Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có những lời, bắt buộc phải nói ra

Tiểu thuyết gốc · 4001 chữ

Không gian tịch mịch bị phá vỡ bởi mấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, có thể nghe ra được sự ngập ngừng trong đó. Tiếng giày đi trên sỏi loạch xoạch càng lúc càng gần, Cao Thượng Thiên không quay đầu, chỉ khẽ chống tay ngồi nhích sang một bên, chừa ra một chỗ bên cạnh chiếc trường kỷ quen thuộc.

Mấy tên kia, dù hay chọc ghẹo Cao Thương Thiên, nhưng lễ nghĩa thì có thừa, đặc biệt kính trọng thầy mình. Ngoài trừ những lúc được ngồi chung bàn ăn cơm, còn lại bọn chúng chỉ dám ngồi hay quỳ dưới đất dâng trà, ngồi ngang hàng còn chẳng dám chứ nói gì ngồi chung một ghế với thầy bọn chúng.

Gia Trì thấy Cao Thượng Thiên chủ động như vậy, trong ánh mắt, khuôn miệng không giấu được nét cười vui vẻ đắc ý. Y đến nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Cao Thượng Thiên, đưa tay ra khẽ đặt lên bàn tay đang cầm quạt của người trong lòng.

Đầu ngón tay của Gia Trì vô tình chạm phớt vào đùi trong của Cao Thượng Thiên. Dù cách tới ba lớp áo quần, một dòng điện như phóng từ cái ngón cái đáng chém kia mà chạy ngược xuôi trong đùi trái của cao nhân đắc đạo vô cùng thanh lãnh kia. Cao Thượng Thiên rất mất tự nhiên mà xoay qua nhìn Gia Trì một cái, rồi nhanh chóng quay về, cố sức giữ vẻ bình tĩnh.

Bàn tay trái đang cầm chén trà thì siết rất chặt, cũng năm năm rồi không ai chạm đến người y. Bảo Hộ suốt thời gian qua chăm sóc Thượng Thiên rất chu đáo nhưng cũng vô cùng giữ lễ, không dám có chút sơ sẩy nào mà chạm đến người thầy mình. Đâu có như tên quỷ sứ này, không ôm eo thì ôm tay, không ôm chầm từ đằng sau thì gối đầu lên đùi, không nắm tay thì cũng nắm vai Cao Thượng Thiên, đến có rót chén trà thôi mà cũng phải vô tình hữu ý đụng tay một cái mới chịu.

Nghĩ lại thì ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, tên Trì đã ngã chầm vào người Cao Thượng Thiên mà ngủ thật ngon. Sau này khi nhận nó làm học trò, vì tuổi còn nhỏ mà lúc nào, Gia Trì cũng bu lấy thầy mình không buông. Lạ là Cao Thượng Thiên lại không cảm thấy khó chịu hay bất tiện, rất chi là kiên nhẫn.

Ngay cả bản thân Thượng Thiên cũng không hiểu sao mình lại dễ dãi như thế, cứ như bị bỏ bùa mê thuốc lú. Sau này Gia Trì càng lớn dần lên thì vẫn cứ như cũ, vẫn bám lấy thầy mình không buông, đi đâu làm gì cũng phải để thầy trong tầm mắt mới chịu được.

Cao Thượng Thiên lấy lại bình tĩnh, không phản ứng mạnh, mặc kệ mấy ngón tay của Gia Trì cứ chầm chậm miết miết xoa xoa trên ngón cái của mình, nhàn nhàn mà ngắm sao tiếp. Lát sau, Gia Trì cất tiếng, trong giọng hơi run rẩy:

“Học trò ở cõi Ma cực khổ vô cùng, suýt chết mấy phen. Hôm nay nghe mấy anh kể, thầy ở nhà, vì học trò mà cũng ăn ngủ không yên, trong lòng con cũng tự nhiên mà cảm thấy an ủi, những sự cực khổ kia cứ như không cánh mà bay….. Thầy…”

Y đang ngập ngừng định nói gì đó, Cao Thượng Thiên đã lên tiếng:

“Con dám bỏ đi tu vi của mình mà tu quỷ đạo? Con dùng ngọc Biến Thiên lưu trữ tiên lực, lấy tiên lực phủ lên dùng làm lớp vỏ bọc bên ngoài che đi quỷ khí. Thủ thuật cũng tinh vi lắm. Khá đáng khen. Con dấu được người khác, nhưng dấu chi được thầy, dấu chi được ba tên Thánh Ngự trên kia? E là Cung Hoàng cũng đã biết rồi.”

