Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hành trình tham dự buổi gặp mặt các tân tác gia thật nguy hiểm

Tiểu thuyết gốc · 1316 chữ

Tắm xong, Vinh ăn tối cùng Hương, sau đó cậu ngồi vào bàn học ôn bài một chút.

Vì cái dịch bệnh Covid-19 chết tiệt mà giờ Vinh "phải" nghỉ học ở trường. Khu chung cư cậu đang ở, vốn đã có hệ thống an ninh chặt chẽ rồi nay còn chặt chẽ hơn nữa bởi sự kết hợp "tuyệt vời" của công an Thủ đô. Bây giờ không gian sống xung quanh cậu không khác gì một cái lồng chim cả. Ngồi trong phòng khóa trái cửa, gió trời lồng lộng thổi, Vinh thở dài chán nản:

"Hây dà, bây giờ có thêm cả công an trông coi khu chung cư nhà mình nữa thì ngày mai...không biết có đi dự được buổi gặp mặt trên nhà xuất bản không nữa...Hầy dà..."

Vinh nằm úp mặt xuống bàn, chẳng thèm quan tâm tới việc ôn bài nữa. Trái ngược với Vinh, bên ngoài căn phòng khóa trái cửa, Hương đang chăm chỉ học trên vô tuyến để chuẩn bị cho kì thi tuyển sinh sắp tới.

Một lúc sau, Vinh bỗng bật dậy, ra vẻ nham hiểm:

"Hô hô, mình đã có cách để có thể đi được rồi. Vậy tức là nó sẽ như thế này...."

Rồi cậu lôi một cuốn sổ tay nhỏ ra, cứ thế hí hoáy viết cho tới khi ra lò được bản kế hoạch hoàn chỉnh nhất.

Lúc Vinh cho ra được kế hoạch hoàn chỉnh nhất thì đồng hồ cũng đã điểm 11 giờ tối. Cậu ra vẻ đắc chí, bước ra khỏi phòng, kiểm tra xem đã khóa cửa nhà hay chưa. Kiểm tra xong, Vinh thấy Hương đang nằm sấp trên sofa. Vinh bước tới gần, xoa đầu cô bé rồi bế vào trong phòng riêng. Vẫn như thường lệ, Vinh nằm dưới đất, còn Hương ngủ trên giường của cậu.

Sáng hôm sau, Vinh đã dậy cực kì sớm mà không cần đồng hồ báo thức-một điều hiếm thấy ở cậu ta. Bây giờ là 5 giờ sáng. Vinh lao vào phòng tắm, đánh răng rửa mặt, thay đồ, mở khóa cửa cũng như khóa cửa thật nhẹ nhàng rồi nhanh nhanh chóng chóng đi xuống dưới nhà xe, tất nhiên là không quên chìa khóa xe.

Thật may mắn cho Vinh là giờ này vẫn chưa có công an đi kiểm tra. Cậu nhẹ nhàng dắt xe ra, đề máy rồi đề pa bứt tốc. Kim đồng hồ chiếc Exciter từ 0 km/h xoay lên 60 km/h. Tiếng pô xe nổ ầm trời.

Mặc dù lúc này mới chỉ khoảng 5 rưỡi sáng, nhưng công an và các đơn vị an ninh khác đã có mặt để kiểm soát lượng người đi lại. Vì thế, Vinh quyết định sẽ đi xuyên qua những con hẻm để thông chốt. Chiếc xe của cậu vun vút qua từng con hẻm như một bóng ma; đồng thời, Vinh cũng sử dụng kỹ năng để thực hiện những pha bo cua cực đỉnh để tối ưu thời gian, bỏ lại đằng sau đó là mùi cao su cháy khét lẹt và những âm thanh đặc trưng của sự tiếp xúc giữa cao su và mặt đường, đôi khi là vài tiếng chửi của những người dân sống xung quanh đó.

Băng qua hết những con hẻm nhỏ bé nhưng đầy rẫy những hiểm nguy, Vinh lại tiếp tục tăng hết ga, đạp hết số trên trục đường chính để thoát chốt, mặc cho những người cảnh sát cơ động dùng súng điện hay gậy mét mốt để hù dọa, hay thậm chí là đập cậu vài nhát nữa.

Đương lúc nhẹ nhàng lướt qua đường Phạm Hùng thì bỗng nhiên Vinh nghe thấy tiếng còi hụ đằng sau.

"Rồi xong luôn, giờ tính thông kiểu gì bây giờ nhỉ? Con xe bồ câu này thì thoát kiểu quái nào được?"-Vinh cảm thấy hơi tuyệt vọng và đang có ý định dừng xe.

"Anh kia, đề nghị anh xuống xe, xuất trình giấy tờ và bằng lái."-Một cảnh sát rút gậy mét mốt định lùa cậu vào lề đường.

