Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chiến sự bùng nổ nhanh hơn ta nghĩ!

Tiểu thuyết gốc · 2389 chữ

Chưa đầy ba năm sau khi Ma Đế xuất thế, quân ma đã rục rịch từ phía Tây Nam, ở ải Trấn Tây, là chỗ ráp gianh rộng nhất giữa cõi Ma và hai cõi còn lại, có vẻ như khí thế rất lớn, Thiên Cung phái gần mười vạn thiên binh đến trấn giữ, tình hình rất căng.

Lúc này ở Thiên Cung.

Bảo Hộ y thuật cao minh, luyện đan rất giỏi được điều tới tầng tám cùng chữa thương luyện dược cho tiền tuyến. Gia Trì thì giỏi trận pháp, cùng với mấy tướng quân ở Thiên Cung thao luyện binh sĩ, cũng ra sức hỗ trợ xây dựng phòng tuyến pháp trận phòng ngự.

Tuy so với mấy vị tướng quân này thì tu vi của Gia Trì không bằng, tuổi tác thì khỏi bàn tới nhưng vai vế vượt trội hơn hẳn. Tuy Trúc Lâm không được tôn trọng rộng rãi, nhưng những năm gần đây, đích thân Ma La đã nhiều lần công khai gọi Thượng Thiên là Đại Sư, cực kỳ tôn kính mỗi khi nhắc đến. Bản Thân Gia Trì cũng có chiến công ở cõi Ma, vì thế mà không ai dám khinh thường y quá.

Chưa kể y sáng dạ lại am hiểu pháp chú lạ thường (nhờ gần bốn mươi năm không tu luyện gì nên giành thời gian nghiên cứu pháp chú đó), giúp bọn họ không ít việc. Nên dù rất hiếm khi tham gia trực tiếp xây dựng pháp trận (vì y sợ lộ chuyện tu quỷ), không ai dám thắc mắc gì nhiều.

Bận bù đầu bù cổ suốt mấy tháng liền không có thư tín gì từ Trúc Lâm, Gia Trì cảm thấy tủi thân. Vì bảo vệ tính cơ mật, người trong Thiên Cung không có sự cho phép không thể thông linh cho người ngoài, y cũng không cách nào liên lạc với Cao Thượng Thiên mà bày tỏ sự nhớ nhung.

Vô phương, đêm đến, y thường hay ra góc mái của chính điện Đông Trấn Thần Phủ trên tầng mười hai nhìn xuống Trúc Lâm. Nhưng pháp chú của Trúc Lâm che khuất bên trong, như có sương mù dày đặc quấn quanh, y không thấy người thương đâu cả. Nhớ nhung chồng chất nhớ nhung.

Một tháng rồi hai tháng trôi qua, chiến trường ải Trấn Tây càng lúc càng khốc liệt, binh sĩ bị thương ngày càng nhiều. Thiên Cung trước nay luôn ở trạng thái thiếu người vì thế càng phải gồng mình, điều lực lượng từ các nơi tới viện trợ. Nhiều nơi ở cõi Phàm phát hiện có mấy tốp dân thường cõi Hồn tràn qua, nhưng xem chừng chỉ là loạn dân bình thường vì sợ chiến tranh mà bỏ chạy khỏi cõi Ma. Thiên Cung có biết nhưng sức người hữu hạn, có bao nhiêu người đều dồn cho các chiến trường chính.

Mà lúc này, quân ma lại mở thêm hai chiến trường ải Hàm Rồng ở phía Đông và ải Nam Bàn ở phía Nam. Bảo Hộ Gia Trì đương nhiên… lén lút cùng Mạc Cung Hoàng xông ra chiến trận, cùng sư huynh chiến đấu.

Ở chiến trường ải Hàm Rồng, nhờ có lò Chân Hỏa và ngọc Chân Khí do Cao Thượng Thiên ban, lại có sự kết hợp ăn ý vô cùng của ba anh em, cộng thêm Mạc Cung Hoàng là tướng quân trí dũng song toàn, quân của y liên tiếp thắng trận, chưa đầy ba ngày đã đẩy lùi đại quân của địch.

