Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sao người lại đuổi ta đi?

Tiểu thuyết gốc · 2862 chữ

Hôm nay là kỷ niệm ngày Bảo Hộ tròn hai mươi năm bái nhập sư môn, Cao Thượng Thiên từ sớm đã vào bếp lúi húi nấu ăn. Gia Trì tìm cách đuổi Bảo Hộ ra ngoài, kêu là đi chợ mua đồ này đồ kia ăn tráng miệng rồi chui vào bếp bu lấy Cao Thượng Thiên không buông.

Phụ giúp thì không tới đâu mà mỗi lần đưa đồ, nhận đồ đều phải rờ tay người ta một cái mới chịu được. Thượng Thiên thấy vậy cũng chỉ cau mày rồi thở dài, không còn sức đâu mà nói tới. Được một lúc, Gia Trì lại lôi câu hỏi đã hỏi suốt ba năm qua ra mà tra tấn người thương:

“Thiên Thiên à, nghĩ cũng nghĩ lâu vậy rồi, vậy người nghĩ sao về chuyện của chúng ta?”

Cao Thượng Thiên gắt, gần như là quát lên:

“Cái chi mà chúng ta chúng ta??!! Đừng có nói càn kẻo Bảo Hộ nghe thấy!”

Tuy vấn đề yêu đương đã được đưa ra bàn luận nhiều lần, lời yêu cũng đã tỏ từ lâu nhưng Cao Thượng Thiên luôn lơ đi không trả lời, nói là cần suy nghĩ thấu đáo. Nhưng cũng đã hơi lâu lâu rồi y không có phản ứng chuyện Gia Trì gọi y là Thiên Thiên mỗi khi ở riêng nữa.

Gia Trì cảm thấy cái câu ‘liệt nữ sợ triền lang’ của Long Tường quả thật đúng lắm. Suốt buổi nấu ăn, y còn hỏi lại hai lần nữa. Cao Thượng Thiên trong đầu niệm đi niệm lại công thức cháo măng linh chi hai mươi lần, tận sức phớt lờ.

Sau khi làm xong một mâm cỗ đầy trong sự quấy rối không ngừng của Gia Trì, Cao Thượng Thiên gióng chuông trời kêu mấy tên Vinh Hoàng Thạch về chung vui. Cả nhà quây quần như mọi khi mà ăn uống, gần ba năm,ba người Vinh Hoàng Thạch mới gặp lại Cao Thượng Thiên và Gia Trì Bảo Hộ, có chút áy náy mà xin lỗi Cao Thượng Thiên, cũng đem nhiều quà một chút cho Bảo Hộ.

Cao Thượng Thiên cũng chẳng để tâm, mấy năm nay bị tên quỷ sứ Gia Trì bu đến thở không ra hơi, không còn đầu óc mà trách phạt bọn Vinh Hoàng Thạch. Thực ra y có muốn trách cũng không được, Thiên Cung mấy năm nay ráo riết dựng pháp trận, luyện binh, chuẩn bị hậu cần bận gần chết, ba tên Vinh Hoàng Thạch ở tầng mười một, mười hai của Thiên Cung cũng chỉ gặp nhau có mấy lần ngắn ngủi trong gần ba năm qua.

Bữa ăn hôm nay có phần trầm lặng, một phần là do cây hài di động Mạc Cung Hoàng đầu óc quá sức căng thẳng chuyện quân đội mà im lặng cả bữa không nói quá hai câu. Mọi người chỉ cười cười chúc mừng rồi tặng quà cho Bảo Hộ rồi thôi.

Thấy mấy học trò cũng không thoải mái, ăn xong, Cao Thượng Thiên lôi cả đám ra ngoài hiên ngồi trên bậc thang của nhà sàn uống trà cắn hột bí.

