Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

gia nhập Trấn Tiên Quỷ Phái

Tiểu thuyết gốc · 3278 chữ

Bảy ngày sau, y hẹn, bốn người tụ họp vào đầu giờ ngọ tại cổng Nam thành Thịnh Ninh. Sau khi lôi nhau vào một quán trọ gần đó, cả bọn bắt đầu trao đổi tình báo, một vấn đề nghiêm trọng phát sinh: mọi thứ đều giống như ở thành Thịnh An.

“Thế này nguy to, e rằng với tình hình này, ở cõi Hồn không nhiều người biết được diễn biến thật sự. Nhưng nếu thế thì tiểu tướng cho rằng bọn Vạn Ma Cung đang che dấu điều gì đó rất nguy hiểm. Nếu Thiên Cung đã xác định đó là thiên kiếp, mà dân chúng ở đây chỉ nói là sấm chớp bình thường thì rõ là không ổn.” Hồ An lo lắng nói.

“Ta thì vô tình nghe được một tên tu sỹ nói thầy hắn khẳng định là thiên kiếp, hình như có nhiều người ở Vạn Ma Cung đều độ kiếp.” Vũ Anh giọng cũng lo lắng không kém.

Long Tường lúc này vừa mới uống nửa bình trà và lấy một viên đan hạ phẩm không mùi ra nuốt vào, sắc mặt rất tệ. Gia Trì giờ mới để ý, Long Tường mặc một bộ áo quần rất đơn giản, không chút xa hoa, nhìn qua chỉ như tiểu thương ở vùng quê, da mặt xám xịt, môi hơi trắng ít khí huyết thì có chút cau mày. Long Tường run rẩy nói:

“Chỉ e điều An tướng quân và Anh Tiên Sứ nói là đúng, sau hôm đầu tiên đến một thành nhỏ phía đông thành Thịnh An, ta đã cảm thấy không ổn, liền dùng thuật Xé Không đi không nghỉ tới thành Thịnh Xuân, thủ phủ Tây Thịnh châu. Dò hỏi gần hai ngày phát hiện ra ngay cả người ở đó cũng không biết. Tuy là được bàn tán sôi nổi nhưng hình như có lệnh từ phía trên nói đây chỉ là chuyện bình thường, cấm bàn tán công khai. Ta cũng suýt bị bắt vì chuyện này.”

Cả bọn hốt hoảng khi nghe Long Tường dùng thuật Xé Không đi đi về về. Di chuyển khoảng cách xa như vậy, tu vi pháp lực nào chịu cho nổi.

Gia Trì liền lôi cả bọn vào phòng trọ, lập kết giới rồi móc ra đút cho Long Tường một viên đan thượng phẩm mùi thơm điếc mũi. Long Tường liền lấy lại sức ngay, rất là cảm kích.

“Cảm ơn Gia Trì, đúng là đồ của Cao Thượng Thiên đại sỹ có khác, tác dụng hơn hẳn đồ của Thiên Cung.” Nghỉ một lát y lại nói tiếp:

“Xem tình hình này, e là bọn chúng rục rịch chuẩn bị chiến tranh rồi. Nhưng nếu không tìm ra được bí mật đằng sau thì sẽ rất bất lợi cho Thiên Cung. Ta định sẽ hủy bỏ tu vi, tham gia thí luyện vòng loại, nhập môn Trấn Tiên Quỷ Phái, cố gắng lên trời thu thập tình báo!”

Hồ An cùng Vũ Anh nghe vậy liền biến sắc, lập tức quỳ xuống mà lạy:

“Điện hạ thân thể vàng ngọc sao lại có thể mạo hiểm làm ra chuyện này?? Cứ để bọn thuộc hạ làm cho!”

Long Tường lắc đầu: “thân ở ngôi cao, đương nhiên phải đứng mũi chịu sào, vả lại các ngươi tu vi có cao cũng chưa chắc trong thời gian ngắn sẽ lên trời được, suy cho cùng ta mới lựa chọn tốt nhất. Sau này về Thiên Cung, ta muốn tu lại thì cũng có cha ta làm Thiên Quân hỗ trợ, không đáng lo.”