Hai món pháp bảo chí tôn này, đừng nói là ma quỷ bình thường, cả tên chủ tướng Khôi Tiễn Ma Công cũng bị thiêu đến suýt chết giữa trận. Chế Hân cũng chật vật lắm mới cứu được nửa cái mạng của thuộc cấp về. Gia Trì thì hiển nhiên không lộ mặt ở tiền tuyến.

Long Tường thay mặt Thiên Quân tới trọng thưởng cho bọn Mạc Cung Hoàng, nhờ Mạc Cung Hoàng gửi viện binh đến phía nam giúp Trần Bình một phen. Mạc Cung Hoàng liền không từ chối cho người đi ngay. Gia Trì Bảo Hộ vừa tỏ ý muốn đi đã bị Long Tường thiếu điều quỳ xuống năn nỉ:

“Trời ơi hai vị đại nhân của ta ơi, các ngươi lén đi đến chiến trường phía Đông này, quân vụ bận rộn nên ta không biết. Vị đại tiên ở Trúc Lâm nổi trận lôi đình, phi thẳng tới điện Chiêu Dương làm hung làm dữ. Tuy có vui mừng vì thắng trận nhưng cha ta nghe thầy của hai vị đại nhân chửi cho vuốt mặt không kịp….”

Tên tuỳ tùng bên cạnh Long Tường, tên là Trần Tín cũng chêm vào phụ họa:

“Trời ơi, ngài đại sỹ vừa xông vào điện, đã lôi tên cúng cơm của Thiên Quân ra gọi, cả một cái điện Chiêu Dương im như thóc luôn!”

Long Tường gật gật:

“Ờ! Bảo Quốc Tiên Quân nóng tính, nghe có người gọi cả họ và tên của cha ta ra, liền nói vài câu hơi lớn tiếng đã bị đại sư quạt cho một cái bất tỉnh nửa ngày trời….”

“Thầy ta đánh người??!!” Trì Hộ đồng thanh lên tiếng.

“Chứ còn gì nữa! Người thì nhìn rõ là mảnh khảnh mình hạc sương mai hiền lành như thế, mà câu trước câu sau đã đánh cho Bảo Quốc Tiên Quân hôn mê luôn. Lúc bọn tôi đi, ngài ấy vẫn còn ở chỗ An Lạc Tiên Quân chữa bệnh đó.”

Trần Tín vừa nói vừa hít hà xoa xoa má trái, cứ như người bị đánh là y vậy.

“Hai cậu phải thấy dáng vẻ của ngài ấy…”

“Đúng đúng, cực kỳ cao ngạo, đánh ngất Bảo Quốc Tiên Quân lăn quay ra sàn xong chỉ dùng nửa con mắt nhìn xuống. Cả điện Chiêu Dương đông đúc vậy mà im reeee, không ai nói lấy một lời.” Tên Tín này miêu tả rất là màu sắc.

“Mà đáng sợ ở chỗ, gần như không ai thấy ngài ấy ra tay kiểu gì luôn…” hắn run rẩy, giọng thều thào như đang kể chuyện ma.

“Lúc đó mà có u Cổ Thiên Quân ở đó, e là có đánh nhau mất!”

Long Tường lo lắng, xong lại tiếp:

“Nói chung là, cha ta kêu ta tới đây thỉnh hai vị về ngay Thiên Cung cho! Hai vị muốn giúp, Thiên Cung thực sự vui mừng cùng cảm kích không kịp, nhưng mà hai vị nếu không muốn bị bắt về nhà thì xin quay lại Thiên Cung làm việc hậu cần cùng ta! Bọn ta cũng không muốn gây thù chuốc oán với Trúc Lâm Đại Sỹ đâuuu….” Tam hoàng tử khẩn khoản.

Gia Trì Bảo Hộ nghe vậy thì vừa ba chấm vừa vui mừng. Gia Trì thì càng cho rằng thầy mình lo lắng cho y, ngày đêm quan sát mới biết y ra trận nên vô cùng muốn về Thiên Cung gặp Cao Thượng Thiên.

