Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảnh giới này là…

Tiểu thuyết gốc · 2052 chữ

Thấy có viện binh tới, Phù Đổng Thiên Vương cùng u Cổ, Ma La lui về lập tức kết trận, tạo ra lớp phòng hộ quây tàn binh của Thiên Cung cùng toàn bộ Chiêu Dương điện và sân trước lại. Hai người Ma La Phù Đổng cực kỳ kinh hãi. Cả ba Thánh Ngự toàn lực liên thủ mà còn bị Huyền Khung Ma Đế hành cho lên bờ xuống ruộng. Trúc Lâm Đạo Sỹ không những khiến hắn chật vật không thôi mà còn có thể giữ vẻ điềm nhiên tự tại, không chút nao núng.

Phù Đổng Thiên Vương cực kỳ cảm thán trong lòng, vị này đích thật là cao nhân đắc đạo, tu vi chắc chắn đã đến hàng Đế. Thực sự khiến lão mở rộng tầm mắt.

Lúc này, Cao Thượng Thiên thi triển thuật không gian cường đại, Phù Đổng gần như tâm tình vỡ vụn. Người này… có khi nào là Thiên Đế đầu tiên của Thế Giới không? Bản lĩnh cỡ này… e là chỉ một đòn có thể đánh sập Thiên Cung…

Ma La tâm tình cũng không khác gì Phù Đổng, so với người thầy của đại ca Đinh Liệt, y thật sự là như con kiến hôi, không đáng nhắc đến. Trúc Lâm Đạo Sỹ gọi y một tiếng Thiên Quân, thật sự là đã nể mặt quá mức rồi.

u Cổ thì khác, lòng y e sợ ba phần, nhưng tới 7 phần là tức giận, ghen ghét. Chiến sự hỗn loạn, Thiên Cung nguy khốn, thương tích đau đớn, tức giận mất khôn, y đầu óc đã không còn minh mẫn. u Cổ Thiên Quân tâm ma quấn thân, tính tình bạo ngược nên dù là Thiên Quân, chúng Tiên Thiên cũng không để cho y làm lãnh đạo. Y cũng vì cái tâm ma này, tu mãi mà không đắc lên Thiên Vương.

Đầu của y nhức như búa bổ, máu giận tràn não, mắt hằn tia máu ngập ngụa sát khí. Tên đạo sỹ rách này lý nào lại mạnh như thế?! Ta không phục! Không lẽ đời này, ta không giết được hắn? Không lẽ đời này, ta phải chịu cảnh bị hắn sỷ nhục hết lần này đến lần khác? KHÔNG! dù không chà đạp được hắn, ta cũng phải khiến hắn đau khổ, vạn kiếp bất phục!

u Cổ nhìn quanh, hắn cần phải làm cho tên đạo sỹ rách kia đau khổ như thiên đao vạn quả. Đúng, phải làm hắn đau khổ! Y thấy Gia Trì vẫn đang nằm trên điện, liền lập tức lóe lên suy nghĩ bất nhân. Đúng rồi, chính nó. Ta đã từng khiến hắn đau khổ ngàn năm, hôm nay ta phải giết thêm một tên học trò tự mãn của hắn! Ai bảo bọn chúng, kẻ nào cũng chán mắt, kẻ nào cũng ưa ngán đường ta?!

Lúc này trong điện Chiêu Dương hùng vĩ, chúng thần quân thiên tướng chạy vào kết trận lớn. Mạc Cung Hoàng thấy Gia Trì nằm ở giữa điện, thân thể bê bết máu thì sợ đến tái xanh mặt mày, gào lên kêu Hiển Vinh ở gần đó chạy qua xem thử, không để cho em út bị giẫm đạp. Còn y thì cùng những người khác lập kết giới chống đỡ.

Ba tên Ma Quân, đứng đầu là Phạm Trù, lĩnh cả vạn quân ma tu vi cao cường xông vào tấn công, bao vây kết giới, nhưng suy cho cùng, có một vị Thiên Vương ở đây, dù có bị trọng thương, bọn họ chưa chắc đã là đối thủ.

