Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vào cõi Ma

Tiểu thuyết gốc · 2988 chữ

Cao Thượng Thiên vì đuổi Gia Trì mà giơ tay quạt một cái đưa cả bọn đến ải Hàm Rồng phía Đông giáp ranh với cõi Ma trong chưa đầy mười cái hít thở, đỡ cho bọn chúng gần năm ngày bay không nghỉ.

Cả một đám thần quân loai choai trẻ măng, tự mãn với tu vi cao đều bị cái quạt này làm cho chấn kinh, tưởng như đã quạt hết cái tôi của bọn chúng xuống vực vậy. Ban đầu cả bọn dự định sẽ cùng nhau đua tới Hàm Rồng, ai dè bị Cao Thượng Thiên một tay tiễn thẳng đến đây. Cả bọn sợ hãi mà quay qua nhìn Gia Trì với ánh mắt rất ngưỡng mộ, đừng nói là thầy của bọn chúng, ngay cả Ma La Thiên Quân dồn hết sức mà bay thì cũng mất hơn nửa ngày. Gia Trì sau khi lấy lại bình tĩnh với ba cái hít thở sâu thì cũng chú ý tới ánh mắt của đám người, ưỡn cao ngực ra vẻ tự hào lắm.

Đám người tới trước tường thành nơi cách rìa Thế Giới chỉ khoảng năm bảy dặm, bên kia bức tường là vết nứt kết giới nối liền với cõi Ma phía bên kia. Bức tường thành này cao mấy trăm trượng, buổi sớm nhìn lên có sương mù ẩn hiện, làm cho ngời khác có cảm giác bức tường thành này cao đến tận trời. Chưa kể bề rộng của tường thành này cũng trên dưới ba bốn trăm trượng, tạo thành một mặt phẳng rộng lớn to như một thành trấn.

Cả bọn lục tục đi vào cổng thành, được đám thiên binh dẫn theo lên trên mặt tường thành. Bọn họ đi trong lòng tường thành, bên trong có chỗ rỗng, bề rộng cả trăm trượng, đèn đuốc sáng trưng. Chỗ nào cũng có phòng ốc, người đi qua đi lại đông nghịt, không chỉ quân lính còn có người thường. Mạc Cung Hoàng là người ưa sạch sẽ, y còn chê thầy y là ăn ở bừa bộn nữa mà. Chính vì thế bên trong tường thành, dù đông người nhưng ngóc ngách đều sạch sẽ, ngay cả lan can cũng không bám tí bụi bẩn nào.

Loanh quanh đi trên mấy cái cầu thang to lớn, dài miên man khúc khuỷu, cả bọn mới Đám người đi qua thấy khắp nơi đều là trại lính, quy quy củ củ xếp thành từng dãy vô cùng kiên cố, mọi công trình đều là tường gạch mái ngói. Giữa mặt trên tường thành là phủ Đông Trấn cực kỳ bề thế xa hoa, bên trong khuôn viên có đủ hồ sen đình đài lầu các đủ cả. Không hổ là em của thần tài, quy mô của phủ Đông Trấn vượt xa các điện tướng quân ở tường thành Nam Tây Bắc mà Long Tường từng ghé qua.

Điện Đông Đô ở giữa phủ cao tới ba lầu, rộng tới hơn mười gian, cao to bề thế, chạm trổ cầu kỳ mà rất sang trọng, không thua thần phủ trên Thiên Cung là bao. Cả bọn ai nấy cũng ngưỡng mộ trầm trồ, cứ nắm lấy vai Gia Trì mà xuýt xoa khen hắn may mắn. Thần phủ của Mạc Cung Hoàng trên tầng mười hai là toà điện nguy nga nhất, toà phủ đệ này tuy không rộng bằng nhưng cũng xa hoa không kém. Nếu không phải Cung Hoàng nhân phẩm cao quý, ghét ác như giặc, lại có thêm sư huynh là thần tài, sư đệ chưởng quản địa bảo khai khoáng, ai chắc cũng sẽ nghĩ Cung Hoàng chính là đại tham quan số một.