Người thầy đáng kính còn lôi ra mấy viên đan huyền phẩm tặng cho ba bọn Vinh Hoàng Thạch mỗi người một viên, mùi thơm đến nao lòng, như nàng tiểu thư khuê các ngả ngớn ôm ấp lấy tấm lòng người chiến sĩ, phút chốc chân mày ai nấy cũng giãn ra.

Cao Thượng Thiên lại tặng cho Bảo Hộ một cái lò Chân Hỏa làm quà sinh nhật. Thứ đồ này là chí bảo Thế Giới, Thiên Cung cũng có một ngọn nhưng bao lâu nay chỉ nghe kể đến chứ chưa được thấy qua. Thứ này, đừng nói là Ma Quỷ, Tiên Thiên bình thường, ngay cả Thiên Quân, Thiên Vương mà bị đốt trúng cũng phải khốn đốn một phen.

Ai nấy cũng trợn tròn mắt nhìn món quà quá sức quý giá. Bảo Hộ từ chối mấy lượt cuối cùng bị một câu “lửa ma trơi mà vô tay thầy thì cũng thành Chân Hỏa” của Cao Thượng Thiên làm yên tâm rồi mới nhận lấy.

Mấy tên kia thấy vậy thì cũng từ bỏ mặt mũi, lập tức quỳ thẳng chìa hai tay ra, nhìn xoáy vào mắt thầy chúng với đôi mắt long lanh giọt sương. Có bao nhiêu bản lĩnh mê hoặc gì đó thì liền đem hết ra thi triển một lần, tận sức bào mỏng cái túi phép chứa đầy trân bảo kia.

Cao Thượng Thiên cũng không để mấy tên này ghen tị mà tức chết, chìa cho Hiển Vinh một bình Chân Thủy, nước chảy không ngớt, thủy thì sinh kim đại khái là vậy. Hàn Trì Hải so với Chân Thuỷ này thì chả khác gì nước tù so với ao trời. Y vui gần chết, ôm lấy tay thầy mình mà hôn lấy hôn để.

Cung Hoàng thì được một viên ngọc Chân Khí, gắn vào đuôi kiếm thì chém ra bão, hất ra lốc. Bá Thạch cũng nhận lấy một cái xẻng có lưỡi bằng Chân Thạch, có khả năng dâng núi, đào vực rất chấn động. Cả bọn há hốc không biết thầy mình đào đâu ra mấy món pháp khí kinh hoàng như vậy.

Cao Thượng Thiên cũng thật tình mà nói, thứ gì vào tay mình cũng thành chí tôn pháp bảo hết nhưng ai cũng nghĩ y khoác loác nên thôi mệt, không thèm nói nữa. Tới Bảo Hộ, Thượng Thiên còn chưa kịp móc đồ ra thì tên mặt dày này lại gian manh nói trước, gương mặt bốn phần vui vẻ, sáu phần trêu đùa:

“Không mấy thầy tặng con ‘Chân Tình’ được không?”

Cả bọn há hốc, không nói nên lời, theo đó là một tiếng cười bể sân của Mạc Cung Hoàng lại còn “khá lắm, khá lắm” và “sư huynh quá khen”.

Cao Thượng Thiên mặt đỏ như gấc, không biết là do xấu hổ hay tức giận mà ra. Xong rồi dúi cho hắn một cái áo choàng mỏng Ẩn Vân, có khả năng tàng hình, dấu đi khí tức.

Vừa lúc này, tiếng chuông đồng trước cổng lâm môn vang lên, Bảo Hộ nhận lệnh thầy liền ra đón khách, mấy tên còn lại thì dọn dẹp rồi kéo vào gian nhà chính. Lát sau, Bảo Hộ trở về, đưa theo Long Tường cùng hai thần quân và năm sáu thiên binh đi sau.

Long Tường trịnh trọng tuyên đọc chiếu chỉ của Thiên Quân, cả đám quỳ xuống, riêng Cao Thượng Thiên vẫn ngồi ở ghế chính mà uống trà.