Đúng lúc này, có một đám quân địch từ hầm ngầm trong Chiêu Dương điện xuất hiện đánh lén, đâm trọng thương mấy thần quân. Đường ngầm này chỉ có mấy người cao tầng của Thiên Cung biết, làm sao bọn tôm tép này tìm ra được?

u Cổ thầm nghĩ, Huyền Khung tu tới Ma Đế, cái hầm ngầm này sao qua mắt được hắn? Nhưng lúc này, hắn liếc mắt thấy Gia Trì quỳ trên đất đang giương ánh mắt căm thù nhìn mình. u Cổ bỗng cảm thấy lửa giận ngút trời. Lợi dụng lúc tình hình nhiễu loạn, u Cổ hùng hồn gào lên:

“Ngươi còn gì để chối, nếu không phải ngươi làm gián điệp, sao bọn ma quân lại có thể nhanh chóng đánh tan phòng ngự Thiên Cung như thế? Lại có thể tìm thấy được đường ngầm này? Chứng cứ rành rành, tên này ma khí quấn quanh, tu vi đã ở Quỷ Công, ta phải nhanh chóng kết liễu tên gian tặc này, cho những chiến sĩ của Thiên Cung đã ngã xuống một câu trả lời!”

Lời buộc tội tràn đầy sự vô lý, nhưng lúc dầu sôi lửa bỏng, ai còn hơi đâu mà suy nghĩ, nhiều người còn đang bận đánh nhau với địch, còn không nghe thấy tiếng gào chói tai của u Cổ.

“ u Cổ! Không được manh động!!”

Thiên Vương gào lên xong lại ho ra cả ngụm máu.

Nhưng tên u Cổ lúc này tâm ma che mờ mắt, đâu có để Phù Đổng vào tai. Y nhảy lên giữa không trung, ác độc ra một chưởng với toàn bộ sức mạnh Thiên Quân thượng kỳ. Linh lực khổng lồ hóa thành mũi tên xanh lam bay thẳng về phía Gia Trì.

Ma La đang bận đối phó với địch đánh lén, Phù Đổng thì đang một mình cân ba tên Ma Quân, Hiển Vinh ở sát bên Gia Trì thì đang chật vật với mấy tên ma ở ngay sau lưng, không ai kịp ngăn cản.

Hàng hàng lớp lớp pháp bảo phòng ngự của đều tức khắc vỡ tan. Gia Trì bị trói bởi dây trói thần, không phát động được pháp lực để chống đỡ đã bị chưởng này đánh cho kinh mạch vỡ tung, đan điền bể nát. Y liền gục xuống tại chỗ, máu hộc ra từng ngụm lớn ngụm lớn, chảy tràn cả vào mũi, không thở được. Mạc Cung Hoàng đang hỗn chiến thì thấy cảnh này, lập tức gào lên:

“TÊN CHÓ ĐẺ U CỔ! NGƯƠI DÁMMMM!!!”

Cao Thượng Thiên còn đang mắc kẹt trong trận đấu với Huyền Khung, tuy áp đảo, nhưng thực ra Cao Thượng Thiên cũng không cách nào hạ đo ván hắn ngay được. Nếu không vạn bất đắc dĩ, Cao Thượng Thiên sẽ không biểu hiện năng lực thật sự.

Nghe giọng Mạc Cung Hoàng thét lên, Thượng Thiên lo lắng nhìn qua Cung Hoàng, thấy y không sao thì mới khẽ thở ra nhìn theo ánh mắt của y. Thấy Gia Trì đang gục trên vũng máu, Thượng Thiên gần như chết đứng trong khoảnh khắc, hơi thở ra còn đang giữa chừng đã lập tức nghẹn lại.

Thượng Thiên không nghĩ tên u Cổ này dám câu trước câu sau sẽ giết chết Gia Trì. Y cũng không nghĩ ngay giữa chiến trường ngàn cân treo sợi tóc mà tên chó chết này đứng giữa ba quân giết một vị Tiên Công phe mình.

Vừa quét thấy cảnh vừa rồi, Cao Thượng Thiên đầu óc như muốn nổ tung. Y siết chặt cán quạt đến chảy cả máu, mắt nổi tơ đỏ, răng nghiến ken két. Toàn sức dùng một quạt hất văng tên Ma Đế lùi về sau mấy bước. Sa mạc không gian lập tức co rút nhanh như chớp giật, cuốn mọi thứ trên bề mặt vào cái hố đen ở giữa. Huyền Khung cũng bất ngờ mà bị hút vào trong. Hố đen nhồi hắn như viên thịt bánh bao.

Và rồi đất trời liền bùng nổ hào quang sáng lóa khiến ai cũng như bị mù mất mấy giây. Cầu vồng vần vũ bốn phương, chuông trời ngân vang liên tục đến tức ngực ù tai. Một trận sóng xung kích ầm ầm như sóng thần từ chỗ Cao Thượng Thiên quét ra mọi phía. Tất cả mọi người tức khắc dừng tay.