Gia Trì mặt đang đăm chiêu suy nghĩ mới lên tiếng:

“Nói về năng lực, ta chưa chắc đã không so được với điện hạ, bọn An Anh nói đúng, người là hoàng tử Thiên Cung, còn mang trọng trách của Thiên Cung trên vai. Ta cùng lắm chỉ là tản tiên vô công rỗi nghề, nếu có chiến tranh, không có ta thì sẽ cũng không có rủi ro gì lớn. Còn sau này tu lại, ta trong vòng mười lăm năm thăng từ Huyền Thượng thượng kỳ lên Tiên Sứ, chẳng phải là có cơ hội trong Trấn Tiên Quỷ Phái hơn sao? Còn có thầy ta, sau này muốn tu lại còn dễ hơn nhiều.”

Long Tường cúi đầu suy nghĩ thật lâu. Từ sau chuyến viếng thăm Trúc Lâm trở về, cha hắn càng khẳng định Cao Thượng Thiên tu vi chắc chắn không tầm thường, phải cỡ Thiên Vương trở lên và Phù Đổng Thiên Vương cũng mù mờ khẳng định điều này. Y lên tiếng, có hơi run run:

“Gia Trì, nếu là người khác, ta chắc chắn sẽ bác bỏ ngay, nhưng là cậu thì ta…. Nếu là Cao Thượng Thiên đại sỹ thì chắc hẳn sẽ được. Cậu nói đúng, trong chúng ta không ai có thiên chất thiên tư bằng cậu. Cả Phù Đổng Thiên Vương có khi cũng không bằng cậu…. Nếu vậy thì…. Có lẽ phải phiền tới cậu. Sau này Tường sẽ đến Trúc Lâm thỉnh tội với Đại Sư sau.”

Nói rồi liền cúi đầu, chắp tay mà tạ. Hai tên An Anh nghe vậy cũng cảm thấy kính nể Gia Trì, tu tiên khổ cực như vậy, lại còn tu đến Tiên Sứ mà nói bỏ là bỏ, quả không phải người tầm thường, cùng nhau cúi đầu chắp tay. Gia Trì giơ tay vội đỡ cả bọn lên.

“Có điều chuyện này không đuợc để lộ ra bên ngoài. Tu quỷ đạo phạm vào luật trời. Nếu là người khác, có khi Thiên Cung sẽ lấy công bù tội bỏ qua, nhưng nếu là cậu, Gia Trì, ta sợ Âu Cổ Thiên Quân sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Lúc đó sợ Cao Thượng Thiên đại sỹ cũng không nhẫn nhịn Âu Cổ mà đánh nhau một trận….” Long Tường có chút mỏi mệt và nghiêm túc nói.

Cả bọn đồng ý, thiết lập lời thề. Rồi Long Tường lại nói:

“Trong thời gian này, chúng ta phải tích cực đi thu thập thêm tình báo. Nếu như vô tình mà biết được điều cần biết thì lập tức rút đi ngay, không cần Gia Trì phải chịu khổ thêm.”

Long Tường quả không hổ là con lãnh đạo, rất có phong thái của người đứng đầu sóng ngọn gió. Xong rồi y đứng dậy, nắm lấy hai vai Gia Trì mà nói tiếp:

“Cậu chịu khổ thế này, ta thực áy náy, ta không sợ đại sư trách phạt, chỉ thấy….”

“Không cần thấy áy náy trong lòng, do ta tự nguyện, thầy ta không nói gì đâu.” Gia Trì cắt lời.

“Tường này xin nhận cậu làm anh em, sau này có việc gì, cậu cứ lên tiếng, ta sẽ cố hết sức mà giúp, tuyệt không chối từ!” Long Tường xúc động nói.

Nói xong cả bọn lập tức lên đường, mấy tên kia chia nhau đi khắp các nơi, còn Gia Trì thì chia cho mỗi nguời năm viên đan thượng phẩm trong sự chấn kinh và biết ơn vô hạn. Xong xuôi thì y cùng với Long Tường xé không bay về thành Tây Định trong ngày. Ngày kia là diễn ra vòng loại rồi. Trước khi đi, bọn họ thiết lập một trận pháp liên lạc, nhưng tiên khí ở đây quá loãng, nói chuyện khó khăn hết sức.

