Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi cafe cùng gái và cái kết "đẹp"

Tiểu thuyết gốc · 1690 chữ

Vinh, một tay nắm chặt tay của Khanh, một tay lái xe hỏi:

"Bây giờ cậu muốn đi ăn ở đâu nào, để tớ chở đến."

"Tùy cậu thôi, cậu bao tớ mà."-Khanh ngượng ngùng đáp.

"Được thôi..."-Vinh buông tay Khanh, đặt hờ tay còn lại lên ghi-đông.

"Vậy...ta đi kiếm một tiệm phở ăn tạm, sau đó ngồi cafe đến 9 giờ nhé?"-Vinh lại hỏi Khanh.

"Ừm, như thế cũng được. Dù gì thì cậu bao tớ mà, phải không?"

"Ờ."-Vinh đáp lại với giọng mang chút hụt hẫng.

Vinh chở Khanh đến một quán phở. Vinh gọi hai bát phở bò tái. Cả hai người cứ thế ăn, mắt dính chặt vào tô phở.

"Hừm hừm, coi bộ mình lại sắp làm các cụ thất vọng rồi. Cứ mỗi lần chi tiền cho gái như thế này, mình lại thấy mình đang tự "simp hóa" chứ không phải đang đi lập harem. Mình cần phải cẩn trọng lại một tí."-Vinh vừa ăn phở vừa tự trách mình.

Nửa tiếng sau, Khanh lại túc tắc leo lên con Exciter của Vinh, cứ thế để cậu chở đến một quán cafe bất kì. Vinh mở điện thoại lên, thấy có vẻ không còn nhiều thời gian nên cậu quyết định chở Khanh đến một quán cafe cách đó chừng một, hai khu phố.

"Hết xiền. Mời quý cô xuống."-Vinh nói với giọng của một quản gia.

Khanh xuống xe. Vinh tắt máy, khóa cổ rồi cả hai người cùng vào trong quán cafe, chọn một bàn gần cửa sổ.

Cả hai người chụm đầu nhau nhìn vào tấm menu của quán.

"Tớ chọn được đồ uống rồi. Cậu chọn được chưa, Khanh?"

Khanh chuyển từ trạng thái đờ đẫn sang giật mình:

"Tớ, tớ á? À ừm, vậy tớ chọn thức uống này."

Rồi chỉ tay bừa vào một dòng chữ trên menu.

"Rồi, rồi, tớ hiểu rồi. Vậy tớ đi gọi đây."-Vinh gật đầu lia lịa rồi gọi bồi bàn.

Khanh rơi vào trạng thái thẫn thờ. Mắt cô cứ hướng về phía Vinh, hai má đỏ ửng hết cả lên. Mười phút sau, hai món đồ uống đã được dọn ra. Khanh vẫn cứ nhìn vào Vinh không chớp mắt.

"Sao cậu cứ nhìn vào mặt tớ hoài vậy, bộ mặt tớ dính gì à?"-Hai mắt kính của Vinh lóe sáng do hấp thụ bức xạ của mặt trời.

"À ừm, đúng rồi đúng rồi. Mồm cậu dính cái gì kìa, để tớ lau nhé."-Khanh lúng túng rút một tờ giấy ăn lau khắp khuôn mặt của cậu.

Vinh cảm thấy khá khó chịu mỗi khi có ai đó đụng chạm vào người cậu, đặc biệt là khuôn mặt. Cậu hành động theo phản xạ, cầm tay của Khanh, giật lấy tờ giấy ăn, tự lau chùi mồm trong sự ngỡ ngàng của cô. Vinh vội vàng tìm lý do để biện minh cho cái phản xạ ấy:

"Etou...cậu thấy đó, chúng ta sắp hết thời gian rồi, vì thế thay vì dành thời gian để chùi mồm hộ ai đó, hãy nhâm nhi đồ uống của mình đi."

Rồi cầm vội ly cà phê sữa uống một hơi hết sạch, bất chấp việc nó là cà phê nóng. Cậu nhanh chóng nhận ra việc mình làm ban nãy thật "ngu dốt" nên cố hít một hơi thật sâu để làm mát khoang miệng đang bị phỏng.