Huyền Khung cũng vừa chật vật thoát khỏi hố đen thì lại bị sóng xung kích thổi bay, ho ra một ngụm máu lớn. Những người trong bán kính hai ngàn trượng bất kể tu vi gì cũng đều bị hất bay, máu phun đầy trời.

Ở trung tâm quầng sáng chói lòa kia xuất hiện một vị thần quân mặc chiến giáp màu bạc óng ánh phản quang, dập nổi họa tiết lá tre, đầu đội vương miện hở trán trước thấp sau cao hình những cây trúc vươn cao điểm thêm vài bông hoa lài. Bên hông vị thần còn dắt một thanh gươm bạc phát ánh hào quang như ánh trăng rằm.

Đặc biệt, đằng sau ngài là một mặt trăng tròn khổng lồ từ từ nhô lên. Đất trời bỗng chốc tối đen, chỉ có ánh sáng vàng bạc rực rỡ của trăng tròn kia là chói lóa. Lá tre cùng hoa lài bay tung khắp nơi trong không trung.

Vị thần này chính là Cao Thượng Thiên, là bản thể thực của ngài, là bản thể ngài tận sức giấu kín hơn một vạn năm qua: Hoa Nguyệt Thiên Tôn Cao Thượng Thiên. Vị Thiên Tôn duy nhất của thế giới này.

Thiên Tôn là cảnh giới truyền thuyết, thế giới này chưa từng xuất hiện qua. Mà mỗi thế giới chỉ có thể có một Thiên Tôn và một Ma Tôn. Cơ bản gốc rễ Thế Giới không thể chứa đựng được hai Thiên Tôn hay hai Ma Tôn cùng lúc. Ma Tôn - Thiên tôn như âm dương hai cực. Bổ sung cho nhau, khắc chế, cầm chừng lẫn nhau, tạo nên sự cân bằng cho Thế Giới.

Hoa Nguyệt Thiên Tôn thành đạo đã gần một vạn hai ngàn năm, vì bảo vệ sự cân bằng của thế giới do không có sự xuất hiện của Ma Tôn, không thể không áp chế sức mạnh Thiên Tôn, ở ẩn suốt mười ngàn năm, hạn chế sử dụng pháp lực đến mức tối đa. Nếu không phải đến tình huống này, lửa giận xung thiên, Cao Thượng Thiên tuyệt đối không để lộ chân thân.

Tất thảy mọi người đều bỗng chốc dừng tay, một sự sùng kính từ đâu dâng lên trong lòng. Không một ai biết vị này là ai, chắc chắn là Cao Thượng Thiên nhưng cũng không phải là Cao Thượng Thiên mà bọn họ biết. Cảnh giới này cao quá, bọn họ cũng không nhận ra được.

Huyền Khung Ma Đế trong lòng có hơi kinh sợ, nhưng ỷ bản thân đã ở mức Ma Đế, tên kia cùng lắm chỉ là Thiên Đế, làm gì còn cảnh giới nào cao hơn nữa. Nghĩ vậy, hắn nuốt máu vào, chật vật đứng thẳng lên gào to:

“Tên tu sỹ nhà ngươi, nếu muốn….”

Cao Thượng Thiên, lòng như lửa đốt, chẳng thèm nghe hắn nói cho ra ý, đã trừng mắt, rút kiếm chém một đường, mặt trăng sau lưng phóng ra một đạo hào quang bàng bạc hoà cùng kiếm khí, theo hướng chỉ của mũi kiếm mà lao tới.

Huyền Khung Ma Đế cảm nhận được nguy hiểm, toàn lực phóng ra đánh trả, nhưng hào quang của mặt trăng to lớn so với chiêu thức của Huyền Khung như con voi lớn đâm vào đám cỏ, không hề có chút nể nang gì với sức mạnh của Ma Đế, ầm ầm lao qua.

Huyền Khung còn chưa kịp phản ứng, da… thịt…. cơ…. rồi đến xương của hắn phút chốc bị thiêu rụi thổi bay không còn vết tích. Một vị Đế mấy ngàn năm mới xuất thế cứ vậy mà chết không chút vinh quang. Một cái chết lãng xẹt, chỉ vì hắn không thức thời mà câm miệng, lớn tiếng gào thét trước một vị Tôn đang cuồn cuộn lửa giận.

Chúng ma quỷ thấy Ma Đế chết đến tro cũng không còn, sợ hãi lập tức bỏ chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau mà chết. Thiên binh thiên tướng thì còn đang bị màn sức mạnh vừa rồi dọa cho ngu người, cũng không đuổi theo mà há hốc mồm miệng nhìn về phía Cao Thượng Thiên.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu

Truyện Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.