Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

nói chuyện, nên khách khí một chút

Tiểu thuyết gốc · 1499 chữ

Người chịu trách nhiệm hướng dẫn nhập môn và cũng là bạn sát vách phòng Gia Trì là đại sư huynh Vương Hạc, vô tình lại là tên làm nhiệm vụ ghi danh đăng ký ở vòng loại. Thái độ của hắn tất nhiên không còn khó chịu như trước, vô cùng niềm nở, bá cổ choàng vai nói nếu Gia Trì cần gì thứ cứ nói y, đại sư huynh sẽ tận tình giúp đỡ vân vân mây mây.

Nghỉ ngơi hai hôm, Gia Trì bắt đầu tu luyện công pháp cùng võ thuật nhập môn. Hôm nay y đến tập ngoài sân Uy Vũ, do một lão Huyền Thượng thượng kỳ dưới trướng Trịnh Tùng, tên Lâm Bách hướng dẫn. Sân này được bao quanh là mấy lớp cây bạch đàn, mùi bạch đàn thơm mát the the phả khắp nơi. Sân có hình vuông rất rộng, đường kính độ hơn ba trăm trượng, phía bắc có mấy bục cao, thường trong những dịp đặc biệt, các trưởng lão sẽ căng rạp ngồi trên mấy bục đó, xem tiết mục ở dưới sân.

Vương Hạc thao thao bất tuyệt giải thích, năm xưa Chế Hân tướng quân ở đây mà độ kiếp lên hàng Quỷ, gần cả ngàn năm sau, ngay tại chỗ này độ kiếp thành công lên hàng Ma Công. Sân Uy Vũ này vì thế chính là thánh địa của phái.

Lúc Gia Trì đến, học trò mới nhập môn đã đang lục tục xếp thành hàng, Vương Hạc lôi Gia Trì lên đứng đầu hàng, nói y là quán quân, nên đứng đầu là đúng. Vừa đến nơi, chưa kịp quan sát kỹ, Gia Trì đã bị làm khó làm dễ. Lâm Bách khinh khỉnh đứng ở đài cao, hất cằm nói vọng xuống đám đệ tử mới nhập môn hôm qua:

“Vào được phái ta không dễ, các ngươi nên biết đó là vinh hạnh vô cùng. Trấn Tiên Quỷ Phái lập phái đã lâu, là nơi đã đào tạo ra vô vàn Quỷ, Ma cao cấp trên Vạn Ma Cung. Chế Hân đại tướng quân từng là học trò trong phái. Chính vì thế các ngươi phải biết mình biết người, vì môn phái mà siêng năng tu tập, vì cõi Ma mà khuyếch trương danh tiếng!”

Đám học trò loi nhoi phía dưới đồng thanh “dạ” một tiếng rất to. Lâm Bách lại đưa mắt nhìn tới Gia Trì đang đứng đầu hàng chi Bách Thắng, đầu còn không thèm quay:

“Nhưng đừng ỷ mình có chút khả năng, ăn cơm uống nước của phái ta mà ngay một tiếng thầy cũng không thèm gọi. Loại ăn cháo đá bát, phái ta không cần đến!”

Gia Trì ngẩng đầu lên, thấy ánh mắt khinh thường cùng thái độ thù địch của Lâm Bách thì cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn lễ độ mà đáp:

“Quân trưởng quá lời, ta chính là vì uống nước nhớ nguồn nên mới không gọi Trịnh Hùng trưởng lão là thầy. Ta chính là vì chữ tín mà không dám quên lời thề chỉ gọi một mình thầy ta là thầy!”

“Hơ. Nếu ngươi uống nước nhớ nguồn như thế, sao không ở luôn với thầy ngươi, còn đến đây làm gì? Uống nước cũng phải biết, nước đó là từ nguồn nào! Thầy ngươi không biết dạy học trò à?” Lâm Bách khinh bỉ.

“Ta đã được Trịnh Tùng trưởng lão đồng ý, đó là điều kiện tiên quyết của ta, nếu không trưởng lão nào nhận, ta cũng đã không vào trong phái. Bề tên đã đồng ý, quân trường đừng nói một đàng, quàng một nẻo. Người nói chuyện, nên khách khí một chút, đừng lôi thầy ta ra mà chì chiết!” Gia Trì lửa giận ngùn ngụt.

“HỖN LÁO! Ai cho ngươi lá gan ăn nói không biết trời cao đất dày như thế?! Để ta xem thử, thầy ngươi, ngoài trừ dạy cái thói mồm năm miệng mười, còn giáo dục được cái bản lĩnh gì cho ngươi!!?”

Lâm Bách nổi cơn tam bành, cầm đao lao thẳng về phía Gia Trì. Gia Trì không chút nao núng, lập tức rút kiếm bên hông Vương Lạc đang sợ đến sắp xỉu ra đất bên cạnh mà đón địch. Hai người so chiêu, chưa đầy năm sáu cái hít thở đã đọ tới hơn ba mươi kiếm, doạ cho đám học trò mới vào hít hơi lạnh.