Mạc Cung Hoàng lúc này đang ở trong điện xét duyệt văn từ, nghe lính báo là thấy bọn tam điện hạ từ đâu xuất hiện thì cũng hết hồn. Sao nói là hôm nay mới xuất phát? Trúc Lâm nằm ở gần ranh giới Đông Trấn và Bắc Trấn, đâu mà bọn họ bay nhanh như vậy? Nghĩ rồi, Mạc Cung Hoàng cũng lật đật khoác vội cái áo bào cho thêm chút trang trọng mà chạy ra. Vừa ra khỏi điện Đông Đô đã thấy đám người đang ngước đầu ngắm nghía xung quanh, Cung Hoàng cúi đầu thi lễ với Long Tường:

“Tham kiến Tam Điện Hạ, ta không biết mọi người lại đến sớm như thế, còn chưa kịp chuẩn bị xong xuôi…”

“Hoàng tướng quân có lòng quá, bọn ta đáng lý phải bay năm ngày mới tới nhưng nhờ phúc của Gia Trì mà ban nãy Cao Thượng Thiên đại sỹ… ờ… quạt một cái… ờ… bọn ta liền đến đây…ha..ha…” Long Tường cười có chút gượng gạo.

Mạc Cung Hoàng khóe mắt gò má khẽ giật nhẹ hai cái cười gượng đáp lại rồi mời cả bọn vào trong điện nghỉ ngơi rồi mai hẵng đi. Vũ Anh lúc này lên tiếng:

“Thôi, xin cảm ơn Hoàng tướng quân đã có ý mời, chúng tiểu tướng đã chuẩn bị rất kỹ, với lại bọn ta cũng nghỉ ngơi suốt mấy ngày nay rồi. Bọn ta tính là nếu bay năm ngày đến đây thì sẽ nghỉ ngơi lại một hôm, nhưng nhờ có Cao Thượng Thiên đại sư mà bọn ta đến đây sớm hơn dự định. Bây giờ mặt trời vừa mới hừng đông, nếu không lên đường bây giờ thì chờ đến khi nào?”

Cả bọn bốn người nhao nhao đồng ý, Mạc Cung Hoàng cũng không còn cách nào khác chỉ đành bày một bàn rượu mỗi người một chén chúc may mắn rồi đưa cả bọn ra khỏi tường thành.

Vừa ra khỏi tường thành đã thấy một vết nứt lớn dài miên man, rộng đến vài ba dặm. Trọng binh đứng trên trường thành gắt gao soi đến vết nứt, chỗ trên vết nứt còn có tầng tầng pháp chú trấn giữ, đảm bảo một con ruồi cũng không bay lọt vào.

Mạc Cung Hoàng cất lời:

“Chỗ xuyên qua kết giới cách ải Hàm Rồng này nửa nén nhang cưỡi mây, quý vị hãy đi theo ta. Vết nứt nho nhỏ nối liền hai cõi này là chỗ bọn thương nhân chợ đen rạch ra để vận chuyển hàng hoá giữa hai cõi. Tuy bị cấm ở bên kia, nhưng vì Thiên Cung mang danh là chủ bốn cõi, vì hoà hợp bốn cõi mà chuyện này cũng không ra sức ngăn cản. Đồ bên cõi Ma được bán với giá cao bên này và ngược lại, nên không ít kẻ mua bán kiếm chênh lệch, lén lút đi qua những chỗ thế này. Vì tính bí mật mà phải đi qua chỗ này thì hơn.”

Một lát sau, cả bọn đến được vế nứt kia, chỗ nứt không lớn lắm, chỉ vừa một chiếc xe bò đi vừa. Bọn họ sau khi chào từ biệt Cung Hoàng lần cuối thì cũng bước vào trong vết nứt. Gia Trì trước khi bước vào thì còn quay lưng lại nhìn về hướng Tây, nhìn về nhà một lúc. Cung Hoàng thấy thế thì cũng vỗ vai Gia Trì:

“Em cứ yên tâm mà đi, thầy và Bảo Hộ đã có bọn anh, không sao đâu. Em đó, bảo vệ mình cho tốt là được. Em mà có chuyện gì, sợ là thầy sẽ xông lên Thiên Cung mà đánh tay đôi với Thiên Quân mất hahaha.”