Cao Thượng Thiên quay sang nhìn Gia Trì, miệng hơi mím, mày hơi cau, trông có vẻ vừa hơi tức giận vừa có chút đau buồn, nói tiếp:

“Cớ chi phải làm tới như rứa? Khó quá cứ bỏ qua là được, có thầy ở đây, ai dám làm chi con? Dù con bây giờ tu tới Quỷ Sứ hạ kỳ nhưng tính ra vẫn thua xa bản lĩnh Tiên Sứ lúc trước… thầy… cảm thấy tiếc.”

Gia Trì đổ mồ hôi đầm đìa, đầu cúi sầm. Rồi y chầm chậm từ trên trường kỷ mà quỳ xuống đất sỏi, rấm rứt:

“Chỉ là vạn bất đắc dĩ, cả nhóm không có lựa chọn nào khác, con mới phải đưa ra hạ sách này. Long Tường vốn định phế tu vi rồi tu quỷ, nhưng y là người có chức trách quan trọng ở Thiên Cung, lỡ có chiến tranh, không có y thì không ổn. Con cùng lắm chỉ là tản tiên, nguyện cả đời ở bên thầy, con không lên trời cũng không sao…”

Gia Trì khoé mắt đỏ au, bùi ngùi nói tiếp:

“Con cũng… con cũng ỷ là con có thầy… có thầy rồi con không cần gì khác. Có thầy, thì bỏ tu quỷ, tu tiên lại có khó gì. Nếu như con bỏ về, một là phụ sư uỷ thác của anh em, hai là làm nhục thầy, ba là coi như chuyến đi công cốc. Vì thế con mới ra hạ sách này, thu thập được tình báo, biết được cõi Ma chuẩn bị xuất hiện Ma Đế.

Y ngước mắt nhìn Cao Thượng Thiên. Gương mặt gầy gầy trẻ măng, thanh tú nhưng ánh mắt tràn đầy sự trải đời, không biết có phải y bị hoa mắt hay không, nhưng hình như thầy y cũng rưng rưng nước mắt. Gia Trì run rẩy đến nói không tròn chữ:

“Thầy…. giận con sao? Thầy…… muốn bỏ con sao? Thầy thấy con làm nhục sư môn, muốn….. đuổi con đi sao?”

Nói đến chữ “bỏ”, y đã run lắm rồi, đến chữ “đuổi”, Gia Trì như đã không kìm được, nghe như đã khóc. Y nắm chặt bàn tay của Cao Thượng Thiên, cúi đầu gục vào gối của thầy mình mà xúc động. Y không dám ngẩng đầu, chỉ nghe thấy người đang ngồi thở dài một cái rồi cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng trìu mến vuốt ve tóc mình. Cao Thượng Thiên cất lời:

“Thầy nuôi mi từ bé, chăm bẵm đủ bề, khó nhọc mới nuôi mi lớn đùng như hôm ni, còn chưa nhận được sự báo hiếu của mi, mà chưa chi, mi đã đòi bỏ thầy đi rồi?”

Gia Trì ngẩng mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn Cao Thượng Thiên. Gương mặt rắn rỏi mạnh mẽ bỗng dưng có hai con mắt ướt át phong tình quả thật có chút không hợp. Cao Thượng Thiên nhìn học trò của mình một chút rồi tiếp:

“Con là học trò của thầy, chỉ cần con không làm chuyện bất nhơn thất đức, thầy tuyệt đối không bỏ con. Huống chi con là vì nghĩa chung mà hy sinh tu vi của mình? Chỉ có đáng khen, không đáng trách.”

Y ngẩng mặt lên nhìn thẳng săm soi vào chiếc đèn bằng đá bên bờ kia của con suối, chầm chậm nói tiếp:

“Tu Tiên hay tu Ma, đều chỉ là phương tiện, quan trọng là hành vi của tu giả. Tu Tiên mà tâm địa hẹp hòi, đố kị người tài như u Cổ thì cũng đáng lên án. Tu Ma mà lòng vị dân sinh như Huyền Chân Ma Nữ Vương ngày trước thì lại đáng khen.”

Ngừng một lát, Thượng Thiên lại thở dài tiếc nuối:

“Chỉ tiếc là, đã bỏ tu vi một lần, tổn thương đến căn bản, không thể bỏ lần hai, nếu không thì không tu chân được nữa.”