Tuy nhiên, tay và chân Vinh lại hành động ngược với não bộ. Chân thì đạp một mạch về thẳng số một, tay thì thốc ga hỗn tới nỗi chiếc xe giật ngược về phía sau, suýt nữa đưa cậu về gặp tổ tiên. Sau một hồi quần thảo với cảnh sát giao thông, cuối cùng Vinh cũng đã lừa được họ, cắt đuôi đám cơ động và tiến về trung tâm quận Cầu Giấy.

Sang đến Cầu Giấy, Vinh giảm ga về số để tránh gây sự chú ý của cơ động. Lúc đấy đã là 7 giờ sáng, giờ cao điểm đã bắt đầu ở Thủ đô. Vinh biết điều đó không hề có lợi một chút nào cho mình, cho nên cậu lại phải tăng ga để rút ngắn thời gian. Có lúc, kim đồng hồ chỉ 120 km/h.

15 phút sau, Vinh đã tới nơi. Đó là một tòa cao ốc ở đường Hoàng Quốc Việt.

Vinh tắt máy, rút điện thoại ra gọi cho tay biên tập viên hôm qua cậu gặp.

"Tút...tút...tút...tút"

"Nhanh lên cái coi..."-Vinh nói với giọng hối thúc.

"Cạch."

"Alô? Ai đấy ạ?"

"Em chào anh biên tập viên. Em là Vinh, tác gia ngày hôm qua mà anh gặp ấy ạ. Em muốn hỏi là mấy giờ buổi gặp mặt mới bắt đầu ạ? Tại hôm qua anh không cho em biết thời điểm chính xác."

"À, phải rồi, anh quên chưa nói cho chú mày thời điểm nhỉ? Bây giờ nếu chú mày đến rồi thì vẫn còn sớm lắm, buổi gặp mặt phải 9 giờ mới bắt đầu cơ. Trong khoảng thời gian đó, chú em tranh thủ làm gì đó đi. Thế nhé."

"Tút...tút...tút"

Vinh đút điện thoại vào túi rồi mở chìa khóa và đi tìm chỗ để ăn sáng. Rồi bỗng nhiên, cậu nhìn thấy Khanh cũng đang đứng chờ ở trước tòa cao ốc. Vinh lái xe lại gần.

"Ê, cậu đứng ở chỗ này có việc gì thế? Đang chờ ai à?"

Khanh giật mình:

"Etou...Tớ đứng đây không có gì hết á."

Vinh chỉ tay vào đống tranh vẽ được đóng dấu xác nhận đỏ lòm của nhà xuất bản đựng trong My clear rồi phủ định:

"Bớt xạo giùm con cái. Cậu đang định chờ để vào cái nhà xuất bản kia, đúng không? Tớ cũng có việc để vào đó mà. Đây nè."

Cậu mở cốp giữa, lấy gói tài liệu đựng tác phẩm chiến thắng (cũng được đóng dấu xác nhận) của cậu.

"Đây là lý do mà hôm nay mặc dù là ngày thứ Tư nhưng tớ vẫn phải tới đây."

"Thế-thế à. Thôi được rồi...Tớ tới đây là để dự buổi gặp mặt của các họa sĩ vẽ minh họa. Tớ được nhận vào làm họa sĩ vẽ minh họa..."-Khanh lúng túng đáp.

"Ồ, tuyệt vời nhỉ. Buổi gặp mặt của cậu diễn ra lúc mấy giờ nhỉ?"

"Buổi gặp mặt của tớ diễn ra lúc 9 giờ..."

"Ồ, vậy là cùng giờ với tớ nhỉ. Mà cậu có muốn đi ăn sáng cùng tớ không?"

"Không."-Khanh đáp.

"Thế à..."-Vinh hơi buồn.

Miệng thì đáp là không nhưng bụng thì lại nói có. Rõ ràng là cái bụng của Khanh đang réo òng ọc. Vinh chuyển từ trạng thái "hơi buồn" sang "buồn cười" rồi nói:

"Lại bớt xạo đi bạn ơi. Rõ ràng là cái bụng của bạn đang réo lên còn gì? Lên xe đi tôi chở bạn đi ăn, tôi bao hết bạn ạ."

Khanh ngượng ngùng rồi mỉm cười:

"Phải rồi ta...đói quá..."

Rồi leo lên xe của Vinh. Vinh chậm rãi vặn ga, mớm côn để xe trôi theo đà, không tạo tiếng pô nổ gây sự chú ý của cơ động.

Bạn đang đọc Một thằng wibu tự đi lập harem sẽ như thế nào? sáng tác bởi BeViaSauDoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BeViaSauDoi
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.