Gia Trì cười rồi nói thêm vài câu thì cũng bước qua khe hở, bắt đầu hành trình dài mấy năm không biết ngày mai.

Thế Giới có hình con thoi, mặt phía bên này được gọi là cõi Thiên Phàm, mặt đất được gọi là cõi Phàm, con người tu tiên, quý thì phi thăng thành Tiên, quý nữa thì thành Thiên, đều sống tại cõi Thiên. Cõi Thiên có mười ba tầng, lơ lửng giữa không trung bên trên cõi Phàm. Mặt bên này của Thế Giới cũng giống cõi Thiên Phàm, gồm có hai tầng, gọi là cõi Ma Hồn nhưng được gọi tắt là cõi Ma. Mặt đất được gọi là cõi Hồn, chúng hồn tu tập đắc đạo thì phi thăng lên Vạn Ma Cung làm Quỷ, quý thì thành Ma. Vạn Ma Cung có 7 tầng cũng lơ lửng phía trên cõi Quỷ.

Dân số cõi Ma Hồn rất đông, đông hơn rất rất nhiều so với cõi Thiên Phàm, nhưng ma khí và tiên khí lại bằng nhau, thành ra tu tiên khó, tu thành Quỷ còn khó gấp mấy lần. Cùng một lượng tài nguyên nhưng phải chia sẻ cho nhiều người hơn thì đương nhiên khẩu phần mỗi cá nhân có càng ít đi. Chính vì điều này mà thực lực của cõi Ma Hồn thường yếu hơn nhiều so với cõi còn lại. Thiên Cung vì thế luôn nắm vị trí đứng đầu, tuy mang tiếng lãnh đạo bốn cõi nhưng luôn ra sức chèn ép, đàn hạch cõi Ma một cách tinh vi.

Cõi Ma cũng có tiên khí nhưng mỏng manh yếu ớt và ngược lại, vì thế không ít trường hợp người ở cõi Ma tu đắc tiên đạo, phi thăng lên Thiên Cung, y tiên chưởng quân An Lạc Tiên Quân của tầng trời thứ 8 chính là một trong những trường hợp như vậy. Nhưng suy cho cùng, cơ thể con người có sự khác biệt giữa các cõi, những ví dụ như Đề Lão chỉ là trường hợp cá biệt mà thôi. Nhân quả luân hồi, duyên nghiệp ra sao thì sẽ tái sinh vào cõi phù hợp.

Bọn Gia Trì Long Tường vừa bước qua kết giới thì thấy phía bên này đang là hoàng hôn rồi, hoàn toàn ngược với bên kia, chỗ bọn họ đang đứng cũng là Tây Thịnh châu của cõi Hồn. Phóng tầm mắt nhìn ra xung quanh thì cõi Hồn trông không khác cõi Phàm là mấy, cũng đồng xanh nước biếc, chỉ là tiên khí yếu ớt thưa thớt, mà ma khí thì dầy đặc đến nghẹt thở. Cả bọn khoác trang phục của cõi hồn lên rồi thì cũng nhau cưỡi mây bay đến thành Tây Định cách chỗ kết giới gần hai ngày đường. Đến nơi vào ngày thứ hai thì trời đã tối hẳn, cả bọn thấm mệt nên kiếm một quán trọ nghỉ ngơi trước.

Thành Tây Định là thành trấn lớn nhất ở gần biên giới Tây Thịnh châu, vô cùng sầm uất, gần như là thủ phủ của nửa phía Tây châu này. Nếu muốn nghe ngóng chút thông tin mật thì nơi này chính là chỗ tốt nhất và gần bọn họ nhất rồi.

