Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người đi xa quay về

Tiểu thuyết gốc · 1990 chữ

“Con không biết là thầy có bản lĩnh đọc sách ngược, cũng không cần lật sách cũng có thể xem hết nội dung đó.” Gia Trì đứng khoanh tay dựa cột nở nụ cười tựa như mặt trời ban mai, cùng với cầu vồng, mây ngũ sắc giăng đầy trời và chim hót phía trên cao cùng tạo ra một cảnh tượng đẹp mê lòng. Quả là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi.

Cao Thượng Thiên đúng là đang cầm cuốn sách bị ngược nhưng y không có tâm trí mà thấy xấu hổ. Thượng Thiên nhìn Gia Trì, khóe miệng trái khẽ cười một chút, hai đầu chân mày hơi nhướng, đôi mắt đen sâu mở thật to, khẽ thở một hơi dài rồi đứng dậy tiến lên hai bước mà ôm lấy Gia Trì, sự lo lắng về thiên kiếp vừa rồi cũng như làn hơi tiêu tán mất:

“Tên bất hiếu nhà mi, vì răng không giữ lời hứa? Hẹn ba năm mà bi chừ đã sang năm thứ năm, mi mới chịu quay về đây? Còn không sợ thầy mi lo đến ăn ngủ chẳng yên?”

Gia Trì đứng im giơ hai tay ra vững vàng đón lấy Thượng Thiên, ôm vào ngực, dịu dàng cất giọng. Một giọng nói tuy thân quen nhưng cũng có chút gì đó thật lạ:

“Nhiều chuyện phát sinh bất ngờ, bọn con suýt chết mấy phen, nếu không nghĩ lại có thầy ở nhà, có chiếc nhẫn thầy tặng con làm động lực, không biết con đã muốn buông xuôi bao phen rồi.”

Cao Thượng Thiên khẽ nhìn xuống bàn tay trái, nơi có ngón áp út đang đeo chiếc nhẫn ngọc trắng quen thuộc y đã đeo ngót nghét ba bốn nghìn năm. Y có hơi xấu hổ, nhưng sự xấu hổ vừa dâng lên đã bị bàn tay có chút quen quen mà cũng lạ lạ làm cho tiêu tán. Bàn tay này có chút lạ, không nõn nà trắng bóc như trước mà trông vuông vức, nổi gân như bàn tay người trung niên đã trải qua lắm phong trần.

Cao Thượng Thiên khẽ ngước lên nhìn mặt Gia Trì, có chút không đúng. Sao Gia Trì lại bỗng nhiên trông già đi cả chục tuổi, lại còn cao hơn y cả một cái đầu, trước kia rõ ràng là Cao Thượng Thiên cao hơn nó một chút mà? Người tu đến cảnh giới Huyền Trung đã coi như là tuổi thọ kéo dài, cơ thể ngưng lão hóa, lúc thăng đến cảnh giới này bao nhiêu tuổi thì về sau cũng sẽ trông như thế.

Lúc trước khi đi, Gia Trì nhìn trạc ngang tuổi Cao Thượng Thiên, lại thấp hơn Cao Thượng Thiên một chút xíu, vậy mà bây giờ Gia Trì nhìn lớn tuổi ngang ngửa Thiên Quân, cao hơn Cao Thượng Thiên hẳn một cái đầu. Thượng Thiên tính mở miệng nói gì đó nhưng hai mắt bỗng chớp chớp liền mười mấy cái, cánh mũi phập phồng, ngập ngừng nói:

“Sao con hôi rứa, về gặp thầy mình mà sao không tắm rửa một xí? Cả người rách rưới cáu bẩn như ri, nếu là mấy tên Vinh Hoàng Thạch, thầy đã đá bọn hắn ra khỏi cửa rồi.”

Nói đoạn, Cao Thượng Thiên lui lại một chút, xòe quạt phe phẩy, khôi phục dáng vẻ tiên phong đạo cốt.

Gia Trì mắt đầy ý cười, miệng chỉ mỉm nhẹ một bên trông thật tuấn lãng, mang dáng vẻ ngời ngời của bậc đại trượng phu trải qua nhiều phong ba cuộc đời vững chãi như cây tùng cây bách:

“Con cũng biết là thầy không nỡ đối xử với con như vậy, cũng nhớ học trò da diết nên con mới vội vàng chạy không ngừng nghỉ về đây mà gặp thầy. Thầy không thương con mà còn trách móc gì nữa?” Câu cuối y nói tràn đầy ý chọc ghẹo pha chút bất mãn.