“Trúc Lâm Đại Sỹ trở về mất rồi, cha ta phải hứa ba bốn lần là sẽ bảo đảm cho hai cậu thì ngài ấy mới hơi nguôi giận ra về.”

Ngưng một chút, y lại ngập ngừng nói:

“Mà nè…. sau lần này, cậu về góp ý nhỏ nhẹ lại với ngài ấy được không. Đại sỹ nói chuyện có hơi không nể nang gì đó….. Cha ta dù sao cũng là Thiên Quân, thống lĩnh cõi Thiên, bị nói như vậy có hơi khó xem…..” Long Tường thỏ thẻ, gãi gãi chóp mũi.

“Được rồi, về nhà ta sẽ quản giáo một chút.” Gia Trì tươi cười.

Long Tường Bảo Hộ xoay đầu nhìn nhau, khóe miệng lên cơn co rút - ‘quản giáo một chút’ có vẻ như không phải cách thích hợp để học trò nói về thầy mình thì phải…. Giống như người chồng ba phần bất lực, bảy phần như trên đi quản giáo cô vợ tính nết cẩu thả, ruột để ngoài da hơn…

Long Tường thì tất nhiên biết chuyện của Gia Trì với Cao Thượng Thiên nhưng y cũng không nghĩ chuyện tiến triển nhanh đến mức này. Mà đã đến mức ‘này’ chưa thì không ai biết.

Gia Trì Bảo Hộ dù trong lòng có chút thất vọng vì Cao Thượng Thiên bỏ về nhanh quá nhưng cũng phải đành lui về Thiên Cung làm việc hậu cần, huấn luyện binh sĩ một cách gấp rút.

u Cổ thấy Bảo Hộ Gia Trì vừa mới ra trận đầu đã vinh quang trở về, đánh bại được cả một tên tu vi Ma Công, trong tay còn sỡ hữu pháp khí Chân Hỏa mà Thiên Cung cũng chỉ có duy nhất một ngọn lưu truyền suốt mấy ngàn năm nay như ngọc tỷ truyền quốc làm hắn ghen tức đến nổ đom đóm mắt.

Học trò của hắn, nam thì giúp Trần Bình, Tây thì hỗ trợ Nguyễn Hữu, thua trận liên tiếp, còn có mấy tên bình thường to mồm khoác loác thì chết ngay tại trận đầu luôn. Nhục nhã không để đâu cho hết!

Cũng may tên Mạc Cung Hoàng cho người đến phía Nam cũng chưa xoay chuyển cục diện gì, chiến trường phía Nam căng thẳng hơn phía Đông nhiều. Chứ phía Trần Bình mà cũng đưa tin chiến thắng về thì u Cổ có mà tức đến chết.

u Cổ lúc trước nghe tên đạo sỹ rách ở Trúc Lâm đòi san phẳng điện mình thì càng căm ghét, rõ ràng xem thường u Cổ Thiên Quân hắn không bằng con muỗi. Chưa kể mấy hôm trước, tên đạo sỹ rách kia lại đứng giữa điện Chiêu Dương chửi mắng Ma La, đúng là không coi Thiên Cung ra gì. Chính vì thế ác cảm với mấy tên học trò của Cao Thượng Thiên chỉ tăng không giảm.

u Cổ Thiên Quân thẳng thừng yêu cầu Bảo Hộ giao ra Chân Hỏa, dùng làm pháp khí bảo vệ Thiên Cung. Gia Trì lớn tiếng bảo vệ em út, suýt bị u Cổ ra tay đánh, may sao có các thần quân, Ma La và Phù Đổng Thiên Vương bảo vệ mới thoát được. u Cổ càng ngứa mắt tên Gia Trì này.

Bảo Hộ dù có muốn cho mượn Chân Hỏa cũng không được, y có đưa cho Phù Đổng Thiên Vương cùng Ma La Thiên Quân xem thử. Hai vị Thiên số một số hai của cõi Thiên có cố mấy cũng không sao sử dụng được lò Chân Hỏa. Ngọn lửa cứ im lìm như đốm tro bếp sắp tàn, không có chút khí thế nào như khi Bảo Hộ dùng trên chiến trường ải Hàm Rồng.