“Ma Đế xuất thế, quân đội cõi Ma đã rục rịch xuất binh ở hướng Tây Nam. Nay lệnh cho Đông Phương Tứ Trần Thần Quân lập tức trở về sửa sang khí giới, sẵn sàng cho ngày tử chiến, bảo hộ bờ Đông. Triệu Hiển Vinh Đại Thần, Bá Thạch Đại Thần cũng nhanh chóng trở về chuẩn bị hậu cần. Lập tức thi hành, không được chậm trễ.”

Tuyên đọc xong, Long Tường quay sang hành lễ rất sâu với Cao Thượng Thiên mà rằng:

“Đại sỹ đức cao vọng trọng, lánh đời đã lâu, cha ta cũng không muốn làm phiền đến ngài thanh tu, nhưng không biết liệu đại sỹ có thể cho Gia Trì cùng Bảo Hộ, hai vị Tiên Sứ, Tiên Chánh lên trời để….”

Nói chưa xong câu, Cao Thượng Thiên đã gạt tay từ chối, giọng nói an hòa:

“Bọn hắn không phải là người của Thiên Cung, chưa kể chiến tranh giữa Thiên Cung và Vạn Ma Cung cơ bản chẳng liên quan chi tới Trúc Lâm. Bọn học trò của ta tu vi yếu kém, lại không quen thuộc quy cách rườm rà của Thiên Cung, có chút bất tiện, giúp không xong đã đành, nhiều khi còn tạo thêm rắc rối cho quý vị.”

Long Tường vội vã:

“Chiến sự cần người, có gì đâu mà rắc rối, hai vị Tiên Công Tiên Sứ, một người kiếm thuật bá đạo, một người y thuật xuất chúng, chắc chắn…”

Cao Thượng Thiên cắt lời, giọng lạnh tanh:

“Ý ta đã từ chối rõ ràng như thế, tam điện hạ sao cứ nhiều lời giằng co?”

Mặt trời đã về tây, ánh nắng chỉ chiếu vào nửa phần trên gương mặt y, phần dưới chìm trong bóng tối, tuy nhìn tổng thể vẫn rất hòa hoãn nhưng lại làm người ta có chút rét lạnh sống lưng.

Long Tường lập tức nghẹn họng, cúi đầu run run nhận lỗi. Trời ơi cái khí thế này, sợ là cha ta cũng thấy lép vế. Long Tường nghĩ thầm, trong lòng hoảng sợ.

Bảo Hộ có chút đứng ngồi không yên, suy cho cùng là nam nhi ai mà không có chí lớn, y muốn đi. Mấy lần muốn mở miệng nói gì đó, thấy thầy mình như thế, Bảo Hộ lại thôi không dám nói gì.

Gia Trì thì đứng im lặng, thật ra y cũng muốn đi, nhưng sợ việc mình tu quỷ đạo bị phát hiện thì không hay, mà quan trọng là y chỉ muốn ở bên cạnh thầy mình, muốn ở bên cạnh… Thiên Thiên.

Nghĩ tới đây, y bỗng dưng đỏ mặt, khẽ nheo đôi mắt ngập ngụa ý cười trêu ghẹo mà nhìn Cao Thượng Thiên. Thượng Thiên đúng lúc lia mắt qua, thấy biểu tình như vậy của tên học trò vừa nãy nói lời không… đứng đắn kia thì có chút bão lòng.

Cao Thượng Thiên thực sự là cũng có không nỡ nhưng mà bản thân lại thấy ngượng ngùng khi đối mặt với hắn, nên đành thôi, muốn tống hắn lên trời ít hôm cho chính mình chút yên tĩnh để bình tâm lại mà suy nghĩ nghiêm túc chuyện của hắn và Gia Trì một phen.

