Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Băn khoăn

Tiểu thuyết gốc · 1077 chữ

Tên tướng cướp lúc này đã tỉnh lại, ôm bụng len lén chuồn đi, nhưng được vài bước đã bị Anh Vũ phát hiện la toáng lên:

-Ối ối, tên cướp định chạy kìa.

Tên cướp ù té chạy nhưng thương thế quá nặng, chạy sao thoát 3 huynh đệ nãy giờ vẫn ngậm ớt kia. Hắn bị bắt lại, bị đánh cho 1 trận thừa sống thiếu chết. Đoạn Phạm Hoàng giơ đao hô to:

-Phạm Hoàng ta hôm nay thay trời hành đạo, quyết trừ hại cho dân, trả thù cho các vị huynh đệ. Các chư vị yên tâm, bọn ta trên này đánh đủ rồi, giờ cho hắn xuống để các vị giải trí.

Nói rồi 1 đao chém đứt đầu Đinh Bặc.

4 người thu dọn hành lý, đem hỏa thiêu nhưng huynh đệ bị giết, gói tro cốt đem về. Phạm Duy huynh trưởng vóc người lực lưỡng, mặt vuông chữ điền, da ngăm đen tính cách trầm ổn ít nói, chỉ lẳng lặng thu dọn. Tam đệ Phạm Lăng thì ngược lại, dáng dấp thư sinh, chắc mới chỉ 16 17 tuổi, luôn mồm chuyện trò, Phạm Hoàng thi thoảng đáp vài câu, giục mọi người nhanh chóng thu dọn trước khi trời tối. Nhưng khi xong xuôi thì mặt trăng đã lên, trong rừng không ngừng vang vọng tiếng gào rú của thú hoang. Mọi người sửa soạn đốt lửa dựng trại, nấu cháo loãng cùng với rau dại. Anh Vũ nguyên 1 ngày chưa ăn uống gì, chả ngại ngùng gì nữa húp liền 3 4 bát rồi mệt quá lăn ra ngủ. Không biết thiếp đi bao lâu, khi tỉnh dậy thấy trời đêm vẫn đầy sao, tiếng côn trùng kêu rỉ rả, trên mình không biết từ lúc nào đã có 1 tấm áo đắp lên làm chăn. Nó toan ngồi dậy thì nghe tiếng 3 người kia nói chuyện.Phạm Lăng lo lắng hỏi:

-Huynh nói xem chuyến này trở về liệu chúng ta có bị trục xuất ra khỏi sư môn không?

Phạm Hoàng từ tốn đáp:

-Việc trách phạt là đương nhiên nhưng ta nghĩ không đến mức ấy đâu. Haizz, vốn dĩ chỉ muốn đổi đường tới xem náo nhiệt ở Lệ chi viên ấy mà lại ra nông nỗi này.

Phạm Duy an ủi:

-Đệ không cần tự trách, bọn cướp hẳn đã theo dõi ta từ trước nên mới chọn chỗ rừng rú này ra tay. Đổi lại nếu chúng ta theo đường cũ thì chắc gì đã có vị cao thủ như đại sư kia cứu giúp.

2 người kia nghe vậy như cởi được nút thắt trong lòng, ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý. Tự dưng giữa nơi vắng vẻ này lại nhảy ra 1 đám cướp, thật khó tin chúng lại hành nghề ở nơi chẳng ai đi qua. Có lẽ chúng đã theo dõi từ khi chúng ta xuất phát cũng nên.

Làm nghề bảo tiêu không thể không qua lại với giới quan lại, nếu không sẽ bị đám quan binh gây khó dễ, vì vậy mỗi năm đều phải cống tiến, quan hệ với các quan ở các phủ. Thế nên 3 người này cũng coi như nghe ngóng được không ít chuyện trong triều đình.

Anh Vũ nghe tới đây nín thở, trống ngực đập thình thình. Phạm Lăng lại nói:

-Đệ không tin ông ấy lại gây ra chuyện tày trời như vậy, dù gì cũng là công thần khai quốc nhà Lê, chẳng có lý do gì để làm vậy. Hơn nữa ông ấy cũng lui về ở ẩn rồi...

Phạm Duy không để Phạm Lăng nói hết câu, đưa tay bịt miệng tam đệ lại nói:

-Đệ đừng nói càn, nếu bị nghe thấy không chừng cả nhà chúng ta cũng bị vạ lây. Vả lại chuyện chốn quan trường khôn lường vô cùng, người học võ thô lỗ như chúng ta làm sao hiểu được. Tốt nhất không nên bàn chuyện này nữa.

Phạm Hoàng gật gật nói:

-Đại ca nói chí phải, chuyện triều chính phức tạp nên ít quan tâm thì hơn.Chúng ta có biết cũng chẳng hiểu được dụng ý của họ.

Phạm Lăng nghe vậy bèn hỏi sang vấn đề khác:

-Thế bây giờ chúng ta tiếp theo như nào?

- Mấy thứ hàng hóa này bây giờ cũng không thể mang theo được,chúng ta sẽ đi gọi người nhà thương gia tới lấy về. Sau đó lên đường về tổng cục. Các đệ thấy sao ?

-Đại ca tính thế nào bọn đệ theo thế ấy.

-Vậy thống nhất như thế nhé. À các đệ biết không, khi ta đấu với tên tướng cướp hồi chiều, hắn ra dùng Khấu xỉ siết hàm công chặn được 1 côn của ta.

2 người kia đồng loạt kêu lên ngạc nhiên. Khấu xỉ siết hàm công là 1 độc chiêu của phái Thiên Môn Đạo, nếu luyện thành có thể ngậm lấy đầu dây mà lôi cả 1 tảng đá vài tấn. Có điều luyện chiêu này cực kì nguy hiểm, không có người hướng dẫn thì không thể tự luyện được, chỉ cần sai sót chút thôi là xác định húp cháo cả đời. Độ hữu dụng của nó cũng không cao, vì vậy rất hiếm người luyện. 3 huynh đệ họ Phạm luyện võ đã lâu nhưng cũng chỉ biết vài người luyện thành chiêu này. Không biết từ đâu 1 tên cướp chốn rừng rú này lại học được? Nhưng người chết không thể đối chất, Phạm Duy nói:

-Chúng ta đoán già đoán non cũng chẳng giải quyết được gì, mọi người tốt nhất nên ngủ sớm đi, đêm nay ta sẽ canh gác.

Phạm Lăng can:

-2 huynh thương nặng như vậy để đệ canh gác cho, mọi người nghỉ ngơi đi.

2 người kia cũng quá mệt mỏi, không ý kiến gì nữa lăn ra ngủ luôn.Anh Vũ hiểu rằng chuyện lão gia bị bắt vì tội mưu sát hoàng thượng đã lan truyền khắp nơi rồi, nó càng quyết tâm giữ kín bí mật của mình. Nghĩ đến chữ 阮 vẫn còn chưa khô máu trên cánh tay, chắc bị thích lúc mình ngất đi, họ đánh dấu để mai kia giết mình chăng ? Anh Vũ xé vạt buộc chặt chỗ cánh tay có chữ lại, kéo tay áo xuống như cũ, mơ màng lại chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc Một Khúc Ca Triều Lê sáng tác bởi silien21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi silien21
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.