Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1146 chữ

---------------- Khởi đầu mới---------------

Một mùa hè nữa lại trôi đi , cánh hoa phượng cuối cùng cũng rơi xuống thềm đất lạnh lẽo . Đó chính là một dấu hiệu kết thúc của tuổi thơ để xuất phát tiến đến một hành trình mới . Hôm nay chính là ngày đầu tiên mà nó cùng Bảo Trâm lên thành phố để chuẩn bị cho một năm học mới . Tuy Kiều Phương không nỡ xa mẹ nhưng nó lại càng không muốn cãi mẹ , mẹ nó đã quá khổ rồi. Bà cũng không nỡ xa cô con gái nhỏ bé của mình nhưng bà muốn bù đắp cho nó nên bà muốn nó có được những thứ gì tốt nhất mà bà có thể đem lại. Ngoài hiên nhà nó đang ngắm những giọt sương mỏng manh , lạnh lẽo mà màn đêm đã để lại trên cánh hoa , đưa tay chạm khẽ vào giọt nước vô vị ấy cô nhận thấy một chút lạnh , đang mãi suy nghĩ thì mẹ nó gọi:

“ Phương! Con dậy chưa?”_ mẹ nó gõ của nói

“ dạ! con ra ngay đây ạ”_Kiều phương ngoan ngoãn đáp

“ mẹ chờ con dưới nhà” _mẹ nó tiếp lời

“vâng !”_ kiều Phương đáp

Xua tan những ý nghĩ linh tinh nó vội vàng vào phòng tắm đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo xuống nhà. Bình thường nó không bao giờ ăn sáng và hôm nay cũng không hề ngoại lệ . Hôm nay trông nó có vẻ man mác buồn qua đôi mắt long lanh nó cùng mẹ sáng nhà Bảo Trâm để đi cùng họ lên thành phố G học tập. Chuyện cho nó lên thành phố học là do chính mẹ Bảo Trâm đề nghị ,bà muốn con mình tiếp xúc dần với giới thượng lưu, biết Bảo Trâm thân với Kiều Phương hai đứa nó như hình với bóng sợ Bảo Trâm không đồng ý nên mẹ cô lôi kéo luôn mẹ nó cho nó lên học cùng. chuẩn bị lên xe thì nó nói:

“Mẹ ở nhà giữ gìn sức khoẻ mẹ nhé! Mẹ à, chú Minh Toàn cũng là một người tốt bấy lâu nay chú luôn giúp đỡ mẹ con mình mẹ hãy thử mở lòng đón nhận chú ấy một lần xem , ba con……” _Kiều Phương chưa nói hết câu thì mẹ nó tiếp lời

“ được rồi , được rồi con lo cho bản thân tốt đi rồi hãng nói đến mẹ. Lên đó không có mẹ con nhé giữ gìn sức khoẻ , nhớ ăn uống đầy đủ. Mẹ có để chút tiền trong cặp ngăn thứ nhất con lấy mà dùng với lại mẹ để thuốc dạ dày của con trong túi bóng trắng cùng ngăn với sách vở của con lúc nào đau lấy ra uống con nhé và còn…..”Mẹ nó còn chưa nói song thì nó lại ngăn lời mẹ nó

“ Con biết rồi mẹ ạ ! con đi mẹ nhé ”_ vừa nói song kiều phương mở cửa xe rồi ngồi cùng với Bảo Trâm . Sau đó thì Mẹ nó cùng ba mẹ Bảo Trâm nói chuyện

“ anh chị chăm sóc nó giúp tôi ”_ Mẹ nó nói

“ chị cứ yên tâm vợ chồng chúng tôi sẽ coi nó như con ruột ”_ Ba Bảo Trâm tiếp lời

“ đúng đấy! tôi còn phải nhờ con bé coi trừng cái Trâm nhà tôi nữa ! tôi còn cảm ơn chị không hết nữa à, chị yên tâm nhé”_Mẹ Bảo Trâm tiếp lời

“được rồi anh chị đi đường mạnh khoẻ nhé ”_ Mẹ nó tiếp lời

“ Vâng! Chúng tôi đi trước nhé , chào chị”_ba Bảo Trâm nói song hai vợ chồng ông bước lên xe đi đến sân bay X.