Nếu lỡ chiến sự lan tới Thiên Cung thì lên lôi đầu hắn và Bảo Hộ về. Dù sao chúng cũng không phải thần quân, Thiên Cung cũng không có lý do chính đáng giữ người, mà bản thân thì mặt cũng dày, xá gì đâu mấy câu chỉ trích. Đằng nào thì bọn thần quân trên trời sống sao lâu bằng Trúc Lâm Đạo Sỹ y, bọn chúng có chết già hết thì Cao Thượng Thiên vẫn sẽ ung dung ngồi cắn hạt bí mà sống tiếp. Trước giờ vẫn thế.

Nghĩ vậy, Cao Thượng Thiên liền nói, mặt vẫn không thay đổi gì:

“Thôi ta đổi ý rồi, để bọn hắn lên trời cũng được. Nhưng chỉ là giúp chuẩn bị chiến sự, tuyệt đối không được ra trận. Một khi chiến tranh không may diễn ra, bọn chúng phải lập tức quay về đây.”

Long Tường còn đang mừng rỡ, vừa định mở miệng tạ ơn thì Cao Thượng Thiên nghiêm khắc nói tiếp:

“Còn nữa, điện hạ xin về dặn dò cẩn thận, nhờ Thiên Vương nhắc nhở tên u Cổ chớ có bày trò, nếu đụng tới người của ta, thì không cần ma quân phí sức, tự ta sẽ san phẳng cái Phục Ma điện lố lăng lòe loẹt của hắn. Lúc đó, có mười cái Thiên Cung cũng không cản nổi cơn giận của ta.”

Cao Thượng Thiên gằn từng chữ từng chữ, câu cuối nói xong còn cười lạnh một tiếng.

Mười phần kiêu ngạo cùng bá khí, làm cho mấy bọn Long Tường cùng đám học trò cảm thấy có chút sợ hãi, nổi da gà. Long Tường biết Cao Thượng Thiên chắc chắn tu vi không thấp hơn Phù Đổng Thiên Vương, ai biết được trong lúc nổi điên, sẽ làm ra chuyện gì, chớ thấy vảy cá mà nhìn lầm chân long.

Long Tường tuy sợ muốn xĩu nhưng cũng mừng quýnh, ai quan tâm vì sao vị đại tiên này tự nhiên đổi ý, đằng nào cũng giúp y hoàn thành sứ mệnh một cách xuất sắc cơ mà. Tam hoàng tử cúi đầu cảm tạ rối rít, tuân mệnh, đã rõ, sẽ nói lại cẩn thận… rồi lục tục kéo đám tùy tùng về trời.

Sau khi khách khứa đã đi hết, ai nấy cũng nôn nao trầm mặc, riêng Gia Trì thì cứ mở to mắt có chút bất ngờ, nhìn chằm chằm Cao Thượng Thiên. Cao Thượng Thiên lơ đẹp.

Y gom mấy tên học trò lại, thu lấy trâm cài tóc của bọn chúng, tiến hành một loạt các pháp chú bảo vệ tràn đầy ánh sáng âm thanh màu sắc. Cả bọn thấy sao mà hôm nay, tự nhiên mấy cái thứ hiệu ứng màu mè của thầy mình trông cũng….. dễ thương ghê.

Xong xuôi thì người thầy đáng kính dúi cho mỗi bọn cả một túi nặng trịch tiên đan thượng phẩm cùng thêm một viên huyền phẩm trời ơi thơm đến rách mũi. Cả bọn quỳ xuống, ôm rịt lấy chân Cao Thượng Thiên mà hôn mà ôm mà cảm tạ công đức, tình thương trời bể của người thầy vĩ đại nhất bốn cõi. Hôm nay về nhà quả là trúng quá đậm đi!

Một lát sau, ba tên Vinh Hoàng Thạch mỗi người một ngả mà rời đi trước, Cao Thượng Thiên còn phất tay đưa cả ba người đến thẳng đích, đỡ cho bọn họ nhọc công di chuyển. Bảo Hộ thì đi thu dọn, cũng muốn nhanh chóng lên Thiên Cung giúp đỡ.

