Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố tại chùa Côn Sơn (2)

Tiểu thuyết gốc · 1634 chữ

Đoàn người đi vào chùa, thấy ngôi chùa vô cùng giản dị, khác hẳn tưởng tượng về danh tiếng của nó. Bên trong các nhà sư đang gõ mõ tụng kinh, 4 người Anh Vũ, Quận Gió, Ngọc Hoa, Vương Bát có ý chờ bên ngoài, đợi họ tụng kinh xong mới vào. Đám người Thiên Môn thì chẳng hề để ý, 1 tên đệ tử lớn tiếng nói:

-Trưởng lão phái Thiên Môn có việc cầu kiến trụ trì chùa Côn Sơn, xin cho vào gặp.

Không ai trả lời, 1 tên khác lại nói:

-Có khách quý tới, trụ trì mau cho người ra tiếp đón.

Mặc cho bọn đệ tử kêu gào, các nhà sư vẫn điềm nhiên như không, một nhà sư áo xám ra chắp tay nói:

-Các vị khách đến thăm xin ngồi chơi đợi 1 lát, đợi các vị hòa thượng tụng kinh xong sẽ ra gặp mặt.

Nhà sư lại thấy những người này ai cũng kiếm giắt ngang hông, vội nói:

-Bản tự có quy định, vào chùa không được mang theo binh khí, mong các vị tạm bỏ lại binh khí ở đây cho các tăng nhân trông coi.

Người béo lùn quay lại đưa kiếm cho 1 tên đệ tử, nói:

-Các ngươi cứ đừng đợi ngoài này, 2 bọn ta vào trong là được rồi.

Vừa lúc ấy, các nhà sư đã tụng kinh xong, tản ra đi làm việc khác. Ai ai cũng nhìn đám người mới đến với ánh mắt chán ghét, Anh Vũ nghĩ thầm:" Những nhà sư này bị quấy nhiễu lúc tụng kinh, lại nhầm ta chung bọn với đám người hỗn xược này thì nguy", bèn tiến vào trong trước. 2 tên trưởng lão phái Thiên Môn cũng đi theo vào gian tiếp khách. Bên trong có 1 nhà sư gầy gò, nét mặt khắc khổ đang chờ sẵn. Anh Vũ chào hỏi xong xuôi, biết được đại sư này tên là Vạn Bi, cũng là 1 cao tăng trong chùa. Chàng nóng lòng muốn trình bày sự việc để gặp đại sư Vạn Hạnh để cảm tạ ơn đức năm xưa, có điều lại có 2 người phái Thiên Môn ở đây nên không tiện. Anh Vũ từng nghe sư phụ kể phái Thiên Môn uy chấn, 7 vị trưởng lão đều có danh vọng rất cao trong giang hồ, được gọi là Thiên Môn thất diệu tử. Hôm nay may mắn gặp được 2 người, thế nhưng cách hành xử của họ và đệ tử thật khiến chàng thất vọng. Trong đầu còn đang nghĩ miên man chợt nghe vị trưởng lão béo lùn lên tiếng:

-Chúng tôi đường sá xa xôi tới đây có việc cần gặp trụ trì Vạn Hạnh đại sư, không biết đại sư có thể gọi ra gặp mặt được chăng ?

Nhà sư Vạn Bi đáp:

-Thứ lỗi sư huynh bần tăng đang trọng bệnh không thể ra đón tiếp các vị được. Nếu các vị có gì dạy bảo xin cứ nói với bần tăng. Chẳng hay cao danh quý tính của thí chủ là ?

Người béo lùn cười khẩy đáp:

-Đại sư bệnh cũng đúng lúc quá nhỉ. Chẳng giấu gì đại sư, tại hạ là Thiên Côn tử Văn Bảo, đây là sư huynh tại hạ Thiên Mai tử Đoàn Văn Kiển. Phái Thiên Môn vừa bị bọn đạo tặc ghé thăm, trộm mất 1 bảo vật. Bọn tại hạ đuổi theo bọn chúng tới núi này thì không thấy đâu nữa. Xung quanh đây đã lục soát hết cả nhưng không phát hiện tên nào. Chẳng hay 4 tên trộm cướp ấy có ẩn nấp trong chùa hay không ?

Nói rồi y liếc nhìn 4 người Anh Vũ 1 cái. Vương Bát vừa nãy cãi nhau với y, lúc này không nhịn được nữa nói:

-Ngươi liếc thế là có ý gì, bọn ta đều làm ăn lương thiện, chưa hề trộm cướp, ngươi muốn ám chỉ bọn ta ăn trộm đồ phải không ?

Ngọc Hoa vội đá vào chân y một cái, y mới thôi. 3 người thầm kêu khổ, Vương Bát ơi là Vương Bát, ngươi không làm thì việc gì phải kêu lên làm chi, cái bẫy đơn giản như vậy mà cũng bị người ta lừa. Quả nhiên Văn Bảo nói:

-Ta đang hỏi đại sư, nhà ngươi vội cái gì, phải chăng có tật giật mình, hay lắm, hay lắm.

Lúc này cả đại sư cũng quay sang nhìn bọn họ như có ý hỏi chuyện là thế nào. Quận Gió vội nói:

-Chúng tôi chỉ là tới bái kiến đại sư Vạn Hạnh, trùng hợp chứ không phải người tiền bối muốn tìm. Huống chi 4 huynh đệ chúng tôi đâu có bản lãnh trộm đồ của bản phái.