Ngưng một chút, y lại chắc nịch mà nói:

“Nhưng con yên tâm! Con là học trò của ta, nếu có kẻ dám vì chuyện này mà làm khó làm dễ con, tức là làm khó làm dễ ta. Mà làm khó dễ ta, thì hậu quả khôn lường.”

“Vậy là thầy không giận con vì con bỏ đi tu vi mà thầy tốn biết bao tiên đan, công sức cho con?”

Gia Trì có chút vui mừng không dấu được, lời nói gấp gáp. Y không quan tâm chuyện tu quỷ tu ma, thứ duy nhất y quan tâm chính là thầy y, chính là việc thầy của y có chấp nhận chuyện này hay không.

“Chỉ có chút tiếc của, tốn nhiều tiên đan vậy mà, Hiển Vinh, Bá Thạch chắc tức xì máu… toàn là đồ của chúng nó hiếu kính thầy mấy trăm năm đó… Nhưng thầy càng thương ngươi hơn, trải qua nhiều khổ đau như thế, thiên kiếp lên Quỷ Sứ, không có người hộ pháp chắc là đau lắm.”

Nói rồi Cao Thượng Thiên vuốt vuốt tấm lưng run run của Gia Trì như xem nó có vết sẹo nào không. Rờ trúng mấy vết bỏng trên lưng của Gia Trì có từ vụ con kỳ lân mà Cao Thượng Thiên cứng đờ, hụt hơi mấy cái, run run vừa xót vừa nổi giận mà nói:

“Thực sự là vì cái sừng của con kỳ lân kia mà bị bỏng? Thằng nhãi ranh Chế Hân, có dịp ta phải chỉnh chết hắn mới hả dạ!”

Cao thủ không bằng tranh thủ, Gia Trì liền thừa cơ mà vùi hẳn người vào lòng Cao Thượng Thiên, trông như một con gấu xám to lớn đang ôm lấy một con chim hạc vậy. Y phụng phịu:

“Thật sự đau lắm, thầy mau an ủi con đi.”

Cao Thượng Thiên bật cười:

“Cái thằng nhãi ni, gần tám mươi tuổi đến nơi, lại đào đâu ra cái tâm tư thiếu nữ như ri? Còn đòi an ủi. Ngươi tưởng thầy là người yêu mi chắc á?”

Cảm thấy câu này có chút không ổn, nụ cười trên môi của Cao Thượng Thiên liền tắt ngúm, y có chút bối rối, liền quay mặt qua một bên.

Gia Trì nghe thấy lời này, liền ngẩng phắt đầu dậy. Y quỳ thẳng lên, từ từ đưa hai tay lên ôm lấy rồi quay mặt Cao Thượng Thiên lại, nhìn sâu vào đôi mắt đang mở to vì bất ngờ của Cao Thượng Thiên. Gương mặt Gia Trì trở nên nghiêm túc, hơi thở gấp gáp, run run mà nói:

“Thầy….. Thiên………………….. Thiên Thiên… ta…”

Nói có mấy chữ mà như mới bị dìm ở dưới nước ba nén nhang, Gia Trì cảm thấy bị hụt hơi, còn chưa kịp lấy nốt cho xong một ngụm khí, Cao Thượng Thiên đã phản ứng, khóe miệng co giật như muốn chuột rút:

“Mi… mi vừa gọi ta là cái chi?!? Láo!… láo toét….. răng mi dám…?”

Cao Thượng Thiên lắp bắp hơi đứng dậy đã bị hai bàn tay đang ôm mặt mình của Gia Trì ghì xuống. Gia Trì hổn hển nói:

“Thiên Thiên, ta ở cõi Ma, bị Chế Hân đẩy vào chỗ chết suýt chết mấy phen. Mỗi lần như vậy, ta càng thêm quyết chí rằng lúc trở về, ta sẽ không dấu diếm nỗi lòng này nữa, dù…. thầy… thầy có đồng ý hay không.”