Gia Trì tuổi chưa bằng một phần tư Lâm Bách nhưng lại ngang tài ngang sức (Cao Thượng Thiên - “danh sư ắt xuất cao đồ.” Mạc Cung Hoàng - “ e hèm!”). Đường kiếm của y điêu luyện, nhẹ nhàng như lá bay gió cuốn, so với chiêu thức nặng nề, hùng dũng của Lâm Bách như hai thái cực.

Lâm Bách qua một hồi vẫn không thể hạ được Gia Trì thì có chút nôn nóng, liền lấy tu vi Huyền Thượng thượng kỳ ra chèn ép. Hành vi hèn hạ này khiến mọi người có chút bất mãn, nhưng ở đây chỉ toàn tiểu bối, không dám lên tiếng. Pháp lực mạnh mẽ, Gia Trì dù võ thuật có tinh anh mấy, cũng không đỡ nổi với tu vi Huyền Trung hiện tại.

Lâm Bách gầm một tiếng, đưa đao chém tới, pháp lực trút xuống ầm ầm, thanh kiếm của Vương Hạc đã đến giới hạn, gãy làm mấy khúc. Lưỡi đao như chớp hạ xuống, cách Gia Trì chỉ trong gang tấc, tức thì trong túi càn khôn sáng lên, một tấm khiên cách không xuất hiện, đánh bật lưỡi đao kia. Tấm khiên này là một trong số mấy trăm món pháp bảo mà Cao Thượng Thiên đưa cho Gia Trì phòng thân. Kỳ dị ở chỗ, tấm khiên này ma khí quẩn quanh, không có chút tiên khí, là do thầy làm sao?

Gia Trì còn đang suy nghĩ thì Lâm Bách đang ngã nhào bên kia đã giận quá hoá thẹn, lập tức bỏ qua mặt mũi, cầm thanh đao lên lại lao đến lần nữa. Phản ứng một cách vô điều kiện, Gia Trì rút Hắc Ô, thanh kiếm được Bá Thạch tặng mấy năm trước vẫn luôn sát cánh cùng y, từ trong túi càn khôn ra chém một cái. Tiên khí được trữ ở trong ngọc Biến Thiên ồ ạt tràn ra, hoá thành quỷ khí, hùng hậu, cường hãn.

Hắc Ô được đích thân Cao Thượng Thiên luyện hoá, đâu có để con dao cùn của Lâm Bách vào mắt. Thân kiếp toả ánh sáng vàng, chói lọi như mặt trời ban trưa, một đường chém qua liền chẻ thanh đao hình rồng hình phượng hoa hoè kia làm đôi như chặt khúc mía non.

Lâm Bách lại một lần nữa té nhào trên đất, hai đoạn thanh đao leng keng rơi xuống đất cùng với tự tôn của ông ta.

“Ta phải giết ngươi!” Lâm Bách gào lớn, nhục nhã hoá thành lửa ngục giận dữ.

Y tung ra một chưởng với toàn bộ tu vi Huyền Thượng của mình, nhưng còn chưa xuất chiêu, một tiếng ầm lớn vang lên đè ông ta bẹp dí, khói bụi mịt mù.

“Vô sỉ!”

Một giọng nói uy nghiêm vang vọng tứ phía. Hai người đàn ông tầm độ năm mươi tuổi đáp xuống đất từ trên không. Nhiều học trò lâu năm cúi đầu hô lớn:

“Tham kiến Chưởng Phái, tham kiến Bách Thắng trưởng lão!”

Gia Trì cũng theo đó cúi đầu, lại nghe vị chưởng phái kia hướng Lâm Bách mà trách phạt:

“Hành sự ngông cuồng! Trịnh Tùng đã đồng ý với Trì Thiên, ngươi còn làm khó làm gì? Đấu võ còn thua một hậu bối tuổi chưa quá bảy mươi, còn bị chém gãy đao. Cao thấp đã rõ, còn muốn giở trò hèn hạ ức hiếp hậu bối?! Lập tức đến Quỷ Luật đường chịu năm mươi roi!”

Câu cuối cùng, chưởng phái gần như đã gắt lên. Lâm Bách sợ hãi, cúi đầu rồi lê cái thân tàn đến Quỷ Luật đường. Chưởng phái xoay qua Gia Trì, giọng điệu mềm mỏng, trên miệng còn có chút cười gượng mà lên tiếng:

“Trì Thiên, ngươi đúng là có tư chất không tồi, thực sự là có tương lai lắm. Xem ra Trịnh Hùng vớ được một quỹ hưu lớn rồi hahaha. Thôi, ngươi theo Trịnh Hùng về đi. Ở đây chỉ có ba cái võ mèo quào, không xứng với ngươi, để hắn đích thân dạy ngươi thì hợp hơn đấy.”

“Hơ hơ, đừng có nghĩ đến giành quỹ hưu của ta đấy, Hoàng Trí! Đi, Trì Thiên, chúng ta đi về, để ta đích thân dạy ngươi. Phiền Trí đại ca kiếm người dạy thay Lâm Bách nhé. Cũng là do ta quản giáo không nghiêm. Tối nay đánh bài, nhường ngươi đi trước há há.”

Trịnh Tùng nói xong thì lôi Gia Trì đi mất.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.