Khanh không nói thêm câu gì cả, lặng lẽ uống hết ly sinh tố bơ. Sau đó Vinh đi thanh toán rồi lại chở cô trở về tòa nhà.

"Tới nơi rồi đó, xuống đi để tớ đi gửi xe."-Vinh ra lệnh cho Khanh xuống xe với giọng chán đời.

Cả hai người đi hai lối vào tòa khác nhau, đi khác thang máy. Bên trong xe thang, Vinh lại tự trách mình:

"Vinh ơi, sao mày ngu thế con?! Mày vừa làm cái đ*o gì vậy? Hất tay gái ra ư? Trời ơi!"

"Ting!"-Tiếng báo hiệu tầng đã đến lại vang lên. Vinh nhanh chóng xốc lại tinh thần rồi đi vào phòng gặp mặt. Bây giờ đã là 9 giờ, buổi gặp mặt bắt đầu.

Trong bầu không khí khá căng cực, một biên tập viên thì luôn miệng trình bày những "thứ cần được trình bày". Trong khi đó, những tân tác gia khác, bao gồm tám người, một người mặc áo đầu lâu, đeo túi chéo ngực, bảy người mặc thường phục thở dài, lắc đầu ngao ngán với cách trình bày quá dài dòng văn tự của tay biên tập viên kia.

Vinh cũng thở dài, nghĩ bụng:

"Chán thật sự. Cái quái gì mà tác phẩm được in chung, xong rồi những yêu cầu vớ vẩn khác chiếm quá nhiều thời gian, trong khi những thứ đơn giản và thực sự quan trọng lại chỉ nói qua loa. Công ty sách gì mà như lìn ấy."

Rồi nhìn về phía tác gia mặc áo đầu lâu, miệng thì ngâm thơ, tay phải thì cứ xoa xoa vuốt vuốt tay trái :

"Tiếng dùi cui đốt cháy đời trai trẻ,

Gậy mét mốt đập nát tuổi thanh xuân."

Vinh thấy thế không nhịn được bèn bụm cười.

"Đúng là idol đi làm tác gia có khác. Lời nói từ miệng nó cũng sang hẳn lên."-Vinh ngầm thán phục tài thơ ca của tác gia "idol" kia.

Nếu như buổi gặp mặt các tân tác gia của Vinh có thể nói là như lìn, thì buổi gặp mặt các tân "họa sĩ vẽ minh họa" của Khanh cũng chả kém cạnh. Nói chung là, giống với cái nhận định của Vinh, Khanh cũng cảm thấy công ty sách này như lìn vậy.

Khanh ngồi gác chân lên bàn trong một phòng gặp mặt toàn những con sâu ngủ. Họ chả thiết tha gặp mặt hay trình bày gì nữa. Cô nghĩ thầm:

"Cái buổi gặp gỡ này đang thực sự tiêu tốn thời gian của mình với Vinh. Nó chẳng có cái gì cả. Hơn nữa, nó còn đốt của mình cả trăm nghìn chỉ để sang đây xem người ta ngủ. Tức quá, mà mình cũng hết tiền mất tiêu rồi..."

Sau khi dứt lời được nửa phút, Khanh rút điện thoại ra nghịch chơi.

Ngoài trời, những đợt nắng đầu tiên trong ngày đã đổ ập xuống đường. Cây cối bên đường dần chuyển sắc từ xanh tươi sang hơi úa vàng.

Cuối cùng thì hai "buổi gặp mặt" cũng đã kết thúc tốt đẹp vào lúc 11 rưỡi trưa. Vinh và Khanh lại uể oải đi xuống tầng một của tòa nhà trong hai xe thang khác nhau.

"Ting!"

Cửa thang máy mở ra. Vinh và Khanh lại gặp nhau. Khanh cứ thế đi ra khỏi tòa nhà, mặc cho Vinh gọi bao nhiêu lần.

"Bộp"

"Gì thế? Cậu định trêu tớ à? Không vui đâ-"-Khanh ngoảnh mặt lại nhìn cậu.