Sau khi hai người Tường Trì đến cách ngoại ô Tây Định thì dừng lại ở một khu vực vắng vẻ. Gia Trì quỳ xuống, nâng chiếc nhẫn của Cao Thượng Thiên để lên một tảng đá rồi lạy bảy lạy. Xong xuôi, hắn bắt đầu trút bỏ tu vi pháp lực của mình, Long Tường thì ở bên kết trận hộ pháp. Tiên Sứ rồi Tiên Chánh rồi xuống hơn nữa cho đến khi đến Huyền Hạ Thượng kỳ, cảnh giới không phân biệt tiên ma thì dừng lại.

Quá trình này vô cùng đau đớn, gần như gột vào từng mạch máu, từng sợi cơ ,còn chưa kể làm hắn lão hoá như già thêm cả tuổi với mỗi tầng tu vi bị bỏ đi, thoáng chốc khi đến Huyền Hạ Thượng kỳ, Gia Trì đã như già đi cả mười tuổi. Long Tường đứng ở ngoài nhìn thấy giáng vẻ khổ sở cùng tiếng rên đau kìm nén của bạn mình mà đau muốn đứt ruột, cảm kích không ngừng, bất giác mà rơi một giọt nước mắt.

Năng lượng từ tu vi, pháp lực bị bỏ đi phải xả vào chỗ nào đó, nhưng nếu xả ra xung quanh thì sẽ tạo chấn động rất lớn. May sao có viên ngọc yêu thú đang ở trong đan điền, như tương thông với tâm ý của Gia Trì, liền ngay khi y đang bối rối không biết làm sao thì nó đã khởi động, như một cái hố đen hấp thụ toàn bộ số năng lượng này, không chút dao động, không chút dấu vết.

Gia Trì trút bỏ tu vi xong thì tĩnh toạ một lát, lấy vài viên đan ra ngậm trong miệng dưỡng thần, rồi y đứng dậy, đi ra bờ ao gần đó mà soi mình trên mặt nước. Nhìn dáng vẻ già hơn cả mười tuổi của mình mà Gia Trì có chút mông lung. Y cũng không biết là nên vui hay buồn, vì y đang vui buồn lẫn lộn. Buồn vì sợ Cao Thượng Thiên thấy y già như vậy, trông có vẻ lớn hơn thầy y tận bảy tám tuổi, thì sẽ nghĩ thế nào. Có khi lại không cưng chiều y như lúc trước nữa không? Nhưng dáng vẻ này có vẻ vững chãi hơn hơn không? Có bộ dạng sẽ bảo vệ, che chở được cho thầy y hơn không?

Gia Trì đang soi mình bên bờ ao trong veo, tâm tình mờ mịt, mặt không có nhiều biểu cảm, nhưng Long Tường bên kia thì lo lắng đến đổ mồ hôi ròng ròng. Vừa xót thương cho người anh em của mình, vừa sợ hãi. Y sợ thầy của Gia Trì… Lần trước cùng cha đến bái phỏng Trúc Lâm Đại Sỹ, chỉ mới đưa ra lời đề nghị thôi mà đại sỹ đã không nể mặt mà hạch hoẹ cha hắn không thôi. Bây giờ thấy học trò cưng xinh tươi trắng nõn biến thành thanh niên một vợ hai con, một chín một mười già chát như Thiên Quân cha hắn thì đại sỹ…. đại sỹ sẽ phản ứng ra sao… Ôi sợ quá…

Long Tường rùng mình một cái rồi lục túi áo càn khôn của mình ra một cuốn sách pháp môn vỡ lòng đưa cho thanh niên một vợ hai con. Gia Trì nhận cuốn “một vài pháp môn quỷ đạo đơn giản” mà Long Tường đưa cho với một biểu tình phức tạp, chả biết y đào đâu ra thứ này nữa…

“À thì…” Long Tường gãi đầu gãi tai ra vẻ bối rối: “Thiên Cung chưởng quản bốn cõi, ta là hoàng tử cũng nên nghiên cứu một chút. Đơn thuần chỉ là đam mê học hỏi chứ không có ý gì khác…”

Gia Trì mệt sắp chết, cũng chả để ý, nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi bắt đầu tu luyện. Vốn có nền tảng, qua hơn mười ngày, y đã thành thục gần hai mươi chiêu pháp quỷ đạo đơn giản. Nếu có chút quỷ khí thì sẽ nhanh chóng thăng cấp rồi.

