Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến cố tại chùa Côn Sơn (3)

Tiểu thuyết gốc · 1606 chữ

Văn Bảo thấy võ công của chùa Côn Sơn chỉ là lời đồn mà có nên chẳng coi vào đâu. Nào ngờ hôm nay trực tiếp trải nghiệm mới đúng là "trăm nghe không bằng một thấy". Y nói:

-Vãn bối xử lý bọn trộm cướp, cớ sao đại sư lại ra tay ngăn cản ?

-Thí chủ có gì phải vội vàng đến vậy ? Bần tăng thấy trong vụ này còn nhiều uẩn khúc, để hỏi rõ ràng cũng chưa muộn.

Vạn Bi đại sư thấy hôm nay 2 nhóm người này "tình cờ" lên chùa, lại liên quan tới Vô vi kinh thì biết sự việc không hề đơn giản. Ông thấy đám thiếu niên này mới 16,17 tuổi đầu, công lực chưa có bao nhiêu thì làm sao có thể trộm đồ của một môn phái lớn như Thiên Môn ? Nhưng chắc chắn trong người họ có phần nào đó của Vô vi kinh, nhìn ánh mắt hau háu của 2 lão già kia thì biết. Có điều không biết sự thực có đúng như bọn chúng kể hay không ? Nhà sư đang chần chừ chưa quyết thì lão già đi cùng tên béo lùn bỗng nói to xì xà xì xồ gì đó, tên béo lùn Văn Bảo mặt biến sắc đáp lại. Đám người Anh Vũ ngơ ngác không hiểu gì, còn Vạn Bi đại sư lại giật mình lần nữa. Họ không nói tiếng Việt mà nói tiếng Trung. Vạn Bi đại sư học rộng biết nhiều, khi xưa lại từng tiếp xúc với hòa thượng từ Trung Hoa sang nên nhận ra ngay. Chợt lão già tự xưng là Thiên Mai tử kia quát lên 1 tiếng, vung quyền đánh Vạn Bi đại sư. Còn gã Văn Bảo thì quay sang tấn công 4 người kia. Lão kêu lớn:

-Đám đạo tặc, mau tiếp chiêu.

Anh Vũ và Quận Gió không kịp đề phòng, trúng liền 2 chưởng của lão. Văn Bảo sớm đã nhìn ra 2 người có võ công cao nhất trong bọn, muốn "đánh rắn dập đầu" nên ra đòn rất nặng. 2 người trúng chiêu thấy đầu óc choáng váng, khí huyết nhộn nhạo cả lên. Địch nhân mạnh gấp nhiều lần, họ chỉ đành nén đau đứng thủ thế. Bên ngoài, các nhà sư trong chùa nghe tiếng đánh nhau muốn xông vào nhưng đều bị đám đệ tử chặn lại. Vạn Bi đại sư nói:

-Các hạ là người Trung Hoa, không phải người Thiên Môn phái, các hạ là ai ?

Dù đại sư nói bằng tiếng Trung rất rõ ràng nhưng người kia làm như không nghe thấy. Võ công người này cực kỳ cao thâm, đặc biệt da thịt cứng rắn phi thường, mỗi lần Vạn Bi đại sư đánh vào cảm thấy như đánh vào sắt đá vậy. 2 người giao thủ vài mươi chiêu Vạn Bi đại sư dần rơi vào thế hạ phong, ông thấy người này ra chiêu đều là sát chiêu thì nghĩ thầm:"Ta với 2 người này không thù không oán, cớ sao y lại ra tay hiểm độc như vậy." Vừa mới phân tâm 1 chút người kia đã lấn tới, thành ra nhà sư không kịp suy nghĩ nguyên căn vì đâu. Phía bên kia, trong 4 người chỉ có Anh Vũ và Quận Gió là miễn cưỡng chống đỡ được, Vương Bát và Ngọc Hoa võ công yếu kém, dù có muốn giúp cũng chỉ tổ vướng chân vướng tay, thành ra chỉ đứng 1 bên quan sát. Văn Bảo võ công cũng tương tự người Trung Hoa kia, y luyện công phu Thiết Bì Công, 2 người làm sao là đối thủ. Quả nhiên chưa đầy thời gian uống cạn chén trà 2 người đều bị trọng thương, Vương Bát xông vào ứng chiến nhưng cũng không đỡ nổi 1 chiêu. Cũng may thịt mỡ dày nên y không bị gãy mất cái xương nào. Ngọc Hoa thấy 3 người đều đại bại dưới tay lão già này mới nói:

-Này lão già kia, lão lớn đầu rồi sao lại không biết quy củ, ức hiếp đám tiểu bối chứ ?

Văn Bảo thấy 3 chàng trai đều bại, 1 cô gái nhỏ này thì có gì nguy hiểm nữa, cười nói:

-Đối phó với đám trộm cướp các ngươi thì cần gì quy củ, huống hồ các ngươi 3 đánh 1, cũng coi như là công bằng.

Ngọc Hoa trong đầu ý nghĩ không ngừng xoay chuyển, ngoài miệng vẫn nói:

-Lão tu luyện Thiết Công, da thịt vừa dày vừa cứng, làm sao họ đánh được, lão mà dùng quyền cước bình thường thì ta cũng đánh được lão.

Văn Bảo cười ha hả nói:

-Lão phu không cần Thiết Bì Công cũng thừa sức đánh 4 đứa nhỏ các ngươi.

Ngọc Hoa nói:

-Thôi không cần, lão cứ dùng Thiết Bì Công gì gì đó, có thế lúc thua lão mới tâm phục khẩu phục.

