình thế là hai đứa ngày nào cũng sang nhà nhau chơi búp bê đồ hàng đủ thứ trên đời giống như hai chị em ruột vậy ! cho tới khi một hôm mẹ Bảo Trâm bắt cô đi học lớp đàn piano thì Bảo Trâm dãy nảy không đi đòi đi cùng Kiều Phương cô mới chịu đành rằng mẹ Bảo Trâm phải sang xin mẹ Kiều Phương cho con bé đi học cùng con bà và tiền phí bà sẽ chi trả từ đó hai đứa càng thân thiết nhau hơn mẹ của Bảo Trâm biết con mình chịu học khi có Kiều Phương thì bã cũng yên tâm ngoài ra mỗi mùa hè hoặc buổi tối bọn nó đều phại học thêm nào là luyện thanh nào là múa bale rồi khiêu vũ hơn nữa là học cả võ karate….. hai đứa nó học được tất cả kĩ sảo như phi tiêu ngay cả bán súng tụi nó cũng học và rát thành thạo . Thực ra bắn súng là do Bảo Trâm một lần đi khu mua sắm đòi chơi bắn súng nhưng bắn k trúng được phát nào lên về bắt Kiều Phương đi hoặc bằng được . Năm tháng Cứ thế trôi qua hai đứa trở thành bạn thân từ lúc nào không hay chuyện gì cũng phải hai đứa làm cùng nhau . 5 năm cấp 2 trôi đi trong yên bình không yêu đương , không oánh lộn chỉ học và học thỉnh thoảng mới được gia đình cho đi du lịch .

Bạn đang đọc Mộng Ước sáng tác bởi phươngminn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phươngminn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.