Gia Trì có chút lúng túng trong xưng hô nên đành theo cách cũ mà gọi Cao Thượng Thiên là thầy. Y nuốt nước bọt một cái, có chút sặc:

“Từ lúc ta nhìn thấy thầy từ trên không bước xuống, cứu ta khỏi con Vện ở bìa rừng năm đó, ta đã tự nhủ rằng đời này phải bái người làm thầy. Sau này được nhận vào Trúc Lâm, ta lại trở nên tham lam, chỉ muốn đu bám lấy thầy mọi nơi mọi lúc. Thầy thế mà cũng không chê ta phiền, không chê ta cáu kỉnh hay cằn nhằn thầy. Ta vốn làm thế để được thầy quan tâm hơn vài chút, vậy mà thầy, đã không ghét bỏ lại còn ra sức chiều theo. Điều đó càng làm tính chiếm hữu của ta càng lớn hơn, ta không chỉ muốn làm học trò của thầy. Ta muốn…. Ta muốn hơn thế nữa.”

Gia Trì hai tay lạnh toát, gần như không có chút cảm giác, run run ôm mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt của Thượng Thiên đến không vững nhưng do sợ làm đau mặt Cao Thượng Thiên nên không dám ấn mạnh, xê dịch tới lui:

“Thiên Thiên….. Ta muốn các sư huynh cũng phải gọi ta bằng….. thầy.”

Cao Thượng Thiên cả người cứng đơ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nhịp thở gấp gáp, y đã không thể hít thở bằng mũi nữa mà phải dùng miệng, làm cho cả cuống họng trở nên khô rát. Sau khi nghe Gia Trì nói muốn mấy tên kia gọi hắn là thầy, Cao Thượng Thiên chậm chạm nhảy số:

“Là Gia Trì muốn nhận mấy tên kia làm học trò sao? Bản lĩnh của hắn miễn cưỡng có thể làm thầy Bảo Hộ, nhưng còn mấy tên còn lại thì sao được? Khoan, ……… khoan đã…. Vợ của thầy thì học trò sẽ gọi là cô, và chồng của cô thì học trò cũng gọi là thầy…. Cái tên này…. Hắn… hắn muốn làm chồng ta??!!”

Mặt Cao Thượng Thiên lập tức đỏ lên như quả gấc, vì da mặt của y trắng, nên nhìn cứ như người uống rượu thật say. Thượng Thiên run rẩy cả người, hơi thở đứt đoạn mà lắp bắp:

“Gia Trì… mi… mi… răng mi có thể… ta là thầy mi… ta… ta hơn mi cả vạn tuổi có biết không… ta đẻ ra cả ông tổ dòng họ Vũ mi cũng còn dư tuổi, mi có biết không?!... Ta… ta… ta…’’

Nói tới đó, Cao Thượng Thiên đầu óc đã trở nên mụ mị, không biết nói gì nữa. Gia Trì cũng run run nói:

“Ta biết người lớn tuổi hơn ta, nhưng có sao đâu, người tu tiên vận mệnh lâu dài, chênh lệch chút xíu có sao? Thiên Hậu cũng cách Ma La gần bốn trăm tuổi đó thôi?.... Ta cũng biết người tu vi thâm sâu, ta có cố gắng mài cái mạng nhỏ này ra cũng không chắc bảo vệ được người, nhưng nếu có ngày đó, ta tuyệt đối không tiếp tục sống nếu người không còn trên đời này. Ta cũng biết người bản lĩnh cao cường, không việc gì không làm được, thứ ta có thể cho người cũng chỉ có chút tình cảm này thôi.”

Câu này, Gia Trì đã nghĩ đi nghĩ lại trong đầu cả ngàn lần suốt mấy năm. Y còn cẩn thận viết xuống giấy, chỉnh sửa mấy lần, tuy đây không phải là phiên bản tốt nhất nhưng cũng dùng được.

Nói xong, Gia Trì liền cầm lấy bàn tay trắng trẻo cũng đang run rẩy lạnh teo của Cao Thượng Thiên đặt lên lồng ngực của mình, có một trái tim vì đang nói ra những lời chất chứa dồn nén bao lâu này mà đập đùng đùng như trống trận.

Bàn tay của người thương như ngọc lạnh, chạm vào lồng ngực săn chắc nóng như Xích Hoả, không làm nó nguội lại mà càng như lửa thêm dầu, nóng đến mãnh liệt, nóng đến mức có thể thiêu rụi cả hai người đang chìm trong bể tình.

Thời khắc bàn tay kia chạm đến lồng ngực nọ, cả thế giới của hai người bỗng dưng tối sầm, phút chốc thu nhỏ lại chỉ còn đối phương trước mắt.