Văn Bảo thấy cô gái này tuy nhỏ tuổi mà lanh lợi hoạt bát, nảy ý muốn chơi đùa 1 chút bèn bảo:

-Thôi được, ta dùng Thiết Bì Công, ta chấp các ngươi đánh 3 chiêu, nếu ta lùi 1 bước thì coi như các ngươi thắng. Thế đã được chưa ?

Ngọc Hoa 2 mắt sáng lên, nói:

-Được, lão thua là phải cho bọn ta đi, lão có dám hứa không ?

-Được lắm Ta mà thắng các ngươi phải giao Vô vi kinh lẫn cái mạng ra, thế nào ?

Vương Bát la lên:

-Cô đừng chấp nhận, cô không phải đối thủ của lão đâu.

Ngọc Hoa đá cho hắn 1 phát rồi bảo:

-Ngươi kêu cái gì, còn không phải tại ngươi gây họa sao ?

Quận Gió cũng nói:

-Ngọc Hoa, muội đừng mạo hiểm. Chúng ta cứ hợp sức liều với lão 1 phen.

-Tam ca, huynh cứ yên tâm, đối phó với lão chỉ cần tên béo này là đủ.

Nàng kéo Vương Bát dậy, thì thầm gì đó vào tai hắn. Vương Bát nghe xong kêu lên:

-Hay quá!

Văn Bảo thấy Ngọc Hoa bàn tính với Vương Bát, vội nói:

-Các ngươi ra chiêu chớ có đánh vào các chỗ như mắt, huyệt bách hội hay...ờ..ờ...hạ bộ đó. Nếu vậy thì không tính đâu.

Lão luyện Thiết Bì Công đắc ý chứ "Thiết Đản Công" thì chưa luyện được. Lão thấy 2 người bàn tính với nhau, sợ không giao hẹn kỹ thì lát nữa mình bị hố thì nguy. Ngọc Hoa đỏ mặt nói:

-Lão chớ nói càn, đời nào bọn ta lại hèn hạ như thế.

Vương Bát ngang nhiên bước ra, Văn Bảo thấy y tự tin như thế thì cũng không dám khinh thường, vận toàn thành công lực dùng Thiết Bì Công bảo vệ các yếu huyệt. Vương Bát cười hề hề nói:

-Tiền bối sẵn sàng chưa, vãn bối đánh đây.

Chiêu thứ nhất chàng dùng Bái sư quyền, bài võ phổ thông nhất trong Thiên Môn phái, nhằm ngay giữa ngực mà đánh. Văn Bảo đã tính trước, quyền tới tuy mạnh nhưng lão vẫn không hề hấn gì. Ngược lại Vương Bát cảm thấy lòng bàn tay tê rần, Văn Bảo đỡ xong quyền ấy bật cười nói:

-Ta thấy chẳng cần đánh nữa, ngươi có đánh 10,100 quyền thì cũng thế cả.

Vương Bát không đáp, lại vung chưởng đánh tới. Khi còn cách ngực chừng 2 tấc, tay chàng đột nhiên biến chiêu, ngón trỏ và ngón giữa tạo thành song chỉ xoay ngược lên thành khẽ chọc vào nách Văn Bảo 1 cái. Lão bị bất ngờ, bật cười lên hố hố, lập tức Thiết Bì Công tiêu tán. Giả sử Vương Bát có đánh mạnh vào chỗ ấy lão cũng chẳng hề chi, đằng này chàng lại giở công phu "chọc lét", dù cho Thiết Bì Công của Văn Bảo luyện thêm 20 năm nữa cũng không giữ nổi. Vương Bát vừa thấy lão cười là biết mình đã thành công, bèn dùng hết sức bình sinh đấm mạnh. Văn Bảo ứng biến cực nhanh, lão hóp bụng vào để giảm bớt lực đạo, bất giác lùi về phía sau vừa đúng 1 bước. Ngọc Hoa chỉ chờ có thế reo lên:

-A, chúng ta thắng rồi.

Văn Bảo thua thành ra thẹn quá hóa giận, tay trảo vung lấy muốn chụp cổ Vương Bát. Cũng may Ngọc Hoa đã dặn trước, Vương Bát đắc thủ lập tức nhảy lùi về phía sau, thành ra trảo ấy chỉ chụp vào khoảng không. Ngọc Hoa cười nói:

-Lão thua rồi phải giữ lời đó nghe, mau tha cho bọn ta đi.

Văn Bảo lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, hiển nhiên cực kỳ tức giận. Lão cười nhạt nói:

-Đi thì có thể đi, có điều vô vi kinh phải để lại.

-Không được, lão muốn nuốt lời sao ? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì danh tiếng lão còn đâu ?

-Haha, đến nước này thì ta cũng chẳng ngại nói cho các ngươi biết, ta cũng chẳng phải Văn Bảo, trưởng lão Thiên Môn gì sất. Các ngươi không biết ta là ai, dù ta có thả các ngươi đi cũng không ảnh hưởng gì tới danh tiếng của ta.

Ngọc Hoa nói với 3 người Anh Vũ:

-Chúng ta đi mau, đừng dây dưa kẻo lão đổi ý.

Bỗng huỵch 1 tiếng, Vạn Bi đại sư trúng 1 đòn của lão già người Trung, miệng thổ ra 1 búng máu tươi.

Bạn đang đọc Một Khúc Ca Triều Lê sáng tác bởi silien21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silien21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.