Vừa nghĩ xong thì đan điền lập tức tràn đầy quỷ khí, ầm ầm dâng lên. Hắn hốt hoảng đôi chút rồi tập tức tĩnh tâm chuẩn bị thăng cấp. Quỷ khí vô cùng dồi dào, một thiên kiếp nhỏ chỉ có một đạo thiên lôi đã bị Gia Trì hoá giải dễ dàng. Y thăng lên Huyền Trung Quỷ Pháp hạ kỳ rồi trung kỳ.

Lúc này quỷ khí đã cạn, nếu có thêm chút nữa thì sẽ thăng lên thượng kỳ rồi. Vừa mới chấm dứt ý nghĩ, đan điền lại ùn ùn dâng lên quỷ khí. Viên ngọc kia vậy mà dùng số pháp lực tiên khí ban nãy hấp thụ biến thành quỷ khí. Thần kỳ như vậy, xem ra ta gặp may quá rồi. Gia Trì mừng thầm rồi ra lệnh viên ngọc dừng lại, quỷ khí đang dâng lên ùn ùn liền dừng lại.

Thần kỳ như vậy mà không có tên thì thiệt thòi quá. Đặt tên ngươi là ngọc Biến Thiên vậy. Nghĩ vậy xong, Biến Thiên lập tức bùng lên rồi tắt rồi lại bùng lên rồi tắt ba lần, như tỏ ra vẻ vui mừng. Xong xuôi thì trời đã tờ mờ sáng, chỉ còn một ngày nữa là hết hạn đăng ký thi vòng loại, Long Tường cẩn thận, đã khuyên Gia Trì đến nơi xin chỗ trước, hôm nay thì đi báo danh nhận thẻ.

Vào trong thành, Long Tường đi kiếm phòng trọ, còn Gia Trì thì đi báo danh. Ngoài cửa lớn nguy nga màu mè của Trấn Tiên Quỷ Phái có một quảng trường rộng lớn, ở đây đang có rất nhiều rạp che tạm để làm chỗ đăng ký thi loại. Hàng hàng lớp lớp người đang đứng xếp hàng chờ được lấy thẻ. Gia Trì chờ một lúc lâu, bụng đói meo thì cũng đã đến lượt.

“Tên gì? Tu vi gì?” Một tên tu vi Huyền Trung hạ kỳ làm nhiệm vụ ghi danh nói với giọng bề trên, rất khó chịu.

Khựng một chút, Gia Trì trả lời: “Trì Thiên, tu vi Huyền Trung trung kỳ.”

Quên mất chuyện tên giả, thôi thì ghép đại tên mình và tên thầy hắn lại là xong. Gia Trì khoé môi hơi cong lên, bỏ qua cái bĩu môi chán ghép của tên ghi danh mà nhận lấy tờ rơi hướng dẫn rồi rời đi.

Tu quỷ còn khó hơn tu tiên, nên tuy có nhiều người đến đăng ký, phần lớn đều nằm ở mức tu vi Huyền Hạ Trung kỳ, rất ít người lên đến Huyền Trung, mà số người đạt đến Huyền Thượng thì chỉ có ba người, không cần thi vòng loại đều được nhận vào hết. Gia Trì thấy vậy thì cảm thấy tiếc, nếu hắn có chút thời gian thì với lượng pháp lực trong ngọc Biến Thiên thì đạt được tu vi Huyền Thượng chỉ là việc nhỏ.

Hắn nhìn bảng tổng sắp, thở dài một cái rồi quay về quán trọ, ăn uống nghỉ ngơi, bàn bạc với Long Tường chốc lát rồi đi ngủ. Sáng sớm hôm sau thì đến Trấn Tiên Quỷ Phái để thi vòng loại đầu tiên. Vòng đầu tiên là kiểm tra linh lực, một vị trưởng lão trong phái sẽ xem xét linh lực của mấy kẻ Huyền Trung, đâu đó chỉ khoảng hai mươi mấy người. Tên trưởng lão xem đến linh mạch của y thì giật mình thốt lên:

“Trước giờ ta chưa gặp ai có linh căn thông suốt như vậy, cứ như đại lộ giữa thành đô, không chút ngăn cản. Nhưng sao ta thấy ngươi linh lực run rẩy, cứ như vừa trải qua tai kiếp ảnh hưởng đến linh lực, tựa như là…”

Gia Trì lo lắng cắt lời: “tiểu bối cách đây không lâu, vì nôn nóng chuẩn bị đến thi ở quý phái nên tu luyện có chút sai sót, vừa mới khỏi không lâu thì liền đến đây, sợ sẽ bỏ lỡ cơ hội.”