Chợt nghe Anh Vũ nói:

-Tiền bối vu cho chúng tôi ăn trộm, không biết bản phái mất thứ gì ?

Chàng định bụng sẽ cho những người này lục soát, nếu không tìm thấy gì ắt họ phải thôi. Văn Bảo cười khẩy nói:

-Thứ này là 1 bảo vật vô cùng quý giá, không phải thần binh diệu khí, cũng không phải vàng bạc châu báu. Đó chính là tàn quyển của công pháp chí bảo Vô vi kinh.

Mọi người nghe xong đều cả kinh. Ngay cả Vạn Bi đại sư tu luyện đã nhiều năm, vừa rồi Văn Bảo dùng lời lẽ xúc phạm đại sư cũng không tức giận, bây giờ cũng ngạc nhiên quá đỗi. 4 người Anh Vũ, Quận Gió, Vương Bát, Ngọc Hoa càng kinh hoảng hơn nữa. Quận Gió nghĩ thầm:"Xem ra tên này là đồng đảng với tên trốn trên mái nhà ta hôm trước. Y bày ra trò này cốt là muốn đoạt kinh thư. Chỉ sợ y là trưởng lão phái Thiên Môn cũng là giả." Chàng ngấm ngầm vận nội công, biết lần này khó thoát khỏi kịch chiến. Nếu như lúc trước chàng dùng khinh công là có thể chạy thoát dễ dàng, nhưng bây giờ mắt đã mù, lại còn các đệ muội bên cạnh. Mấy người Anh Vũ cũng lờ mờ đoán ra được, thấy bên ngoài những tên đệ tử đã đứng chắn trước cửa, ngay cả các nhà sư cũng không được vào trong. Vạn Bi đại sư hỏi:

-Thí chủ nói thực chăng ?

-Tại hạ làm sao phải nói dối, cứ khám xét người bọn chúng là ra.

Quận Gió biết những người này võ công cực cao, mình khó là đối thủ của họ. Chi bằng cứ nói thẳng sự thật ra, kéo dài thời gian được lúc nào hay lúc ấy rồi tính kế sau. Chàng hắng giọng rồi nói:

-Quả thực kinh thư đang ở trong người tại hạ. Có điều không phải ăn trộm từ chỗ Thiên Môn phái.

Nói rồi kể lai lịch bộ kinh thư ra sao, mình phải trốn chạy thế nào, nhất nhất đều nói hết. Văn Bảo đập bàn quát:

-Nhà ngươi đừng hoa ngôn loạn ngữ, nếu kinh thư ở trong tay ngươi từ trước, tại sao tới bây giờ mới đưa trả ?

Quận Gió quay sang chắp tay nói với Vạn Bi đại sư:

-Đại sư thông cảm cho hoàn cảnh của vãn bối. Đám người thèm muốn Vô vi kinh tai mắt khắp nơi, nếu không phải vãn bối bị bắt lên núi Bạch Mộc lương tử thì sợ rằng bây giờ cái mạng cũng chẳng còn. Mãi tới khi đến trấn Sơn Nam dưỡng bệnh mới tạm thoát được một thời gian. Nào ngờ bọn chúng vẫn tìm ra, vãn bối hai mắt đã mù, phải nhờ sự giúp đỡ của 2 huynh đệ đây mới mang được kinh thư lên chùa trao trả.

Thực ra kinh thư xuất phát từ chùa Vĩnh Nghiêm, lẽ ra phải đến tận núi Yên Tử trao trả. Thế nhưng đạo Phật trăm sông đổ về 1 bể, dẫu kinh thư có ở chùa nào cũng như nhau, huống hồ sự việc 20 năm trước đã khiến danh tiếng của chùa suy giảm nghiêm trọng, ngày nay ít ai còn nhắc tới. Chùa Côn Sơn từ khi được nhà sư phái Thiếu truyền thụ võ công, mặc dù hiếm khi xuất hiện trên giang hồ nhưng tiếng tăm rất lớn. Chính vì các nhà sư ít khi xuất sơn nên càng có nhiều tin đồn về họ, người bảo những nhà sư này đều có võ công thượng thừa, người thì nói họ đạt tới cảnh giới thoát tục, không còn quan tâm tới thế sự. Có lẽ vì vậy nên Vương Thụy mới dặn dò con trai mang tới đây chứ không phải chùa Vĩnh Nghiêm, mong rằng các nhà sư có thể bảo vệ tốt kinh thư, tránh đi vào vết xe đổ 20 năm trước.

Văn Bảo cũng quay sang nói với Vạn Bi hòa thượng:

-Tên tiểu tử này vừa ăn cướp vừa la làng, đại sư chớ nghe hắn nói thì hơn.

Đoạn quay sang nói với Quận Gió:

-Nói nhiều làm gì cho phí nước bọt, để ta lôi kinh thư ra xem ngươi có nói được gì nữa không.

Y đứng lên, tay phải vung quyền đánh thẳng vào ngực Quận Gió. Quận Gió nghe tiếng kình phong mãnh liệt, vội đưa tay lên đỡ. Nào ngờ Văn Bảo đánh được nửa chừng bỗng thấy có bàn tay đặt lên vai, nặng tựa như có ngàn cân đè xuống. Y vội thu tay lại, tay trái đánh ra một chưởng về phía sau. Bấy giờ bàn tay kia mới bỏ khỏi vai y, gạt chưởng ấy ra. Hóa ra là Vạn Bi đại sư đã ra tay ngăn cản.

Bạn đang đọc Một Khúc Ca Triều Lê sáng tác bởi silien21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silien21
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.