Cười qua nói lại một hồi, hai người đi vào tới nhà sàn. Nguyễn Bá Thạch hôm nay có dịp ở đây, đem cho Bảo Hộ hai cái siêu thuốc bằng gốm Bát Tràng rất đẹp, thấy Gia Trì trở về liền nhào đến, ba người ôm nhau mừng mừng rỡ rỡ. Sẵn tiện, Bá Thạch thông linh cho hai người kia mau trở về Trúc Lâm. Ôm một hồi, cả hai đều chê Gia Trì hôi mà đẩy y vào phòng tắm, Bảo Hộ lục tục chạy đi nấu nước.

Cao Thượng Thiên đã lâu rồi mới nổi hứng, vào bếp nấu một mâm cơm thịnh soạn, toàn những món mà Gia Trì thích. Trời vừa tối, Trúc Lâm lên đèn trong cơn mưa rả rích, tất cả toát lên một vẻ lung linh trữ tình. Gia Trì đứng trước cửa nhà sàn nhìn ra sân một hồi, hít một hơi, một làn không khí mát mẻ mang hương vị rừng trúc, hương vị của nhà tràn vào phổi. Y nhắm mắt lại, cảm thấy nhẹ nhõm, y cảm thấy y đang ở nhà.

Nhà…

Cao Thượng Thiên cất tiếng gọi, mấy người liền lục tục kéo vào ngồi quanh chiếc bàn tre hình tròn. Ai cũng xoa xoa tay rồi hít hà liên tục. Cũng lâu lắm rồi không được ăn món của thầy mình nấu, thèm đến độ ai cũng bị căng cứng cơ miệng. Gia Trì xúc động húp một muỗng cháo măng tre linh chi quen thuộc, nuốt xuống chầm chậm, hai mắt hơi đỏ:

“Học trò gian khổ mấy năm trong cõi Ma, thỉnh thoảng có đói khát, có cạn kiệt pháp lực đều nhớ mùi vị cháo thầy nấu. Nghĩ lại, Bảo Hộ mới thật là người có phúc, suốt mấy năm nay đều được thầy chăm lo chu đáo.”

Vừa nói, Gia Trì vừa chăm chú nhìn Bảo Hộ, Bảo Hộ ‘lớn’ rồi, khôi ngô tuấn tú không nói, sáu năm qua, y đã trở nên càng đứng đắn chững chạc. Em út bây giờ đã thăng cấp Tiên Sứ, so với Gia Trì, có tới mấy phần thư sinh hơn nhiều.

Một bầu không khí ngượng ngùng bất chợt phà xuống bàn cơm, ai nấy cũng ngưng đũa. Cả gian nhà chính im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng Bảo Hộ nuốt một ngụm nước bọt. Cao Thượng Thiên cũng nhìn Gia Trì chằm chằm, gương mặt tràn đầy sự khó hiểu. Mà thủ phạm tạo ra bầu không khí ngột ngạt này cũng thu lại ánh mắt thâm sâu từ trên người em út về. Mấy năm ở cõi Ma thực sự đã cho y nhiều đức tính mới, mặt dày không quan tâm đến kẻ khác chính là một trong số đó.

Mạc Cung Hoàng nhếch mép cười ha hả, phá vỡ bầu không khí quái đản này:

“Thôi đi, riêng thầy thì dành cả cho cậu em, không ai dám lấy đâu. Mấy năm ngươi đi bọn ta ai cũng đói ăn cả, cái bếp đã không thấy bóng thầy cũng chừng đó thời gian rồi. Với lại Bảo Hộ, thanh niên người ta cũng có ý trung nhân rồi haha.”

Sự ngượng ngùng liền nén lại hết trên người Bảo Hộ, ai cũng quay qua nhìn y, tỏ vẻ ngạc nhiên, riêng Gia Trì thì mắt ánh lên chút vui mừng. Mấy tên học trò nhao nhao hỏi dồn hỏi dập, Bảo Hộ chỉ lắc đầu nguầy nguậy chối bay chối biến, còn ở dưới bàn đạp muốn dập đầu ngón chân cái của Cung Hoàng. Cao Thượng Thiên mở to hai mắt, liền thong thả mà phả ra một câu:

“Àaa! Ra đó là lý do mỗi khi mà mi ra ngoài về là cứ ngồi cười một mình như có vong dựa phải không? Con cái nhà ai, mi liền nói ra, thầy kêu Hiển Vinh chuẩn bị quà cáp cưới hỏi cho bay liền!”