Sau khi gian nhà chính đã không còn ai, Cao Thượng Thiên liền định đứng dậy thì gấu xám Gia Trì lập tức xà vào lòng vị tiên nhân mảnh khảnh như hạc kia, làm y đảo mắt trắng một hồi trong lòng. Tên học trò cưng lại khóc lóc thầy ơi, thầy à sao thầy lại đẩy con đi? Thiên Thiên ơi sao lại đẩy ta đi?

Cao Thượng Thiên dơ tay lên định cho hắn vài cái cán quạt, nhìn thấy gương mặt thanh tú mày kiếm mũi cao kia thì lại có chút không nỡ, buông tay xuống gỡ gỡ y ra.

“Chỉ là đi có vài hôm, phụ giúp phía hậu cần mà thôi, cần gì chi mà khóc lóc như riiii?”

“Nhưng ta nhớ người lắm, Thiên Thiên à ta nhớ người lắm….ta…”

Cao Thượng Thiên gắt gỏng:

“Không có được gọi ta như thế, tôn ti lề thói của mi đâu, ai đời lại gọi thầy mình như thế. Thật không ra…”

“Gần ba năm rồi người vẫn chưa nói là có chịu hay không, không trả lời thì ta mặc định là đồng ý đó nha! Nếu người không chịu thì nói một tiếng hay là cứ đẩy ta ra đi, ta sẽ lập tức lên trời, một đi không trở lại.”

“Cái gì mà một đi không trở lại?? Ta… ta đã cho mi tốt nghiệp đâu?”

“Thế thì cuối cùng là có đồng ý hay không?!”

“Ta… ta… mi phải để ta suy nghĩ cái đã. Cứ lên trời đi rồi chừng nào về thì ta nói chuyện tiếp.”

Có sự cân nhắc là chắc nửa phần Cao Thượng Thiên có y trong lòng rồi, Gia Trì cười tít mắt, gương mặt tuổi ba mươi thật lịch lãm mà cũng phong trần, rắn rỏi. Y bật dậy thơm vào má Cao Thượng Thiên một cái làm vị đại tiên này nhảy dựng cả lên, đỏ mặt tía tai mi mi ta ta một thôi một hồi rồi bỏ vào phòng đóng cửa lại một cái rầm.

Bảo Hộ đang ở gian trái nghe động tĩnh to như thế thì cũng hốt hoảng ló đầu ra xem là có chuyện gì. Nhưng y chẳng thấy gì ngoài trừ người anh tên Trì như đang bay bổng trên mây, cười cười dở hơi ôm vai em út quay về phòng chuẩn bị hành lý gọn nhẹ lên đường.

Tối hôm đó, vì chiến sự cấp bách, cả hai đã phải rời đi. Cao Thượng Thiên nắm lấy vai Bảo Hộ dặn dò rất nhiều thứ, còn cho nó một túi càn khôn đựng đầy linh thảo diệu dược y tích lũy nhiều năm cho học trò út.

Quay qua Gia Trì, y chỉ vứt cho tên này một cái cười sượng trân. Gia Trì không vui, đứng sát lại như muốn ôm lấy Cao Thượng Thiên mà lí nhí:

“Con sợ Thiên Cung phát hiện việc con tu…”

Cắt lời cái tên phiền phức này, Cao Thượng Thiên nói liến thoắng như muốn đuổi người đi càng sớm càng tốt:

“Khỏi lo khỏi lo, ta có phù chú vào cái trâm của mi rồi, chỉ khi nào chúng ăn thịt mi thì mới phát hiện ra thôi. Mau chóng lên đường đi thôi!”

Thế là buổi chia tay kết thúc với đầy đủ vui buồn, nhẹ nhõm, tủi thân, bất lực, cùng chút xót thương, tám trăm cung bậc cảm xúc thập cẩm.

Bảo Hộ phải dùng sức ba cọp chín trâu mới lôi được người anh đáng mến ra khỏi người thầy đáng kính.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.