"Tớ...tớ xin lỗi vì đã giật tay cậu lúc ở quán cafe!"-Vinh thành thật xin lỗi cô.

"Cậu ta... xin lỗi mình ư? Nhưng mà rõ ràng mình mới là người sai mà..."-Khanh bối rối nội tâm.

Rồi trong một phút bối rối, cô đã phun hết sự thật với Vinh:

"Tớ xin lỗi, Vinh! Thực ra...thực ra tớ đã cố tình làm vậy bởi vì tớ muốn cậu chú ý đến tớ!"

"Vậy tức là cậu thích tớ, phải không?"-Vinh bình tĩnh đáp lại.

"Hả?"-Khanh bị trúng tim đen.

"Không, làm gì có chuyện đó, cậu cút ra đi, đồ ngốc!"-Khanh cố đẩy Vinh ra xa. Nhưng Vinh đã cầm chặt lấy tay cô, trên mặt lộ rõ sự tự tin:

"Khanh cứ nói thế chứ...Thực ra cậu không muốn nói thẳng ra là thích tớ, mà chỉ muốn tớ chú ý cậu thôi chứ gì?"

"Đúng, đúng vậy đó! Tớ muốn cậu chú ý đến tớ nhiều hơn! Tại vì lúc ở trường, mặc dù cả hai lớp của chúng ta ngay cạnh nhau, nhưng cậu không bao giờ qua để gặp tớ cả. Cậu có bị ngốc không vậy, Vinh?"-Khanh vừa khóc vừa nói. Nước mắt cô chảy giàn giụa.

Vinh đã biết mình cần phải làm gì.

"Nào nào, sao cậu lại khóc thế, trông đáng yêu chết đi được."-Vinh cố tình khích đểu Khanh.

Phải, như một phép màu, Khanh đã nín khóc và bật lại lời khích đểu của Vinh:

"Đại ngốc, đại ngốc! Vinh là đồ đại ngốc! Sao cậu lại có thể làm vậy với một người con gá-"

Vinh xoa đầu Khanh. Nhưng cậu chỉ xoa được 15 giây. Bởi gần như ngay sau đó, cậu đã bị ăn một cú đạp vào hạ bộ từ vị trí của Khanh.

"Ouch."

Oof. Khá là thốn cho chàng trai của chúng ta. Vinh quỳ xuống, ôm mặt đau đớn.

"Mà thôi, thế cũng đủ rồi."-Khanh phủi phủi hai tay.

.....

"Nhưng mà...liệu cậu có thể chở tớ về nhà, được không? Tại tớ hết tiền rồi...Etou..."-Khanh lại chuyển từ trạng thái dere sang bình thường.

Vinh gượng dậy. Nếu như theo lẽ thường tình thì trong tình huống này, con người ta sẽ không chấp nhận cái yêu cầu ấy. Nhưng với Vinh thì lại khác. Cậu luôn tâm niệm "Một điều nhịn, chín điều lành.", vì thế cậu đã đáp lại cùng với những toan tính "xấu xa" trong đầu:

"Được thôi. Nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Bây giờ tớ sẽ chở cậu về nhà an toàn, nhưng cậu sẽ phải trả cho tớ một thứ gì đó. Thứ gì thì cậu tự chọn."

Không chần chừ, Khanh nói thẳng mong muốn trong lòng:

"Vậy, tớ xin phép được trả bằng một buổi hẹn hò. Có được không?"

"Dĩ nhiên là được."-Vinh mỉm cười đáp.

"May quá. Vậy chúng ta sẽ hẹn hò vào cuối tuần, nhé?"

"OK luôn."-Nói rồi Vinh đi lấy xe.

"Mời quý cô lên xe."-Vinh đưa tay mời Khanh lên xe.

Khanh nở một nụ cười rồi cưỡi lên chiếc Exciter của cậu. Vinh lại vặn ga nhẹ nhàng, tránh gây sự chú ý của cơ động.

Bạn đang đọc Một thằng wibu tự đi lập harem sẽ như thế nào? sáng tác bởi BeViaSauDoi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BeViaSauDoi
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.