Bảo Hộ lại xua tay lắc chân không phải không phải. Còn Hiển Vinh thì cứ một mực không hiểu sao lại là mình chi tiền?

Buổi cơm thật vui vẻ, mọi người đem chuyện Cao Thượng Thiên suốt năm năm Gia Trì vắng nhà, đầu óc trên mây, rất hay đọc ngược sách ra kể cho Gia Trì nghe. Thượng Thiên ngồi nghe mà xấu hổ đỏ hết cả mặt, mấy ngón tay thon mảnh bẻ gãy đôi cây đũa bằng ngọc trắng làm cả bọn hết hồn im thim thít.

Riêng Gia Trì thì ngồi chống một tay nhìn thầy y rất chăm chú, ánh mắt tràn đầy sự vui vẻ. Cao Thượng Thiên thì vô cùng mất tự nhiên cùng bối rối, đứng lên chuồn ra ngoài bờ suối uống trà. Không có y ở đó kiềm chế, bọn học trò, mà hăng hái nhất là Mạc Cung Hoàng, lại nhao nhao kể ra một trăm lẻ một sự tích Cao Thượng Thiên nhớ nhung Gia Trì.

Cơm canh no nê, cả bọn lôi nhau ra ngồi quanh bàn trà của Cao Thượng Thiên nghe Gia Trì kể chuyện thật lâu. Gia Trì kể qua vài khúc, Cao Thượng Thiên có vẻ không vui khẽ cau mày. Đặc biệt lúc y kể đến chuyện Chế Hân bắt y đi thu phục hoả kỳ lân, cả nhóm ai nấy cũng biểu tình vô cùng tệ, riêng Cao Thượng Thiên thì sa sầm mặt mày, nhìn như sương phủ cuối đông. Y mấp máy môi muốn nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì Cung Hoàng đã phẫn nộ quát:

“Tên khốn Chế Hân này! Dám đẩy em ta vào hiểm địa, lần sau giao thủ, đừng hòng ta nương tay với hắn!”

Ngưng một chút, giọng điệu của y quay ngoắt, tỏ vẻ hơi bất ngờ:

“Ủa khoan! Nãy em mới nói cái gì đấy? Hàn Trì…. HẢI??? Cậu có biết cái thứ nước đó đắt và quý thế nào không? Vậy mà cậu nói cậu dùng cả một biển dìm sặc con kỳ lân???! Ô hô! Thầy à…!”

Y quay qua Cao Thượng Thiên:

“Không nghĩ là thầy thiên vị tới cỡ này đó! Quả là mở mang tầm mắt quá đi! Hai người thật sự khiến chúng tôi mở mang tầm mắt đó!!”

Cao Thượng Thiên bơ đẹp, chả nói gì, chỉ lẳng lặn cầm chén trà lên uống. Hai người Vinh Thạch cũng cảm thấy muốn lên tiếng về sự bất công này, nhưng Bảo Hộ ngồi giữa đã nhéo nhéo chúng, nhắc chúng muốn toàn thây về trời thì nên im lặng.

Mấy lời chỉ trích của Cung Hoàng không làm Gia Trì cảm thấy gì nhưng trong ánh mặt, nụ cười lại ánh lên vẻ vui mừng, xem chừng như là lấy sự lo lắng của thầy y mà làm vui vậy.

Sau khi tâm sự thật lâu, đám “khi sư diệt tổ” kia cũng không chịu về trời, cứ chui hết vào gian nhà bên trái mà ngủ. Ai ai cũng là thần quân cao cấp quan trọng trên tầng mười một, mười hai Thiên Cung mà không hiểu sao cứ chạy về Trúc Lâm ăn dầm nằm dề. Ba bốn vị thần quân đức cao vọng trọng cứ thế mà chui rúc trên hai cái giường, ôm nhau ngủ ngáy rung trời.

Cao Thượng Thiên dùng thần thức quan sát, thấy cảnh này trong lòng cũng vui vẻ lắm. Y cảm thấy y không uổng công sức dạy dỗ cẩn thận mấy tên láo nháo này suốt hơn ngàn năm qua. Y khẽ mỉm cười, ngước mắt lên trời ngắm sao, tay trái cầm chén trà để trên đùi, tay phải đang cầm cây quạt để hờ trong lòng, bộ dáng an nhiên thư thái đã mấy năm không thấy nay lại được Cao Thượng Thiên diện lên. Không gian yên tĩnh nhẹ nhàng, Trúc Lâm hôm nay thật đẹp, thật thanh tĩnh.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.