Gia trì liến thoắng rành mạch, cắt đứt suy nghĩ của tên trưởng lão, y cũng gật gù rồi bỏ qua, còn khen Gia Trì có thiên tư, sẽ có tương lai tươi sáng.

Gia Trì nghiêm túc tham gia vòng loại, tuy rằng y từng là cựu Tiên Sứ, nhưng người tu quỷ đạo đến tu vi ngang y hiện giờ đều đã hai ba trăm tuổi rồi, kinh nghiệm chắc hẳn hơn y. Gia Trì cũng cho rằng nếu có kết quả tốt một chút thì có khi sau này dễ thăng tiến hơn chút. Và y đã đúng, với tu vi của mình cùng kinh nghiệm và bản lĩnh của một cựu Tiên Sứ, hắn đứng đầu bảng vòng loại, còn là người có thành tích xuất sắc nhất trong xuyên suốt chiều dài lịch sử vòng loại của Trấn Tiên Quỷ Phái.

Trấn Tiên Quỷ Phái có tổng cộng tám chi nhỏ, mỗi chi đều có chức năng và thế mạnh riêng. Tám trưởng lão ra sức lôi kéo Gia Trì về chi mình, đưa ra rất nhiều lời hứa hẹn cùng thiên tài địa bảo. Gia Trì chẳng thèm để vào mắt, mấy món đồ rẻ rách này làm sao so được với đồ của thầy ta? Hắn lên tiếng, vô cùng khí phách:

“Ta đến đây tu tập mục đích là muốn được lên trời, trong số hai chi Bách Thắng và Hậu Cần các vị, ai có thể nhanh chóng giúp ta lên trời, ta sẽ theo về chi đó.”

Long Tường đã bàn kỹ với Gia Trì rồi, hai chi này là hai chi có cơ hội được đến gần hoặc thường được Chế Hân nhận làm thuộc hạ. Chính vì thế, Gia Trì vừa mở miệng là đã muốn vào hai chi này. Hai vị trưởng lão Trịnh Hùng và Lâm Tích nhao nhao lên tiếng nói rằng ai cũng có thể làm được, cũng có thể nhanh chóng giúp hắn lên trời trong mười năm, rồi tám năm, bảy năm, năm năm, rồi ba năm, một màn trả giá như ngoài chợ liền diễn ra giữa hai vị trưởng lão. Gia Trì lại nói tiếp, cắt đi màn đấu võ mồm của hai tên trung niên:

“Nếu vậy vị nào đáp ứng được yêu cầu tiếp theo thì ta xin ngay lập tức về với người đó. Lúc ta còn nhỏ từng suýt mất mạng ở rừng, may mắn được một vị Quỷ Quân cứu mạng, nên ta bái người đó làm thầy, thề kiếp này không bái ai khác. Nếu trong hai vị trưởng lão chấp nhận ta không bái sư, chỉ có thể tôn kính gọi một tiếng Trưởng Lão thì ta xin theo về ngay.”

Lâm Tích trưởng lão là người để ý mặt mũi, cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng, còn đang suy nghĩ một chút thì Trịnh Hùng trưởng lão đã sảng khoái đồng ý ngay và luôn. Trịnh Hùng là một tướng quân về hưu, không hứng thú lắm với mấy cái lễ nghĩa hủ nho. Với lại lão đã tính rồi, với thiên phú của tên Trì Thiên này, sau này hắn sẽ có một tương lai vô cùng sáng lạn, chỉ cần nó nhớ tới lão một chút là đã đủ ấm thân rồi, cần mẹ gì cái tiếng thầy của nó.

Lâm Tích trưởng lão còn chưa kịp phản ứng đã thấy Gia Trì trở thành học trò của chi Bách Thắng rồi. Trịnh Hùng cười ha hả vô cùng sảng khoái đắc chí mà lôi lôi kéo kéo Gia Trì vô cùng thân thích. Gia Trì không những thâm nhập thành công vào Trấn Tiên Quỷ Phái, mà còn thành công được trưởng lão chi Bách Thắng nhận làm học trò thân cận bên cạnh, đích thân dưỡng dạy. Gia Trì thông tri cho bọn Long Tường biết, ai nấy cũng cảm thán hết lời.

“Đúng là người có năng lực thì không sợ chết đói!” Vũ Anh tấm tắc.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.