“Thiên Thiên, kiếp này chỉ nguyện có được trái tim người. Ta có chết cũng cam lòng. Ta thứ gì cũng không cần. Thiên Thiên… dù người có muốn giấu kín chuyện này cũng không sao, chỉ cần hai ta biết là được…. Ta không cần danh phận, chỉ cần trong tim người có ta, ta chết không hối tiếc…”

Giọng nói của Gia Trì nhỏ dần nhỏ dần. Y nhìn lên thì thấy Cao Thượng Thiên đang trợn to mắt, há mồm nhìn chằm chằm gương mặt của người đối diện, hít thở rất là gấp gáp. Không thấy đối phương trả lời, Gia Trì liền đánh bạo mà nâng bàn tay thon thả của người trước mặt, đeo lên một chiếc nhẫn ngọc đen, giống như đúc cái nhẫn ngọc trắng mà Cao Thượng Thiên tặng cho y lúc trước khi lên đường đi cõi Ma.

Cao Thượng Thiên cúi đầu nhìn xuống, cơ thể căng cứng, cơ cổ như đang phải mang một cái gì đó rất nặng, run lên mãnh liệt, y còn suýt nữa chúi đầu về trước, phải nhích chân phải lên trụ lại. Trên bàn tay trắng trẻo lúc này đã đeo một cái nhẫn trông thật quen mắt, chỉ là màu sắc có khác, tương phản rõ rệt. Gia Trì lên tiếng:

“Thiên Thiên, cái nhẫn này được làm từ Huyền Tình thạch, người ở Ma giới nếu thực sự yêu nhau sẽ dùng ngọc này làm thành tín vật. Ta phải gần như bán nửa cái mạng nhỏ này để vào động Phong Nha mới đào được viên ngọc chất lượng tinh xảo nhất mà làm thành cái nhẫn này, phải làm tới cái thứ hai mươi ba mới vừa lòng. Ta còn tới hồ Ái Nguyệt rửa qua trăm lần, cầu nguyện cho tình cảm này sẽ được đón nhận…”

Y lại run run nuốt một ngụm nước bọt rồi run rẩy nói tiếp:

“Ở cõi Ma suốt sáu năm dài đằng đẵng như sáu trăm năm, mấy lần kiệt sức, chỉ nhờ có chấp niệm phải trở về đeo lên tay người chiếc nhẫn này, ta mới có thể miễn cưỡng mà vùng lên, ta nhất định phải sống trở về mà đeo cho ngươi. Những lời này ta đã ấp ủ bao nhiêu năm, cho dù người nghe xong có ghét ta, ta cũng không chịu nổi nữa mà phải nói hết ra!”

Gia Trì nhìn gương mặt đang không biết là ngạc nhiên hay hoảng sợ tột bậc của người thương, trải qua một lúc, không thấy đối phương trả lời, y mới nói:

“Thiên Thiên… người nói gì đi… là chịu hay không chịu? Nếu người cứ im lặng thì ta xem như là ngươi đồng ý đó nha Thiên Thiên.”

Cao Thượng Thiên nghe vậy có hơi hoảng, nhìn y mà nói, giọng run rẩy kịch liệt còn pha lẫn vài cái ho nhẹ:

“Mi! Mi Không được gọi ta như rứa! Còn ra cái thể thống chi! Ta…. ta là thầy mi…”

“Ta… ta không suy nghĩ được chi cả, ta không biết, ta… ta phải đi ngủ… ta phải cân nhắc một xíu… ta… phải đi ngủ…”

Nói xong, Cao Thượng Thiên kiên quyết đứng dậy, loạng choạng đi vào nhà, đoạn đường có mấy chục bước chân mà y suýt té hai ba lần nhưng vẫn quay lại nói vội một câu “mi cũng ngủ đi.”

Gia Trì vẫn còn giữ nguyên tư thế quỳ đó bên cạnh trường kỷ nhưng miệng lại có chút ý cười. Gia Trì biết thầy mình sẽ không dễ gì mà đồng ý ngay, nhưng chỉ cần trong lòng Cao Thượng Thiên có chút xíu tình cảm hơn mức thầy trò, Gia Trì đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi. Cơ mà kết quả này tốt hơn y nghĩ nhiều. Xem ra lời khuyên của anh em tốt Long Tường đúng lắm, quả là cao thủ, có dịp lên Thiên Cung, phải tới cảm ơn y đàng hoàng một chút.

Trong lúc đôi bên còn đang tỏ tình bên bờ suối dưới ánh đèn thơ mộng của Trúc Lâm, thì bên phía trái của nhà sàn, mấy tên học trò đang lén lút nhìn hai người tình chàng ý thiếp. Đặc biệt là Cung Hoàng, y đang bấu chặt tay lên bệ cửa sổ, hơi thở cũng gấp gáp không kém hai đương sự.