Lại nói đến tình hình ở dưới cõi Phàm.

‘Nạn dân’ cõi Ma bắt đầu lộ mặt thật là quân ma trà trộn, bắt đầu bùng phát những tốp quân sáu bảy ngàn người liên tục quấy rối nhiều nơi, Thiên Cung không đủ người, chỉ có thể miễn cưỡng nhờ mấy môn phái tu tiên ở dưới đó áp chế.

Bẵng đi mấy ngày, lúc này, Bá Thạch vừa vận chuyển đồ xuống phía Nam về, báo với Gia Trì Bảo Hộ rằng có một đám quân ma cải trang cỡ hai ngàn tên hoành hành ở gần địa phận Trúc Lâm bị thầy dùng mấy quạt diệt sạch toàn quân, còn cứu được mạng của Hồ An và binh lính dưới quyền. Gia Trì nghe vậy lòng có chút không an tâm, muốn về xem thử thì bị Bảo Hộ giữ lại:

“Trời ơi anh lo cái gì, Trúc Lâm nằm sâu trong cõi phàm, nhỏ xíu lọt thỏm giữa mấy cái thung lũng, không thu hút. Chẳng qua là bọn quân ma kia xấu số, lựa chọn chỗ gần Trúc Lâm gây sự đã bị thầy dùng mấy quạt tiêu diệt hết. Thầy mình tu vi cái thế, mà bọn tu vi ở cấp Ma có thể được thầy nhét vào mắt đều ở chiến tuyến cả rồi! Cung Hoàng vừa mới thông tri cho em, nói rằng anh ấy ngày mai sẽ rút về đây, chúng ta nên ở lại giúp một tay đi.”

Gia Trì nghe thế tuy có chút lo lắng nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, vẫn nên ở lại hỗ trợ Cung Hoàng. Chưa kể nếu Bảo Hộ không đi, sao y nỡ lòng bỏ em út ở lại mà về, bỏ ba người anh thường ngày chăm lo, quan tâm y ở lại chiến trường? Cho dù thầy có kêu về thì y cũng nên từ chối mà ở lại đây kề vai sát cánh với các anh em.

Nghĩ rồi y cùng Bảo Hộ chuẩn bị thuốc men đầy đủ để trị thương cho binh sĩ của Cung Hoàng khi bọn họ về tới. Hai người tới tầng tám chuẩn bị đan dược, bị mấy y tiên túm lại phụ đi kiếm người:

“Hôm nay lại mất tích thêm ba người, thật sự quái lạ.” Một tên y tiên cảm thán.

“Dạo gần đây có nhiều tiên quân mất tích lắm à?” Bảo Hộ hỏi.

“Đúng vậy, cách đây cỡ mười ngày đã bắt đầu có dấu hiệu người bị mất tích rồi. Ban đầu chỉ có một hai người, ta nghĩ là bọn họ cảm thấy khỏe rồi muốn xông ra chiến trường nhưng số lượng càng lúc càng nhiều, hôm qua mất tích đến sáu người cơ. Ta có báo lại với cấp trên, nhưng thực sự là có quá nhiều việc, bọn ta lo chữa trị không ăn không ngủ còn không kịp, hoàn toàn không có thời gian để điều tra.”

Ngưng thật nhanh xong thì vị tiên nọ cúi đầu hành lễ:

“Nói chứ cũng không quên cảm ơn Bảo Hộ đại sư, không có ngài cùng pháp khí Chân Hỏa đun thuốc luyện đan, bọn ta thực sự có mọc thêm hai đầu tám tay cũng không cách nào làm xuể!”

Bảo Hộ xua tay không dám nhận. Gia Trì định nói gì đó thì lại thấy có người khiêng mấy chục binh sĩ bị thương vào, liền lập tức xông qua giúp, việc này để sau hẵng tính.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.