“Nhà trọ Tru Tiên*… bộ không có nhà trọ nào khác à?!” Vũ Anh Tiên Sứ đứng trước cửa khách điếm, lên tiếng phàn nàn.

*tru tiên = giết tiên

“Ở đây có một Quỷ phái tên là Trấn Tiên Quỷ Phái đang thu nhận tín đồ, vòng thi loại hai mươi ngày nữa thì bắt đầu rồi nên chỗ nào cũng đã hết phòng, kiếm được hai cái phòng đôi cũng đã là khó khăn lắm rồi, ngươi đừng đòi hỏi thêm nữa!” Hồ An giải thích.

Hồ An xuất thân từ một tiên môn võ thuật nhỏ ở phía Nam, tu vi vì thế cũng kém nhất bọn, mới chỉ ở mức Tiên Chánh hạ kỳ nên bị mặc định giao cho những việc chạy vặt như kiếm phòng trọ.

“Thôi thôi, bay suốt hai ngày không nghỉ đã mệt lắm rồi, đừng đòi hỏi nữa, cái tên mà thôi có gì to tát!” Long Tường lên tiếng rồi lôi cả bọn vào.

Hồ An muốn ở chung với Gia Trì, vì cả hai có giao tình lúc ở Nam Định hàng yêu. Chưa kể Hồ An từ khi lập hộ vực ở cạnh Trúc Lâm thì thường xuyên qua lại giao lưu với Gia Trì, lại nói y lên được Tiên Chánh thì đều là do có phòng hộ Trúc Lâm đỡ thiên kiếp cho. Y còn đang ấp úng ngượng ngùng chưa mở miệng thì Long Tường đã lôi cánh tay của Gia Trì mà kéo vào phòng.

Hồ An: [……….]

Long Tường nghĩ y tất nhiên phải ở chung với Gia Trì rồi, vì cả hai tu vi cách nhau không nhiều, cũng có chạm mặt vài lần nên có thoải mái hơn, chưa kể cả hai nếu xét vai vế thì đều ngang nhau. Y là hoàng tử Thiên Cung, còn Gia Trì là đệ tử chưởng toạ của Trúc lâm, hai người ở chung là hợp lý. Nơi này chật hẹp tù túng, bọn họ cũng phải đành chịu, ăn uống qua loa rồi ngủ thẳng tới sáng hôm sau.

Còn mười bảy ngày nữa là diễn ra đại hội sát hạch thu hoạch tín đồ nên trong thành người đổ về đông như nêm cửi. Ở cõi Phàm, ngoài trừ các thành thủ phủ của các Trấn như Gia Lâm, Thừa Thiên, Bình Trị, Thái Bình thì các thành khác không thể so với thành Tây Định này về độ trù phú và số lượng dân cư. Nhiều người thì tất nhiên sẽ có nhiều tin tức, chưa kể chúng hồn chúng quỷ tụ tập về đây tham dự vòng loại của Trấn Tiên Quỷ Phái, còn ai phù hợp hơn để hỏi về thiên kiếp các thứ?

Bọn Gia Trì dành ba ngày chia nhau đi khắp các quán trọ to nhỏ để thu thập tình báo thì phát hiện mấy điều quan trọng. Một là thiên kiếp tuy là chấn động mang tầm cỡ Thế Giới nhưng người cõi hồn gần như nói rằng chỉ là sấm chớp bình thường, chỉ có chút lạ là chúng kéo dài không lâu như bão tố. Chỉ có mấy tên tu sĩ thì nghi nghi ngờ ngờ không biết có phải là thiên kiếp thật không. Điều này chứng tỏ Vạn Ma Cung đang âm mưu gì đó muốn che mắt Thiên Cung, vì vậy không biết dùng thủ thuật gì mà biến thiên kiếp thành sấm chớp bình thường.