Ở Trúc Lâm, phép thuật bị hạn chế, bọn họ không dùng thiên lý nhĩ nghe ngóng được. Tuy không nghe rõ điều gì, nhưng lúc nhìn thấy Gia Trì ôm lấy gương mặt của thầy thì cả bọn trợn to hai mắt, miệng há muốn đụng sàn.

Ngoài trừ Cung Hoàng đang cảm thấy kích thích khủng khiếp thì ba người còn lại thì hoảng sợ không thôi. Tuy là cũng mờ mờ thấy một chút chuyện những năm qua, nhưng mà tới cỡ này thì…

Cả bọn tuy biết nhìn lén là sai trái vô cùng, nhưng không ai thắng nổi cái tính tò mò trong bụng, cứ căng mắt, nín thở, bấu chặt vai người bên cạnh mà chăm chú quan sát. Lúc nhìn thấy Gia Trì run run rẩy rẩy đeo cái nhẫn lên cho Cao Thượng Thiên, Cung Hoàng đã gấp tới không chịu nổi, vỗ tay cái đét mà gào nhẹ lên:

“Khá! Khá lắm! Tên nhõi Gia Trì này thật sự quá khá đi! Tu học mấy năm ở cõi Ma chắc cũng học hỏi được không ít từ tên Long Tường. Nè, mấy người đã chuẩn bị quà cưới xong chưa? Chứ ta thấy hắn có vẻ gấp lắm rồi hé hé hé.”

Cung Hoàng quay sang mấy người khác hỏi, hơi thở gấp gáp dồn dập.

“Mi nói bậy cái gì thế? Gia Trì với thầy làm gì có chuyện đó….” Thần tài Lê Hiển Vinh nhíu mày căng cứng.

“Thôi đi ông ơi, chuyện rõ như ban ngày. Qua mắt được ai chứ sao qua mắt cao thủ tình trường số một Đông Phương Tứ Trấn Thần Quân Mạc Cung Hoàng ta, hahaha.”

Hắn vừa nói vừa đắc ý, như thể xung quanh đang toả ra hào quang của bậc tình thánh đắc đạo trải mọi sự tình. Hiển Vinh muốn nói vài câu gì đó, nhưng nghĩ lại về mấy chuyện này thì y mờ tịt, so không nổi với tên Cung Hoàng này.

“Hiển Vinh, anh nói coi, lúc đại ca còn sống, thầy đối với anh ấy có tốt như đối với Gia Trì bây giờ không?” Nguyễn Bá Thạch gãi gãi đầu hỏi.

Hiển Vinh ngập ngừng, chầm chậm moi những hồi ức cả ngàn năm tuổi ra tua lại một phen, rồi từ từ trả lời:

“Đại ca là học trò đầu tiên của thầy, mười phần tự hào cùng quan tâm là có. Nhưng nếu đại ca có ở đây, hẳn là cũng tức nổ mắt mà bảo thầy thiên vị…” nói tới câu cuối, gương mặt y tức khắc giãn căng, cứ như mới vừa tự vỡ ra chân lý gì đấy.

“Đấy!! Ta đã nói mà há há.” Cung Hoàng vỗ tay lên đùi một cái bép. “Tên Gia Trì này khá lắm. Từ lúc gặp hắn lần đầu tiên, thấy hắn cứ ômmm lấy thầy không rời, sau này lớn rồi mà cũng bám riết không tha, là ta đã biết chắc chắn tên nhõi này sẽ làm nên chuyện mà.” Cung Hoàng đắc chí cười nói.

Bảo Hộ im re đưa tay bóp trán rồi xua mọi người về giường, thật vất vả:

“Thôi thôi mấy anh bớt nói vài câu đi, sợ bốn cõi chưa kịp nổi lên tin đồn mất mặt gì thì đã bị mấy anh làm cho thầy với Gia Trì ô uế đến chết rồi. Ngủ, ngủ đi mai còn về trời.”

Bảo Hộ không hổ là ‘Bảo Hộ’, người cũng như tên, rất biết bảo hộ thầy và anh mình. Mấy tên kia, đặc biệt là Cung Hoàng, lưu luyến nhìn mãi mới chịu quay lại giường nằm, lát sau trong phòng lại truyền ra những tiếng ngáy vang trời.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.