-------------- Ngôi Nhà Mới ----------------

“ oaaaaaa….. lâu rồi tớ không được về lại nơi đây , thật là ……”_ Bảo Trâm lắc lứ nên Kiều Phương tiếp lời

“ cảm động” _ Nó nói với giọng chán nản

“hì hì…. tớ quên mất, tớ không thế nào nhớ được mấy cái từ sến súa ấy”_Bảo Trâm nói

“ Có có phải con của ba không ?”_ ba Bảo Trâm trêu trọc nói

“ Mẹ đang nghĩ có phải con ăn nhiều hạt óc chó rồi phải không ”_ mẹ Bảo Trâm hùa theo

“ Ba….Mẹ con có phải con của hai người không đấy?”_ Bảo Trâm giận tím mặt nói

“ hâhhah…. Thôi được rồi chúng ta về nhà thôi”_ ba Bảo Trâm nói

Sau cùng bốn người họ bước lên chiếc xe BMW đứng đợi đấy sẵn từ lâu rồi mất dạng. Xe dừng lại trước cổng một ngôi biệt thự rộng lớn và vô cùng hoa lệ . Bước xuống xe cánh cổng mở ra nó từ từ bước vào với con mắt vô cùng ngạc nhiên khi ngôi nhà có một bể bơi khá to bên trái,bên phải là một dãy suối nhân tạo nho nhỏ với những đường nước quanh co bao kín vườn hồng chính có một cây cầu bé với chiều dày 5m chiều rộng 2m . Thật sự rất rộng và đẹp mắt . vào đến nhà cô được Ba Bảo Trâm sai người đưa cô lên phòng . Phòng Kiều Phương cạnh phòng Bảo Trâm ở tầng 2 còn tầng dưới là phòng của ba mẹ Bảo Trâm.Mở của phòng mình ra Kiều Phương đóng cửa để vali cùng đồ đạc xuống nằm phịch xuống giường . Kiều Phương nằm đó nghĩ ngợi một lúc rồi tự nhiên lên tiếng:

“ ôi trời ơi! Có phải mình đang mơ không? Nhà gì mà rộng giữ vậy ?” _ Nó nói mà chẳng có một lời đáp vì trong phòng chỉ còn một mình nó, sau một hồi tự luyên thuyên thì nó đã an giấc trên chiếc giường êm ái hoà vào giấc ngủ say sau một ngày dài mệt mỏi…

“ cộc cộc cộc…. Kiều Phương dậy ăn trưa , dậy ăn trưa đi con lợn ”_ Bảo Trâm dí dỏm nói

Sau tiếng gõ cửa Kiều Phương mắt lim dim tỉnh dậy rồi khua vội đôi dép lê đi trong phòng bước ra

“ mình dậy rồi đây ”_ Kiều Phương giọng ngái ngủ đáp

Ngồi xuống bàn ăn ba mẹ Bảo Trâm bàn chuyện nhập học cho hai đứa , thì ra hiệu trưởng của trường sắp tới đây chính là em ruột của mẹ Bảo Trâm và là cậu của Bảo Trâm . Nó tai nghe thì cũng nắm bắt được kha khá thông tin về trường học này, Trường TALENT là một ngồi trường danh giá và nổi tiếng của cả nước nghe đến đây hồn nó bỗng treo ngược cành cây và chiều nay hai đứa nó phải đi nhập học nghĩ đến đây thôi là nó đã cảm thấy hứng thú rồi…..

Bạn đang đọc Mộng Ước sáng tác bởi phươngminn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phươngminn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.