Hai là tin tức về Vạn Ma Cung thật sự quá khó để thu thập, bọn chúng kín mít như bưng, mấy thứ đồn đại trong dân chúng chỉ là mấy chuyện vặt vãnh còn không thì là những chuyện suy đoán viển vông, ba phần thật mười bảy phần giả, không đáng tin chút nào.

Ba là Trấn Tiên Quỷ Phái ở đây chính là một trong những môn phái có gắn kết chặt chẽ với tầng sáu Vạn Ma Cung. Tây Châu Hộ Ma Tướng Quân Chế Hân, một trong bốn vị tướng đứng hàng nhất đẳng trên Vạn Ma Cung, chính là đệ tử đời thứ mười hai của Trấn Tiên Quỷ Phái. Phái này đã truyền tới đời ba mươi tư, đồng nghĩa với vị ma tướng này thâm căn sâu dày, uy tín rất lớn trên chính trường cõi Ma.

Bốn là đệ tử của Trấn Tiên Quỷ Phái nếu có biểu hiện thành tích tốt thì có thể được đưa lên ‘trời’ làm tiểu tướng trong Tây Châu Hộ Ma điện. Lên trời đồng nghĩa với có cơ hội tốt hơn để thu thập tin tình báo. Nhưng vấn đề ở chỗ cả bọn ai cũng là người tu tiên, tiên thuật quấn quanh, dù tu vi cao cũng không sao trà trộn vào được Trấn Tiên Quỷ Phái, mà có qua mặt được Trấn Tiên Quỷ Phái thì cũng không sao qua mặt được Vạn Ma Cung. Bọn họ không đủ trình.

Bốn người tụ họp ở nhà trọ Tru Tiên, đem mấy điều trên mà trao đổi với nhau, điệu bộ vô cùng nghiêm trọng. Trầm ngâm một lúc lâu, Long Tường lên tiếng:

“Thực ra cũng có một cách….. nếu chúng ta từ bỏ tu vi, dừng ở mức Huyền Hạ thượng kỳ để tu quỷ đạo, thì…. ây da bậy bạ quá, tự nhiên buộc miệng nói ra cái gì vậy không biết. Thôi thôi coi như ta không nói gì nha. Có lẽ chúng ta cần phải đi qua mấy thành khác để thu thập tin tức thêm.” Long Tường tự vả miệng ba cái rồi xua tay nói.

Cả bọn, trừ Gia Trì, cũng không để ý nhiều đến lời vừa rồi, bọn họ tu tiên khổ nhọc, tốn không biết bao công sức cùng tài vật mới lên hàng Tiên. Tiên Chánh, Tiên Sứ, Tiên Công, mỗi cấp phải qua ba kỳ, mỗi kỳ tu luyện khổ cực không sao kể xiết, làm sao mà dám nói bỏ là bỏ.

Thế là cả bọn lập tức đứng dậy trả phòng, túa ra các thành trấn khác mà thăm hỏi. Hẹn bảy ngày sau gặp nhau ở thành Thịnh Ninh cách Tây Định 800 dặm về hướng Đông.

Suốt khoảng thời gian này, Gia Trì cũng suy nghĩ rất nhiều về điều Long Tường nói. So với những tên còn lại, tuổi của Gia Trì là trẻ nhất, còn không bằng số lẻ của tên Hồ An, nhưng cũng là người tu hành thảnh thơi nhất, chưa đầy sáu mươi năm mà tu lên đến Tiên Sứ, ngay cả kỳ tài như Phù Đổng Thiên Vương cũng khó so bằng tốc độ này. Nếu y từ bỏ tu vi để tu quỷ đạo, sau này về lại Trúc Lâm, lại bỏ tu vi mà tu lại tiên đạo thì cũng có sao. Chung quy là cũng có được một ông thầy tốt.

Vừa nghĩ tới thầy mình, Gia Trì đã có chút vui vẻ hiện lên khoé miệng. Hắn đưa tay đang đeo chiếc nhẫn ngọc đã được thầy mình đeo mấy ngàn năm lên mà xoa mà ngắm, cảm thấy hạnh phúc, an ủi hơn nhiều.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.