Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết đấu Huyền Khung

Tiểu thuyết gốc · 2130 chữ

Trong lúc mọi người còn đang tranh cãi vì sao quân ma lại có thể nhanh chóng đánh đến Thiên Cung như thế, Âu Cổ đã hùng hổ xông vào Chiêu Dương điện, vất Gia Trì ra giữa sàn, oang oang:

“Khỏi cần tra nữa, đã tìm thấy gian tế.”

Tất cả mọi người sửng sốt nhìn hai người bọn họ. Gia Trì bị dây trói thần quấn chặt, chật vật nằm trên mặt đất. Mọi người còn chưa hiểu mô tê gì, Âu Cổ đã lên tiếng.

“Tên gian tặc gián điệp này, trong thời gian ở cõi Ma, tự nguyện phế bỏ tu vi, tu luyện Quỷ đạo, lại dùng thủ thuật tinh vi che đậy. Xem ra là do thầy hắn đứng sau xui khiến. Nếu không xui khiến thì cũng cố tình che dấu, tội không thể tha!”

Nói rồi, hắn phất tay một cái, thủ pháp che giấu ma lực trên người Gia Trì tan biến, một luồng ma khí màu tím từ từ tràn ra từ trên người hắn. Ai nấy cũng chau mày, suy nghĩ một phen.

Phù Đổng cùng Ma La cho rằng điều này có chút bất hợp lý, dù Gia Trì có che dấu việc y tu quỷ đạo, nhưng hành động đó được Long Tường báo cáo đầy đủ, đáng xem là trung dũng. Chưa kể Gia Trì cũng thu thập được tình báo, tuy tình báo này không có tác dụng xoay chuyển bàn cờ nhưng cũng là không phụ sứ mệnh, cho Thiên Cung thời gian suy nghĩ phương án dự phòng, giảm thiểu thiệt hại.

Lại chưa kể Gia Trì là học trò cưng của Cao Thượng Thiên, tuy có tu quỷ đạo, nhưng nhân phẩm chắc chắn đoan chính, không chắc sẽ làm chuyện gián điệp, bán đứng Thiên Cung. Y ở cõi Ma, tuy xa nhà, xa tiếng nhưng chắc chắn không xa lòng. Mà cái tên Âu Cổ này với Cao Thượng Thiên có mối quan hệ ‘tình thương mến thương’ thế nào ai mà không biết.

Thêm nữa, Cao Thượng Thiên là đệ nhất đạo sư. Một mình y dạy ra tám người học trò ai nấy cũng bản lĩnh thông thiên, đắc tội với Cao Thượng Thiên là đắc tội một lúc ba vị thượng thần quân. Chưa kể năng lực của Trúc Lâm Đạo Sỹ chắc chắn không thấp hơn Phù Đổng. Bây giờ đụng tới Gia Trì, chẳng khác nào rước thêm đại địch cho Thiên Cung.

Đáng tiếc trong điện, những người có thể nói đỡ cho Gia Trì như Vũ An thì đang ở tiền tuyến, sống chết chưa rõ, Hồ An thì còn bị nhốt trong điện Phục Ma, Long Tường thì còn bị trọng thương, đã được An Lạc đưa đi di tản rồi. Còn các đàn anh thì đều ở chiến tuyến lãnh đạo thiên binh.

Đúng lúc này, tin báo đưa lên, ma quân đã tràn lên tầng trời thứ bốn. Tình huống cấp bách mà tên Âu Cổ vẫn nhất quyết không bỏ qua:

“Tên này rõ ràng là gian tế, nếu không thì làm sao bọn chúng có thể tiến quân nhanh như thế? Ma La, người còn chần chờ gì nữa mà không ra tay diệt trừ tên gian tặc này mà chấn hưng sĩ khí ba quân?!”

Hắn gằng giọng, ngữ khí đủ mười phần ác độc.

Gia Trì lúc này, miễn cưỡng thều thào mấy chữ:

“Thiên Quân nói rành mạch như vậy, không lẽ bản thân mới chính là gian tế, kể ra, bản thân ta không phải kẻ dùng thần sống mà…”

Mới nói nửa chừng, Âu Cổ đã đạp một cú thật mạnh lên mặt Gia Trì, ngăn không cho y nói tiếp. Gia Trì sặc máu, hơi thở ngoi ngóp, Ma La cũng hoảng hồn, đi lên đẩy Âu Cổ ra rồi quát:

“Âu Cổ! Người đừng có làm càn! Chuyện Gia Trì Tiên Công tu quỷ, ta và Thiên Vương có biết rồi. Đây là vì nghĩa quên thân, không phải là tội. Y là khách quý không phải tội nhân, ngươi đánh cậu ấy ra nông nỗi này, ngươi không sợ Cao Thượng Thiên đại sư nổi giận sao?!”

“Tên đạo sỹ rách Thượng Thiên có gì mà để ta phải sợ? Ngươi bị hắn chửi trước mặt bao nhiêu người giữa điện Chiêu Dương mà chịu được sao? Ngươi là Thiên Quân đứng đầu cõi Thiên đó, Lý Ma La!” Âu Cổ gân guốc nổi đầy mặt mà gào lên.

Binh đoàn ma quân như sóng thần lao lên Thiên Cung, từng tầng trời một bị Huyền Khung Ma Đế đánh sập phòng vệ, từng đạo quân ma quỷ tràn vào Thiên Cung như vũ bão, giết chóc máu chảy thành sông.

Tình hình quá sức nguy ngập, Thiên Vương lệnh cho cả hai Thiên Quân cùng ông ta chạy lên chiến tuyến bảo vệ Thiên Cung. Gia Trì thì vẫn bị trói ở chính giữa điện.

Ma La phát lệnh, tất cả những người còn sống sót liền rút lên tầng mười hai, cùng nhau kết trận hộ pháp. Hơn mấy mươi ngàn thần quân tạo nên lớp lá chắn vững như núi đá. Huyền Khung đánh tới, tung liền ba chiêu cũng không suy chuyển được lớp phòng ngự này liền lập tức tụ lực, chuẩn bị tung ra một đòn bạo kích.

Phù Đổng Thiên Vương, võ thần số một Thiên Cung, thấy vậy liền lập tức lao ra khỏi kết giới ngăn chặn. Dù Phù Đổng chỉ cách Thiên Đế nửa bước đại đạo nhưng suy cho cùng, Vương và Đế, hai cảnh giới không chỉ khác biệt ở mỗi tên gọi.

Phù Đổng chật vật vô cùng, tuy võ thuật giỏi hơn nhiều nhưng bị Huyền Khung dùng tu vi áp đảo đánh trọng thương, máu mũi máu miệng chảy thành dòng, bị đánh bay ngược vào trong kết giới.

Ba tên Ma Quân bay đến cạnh Huyền Khung, cùng nhau hợp sức tung ra một đòn kết liễu. Kết giới vỡ ra từng mảng, chúng ma quân ùa lên, hỗn chiến với các thần quân. Huyền Khung xông thẳng vào chỗ ba vị Thánh Ngự, như chơi đùa với bọn họ, ba người chật vật vô cùng, không sao đánh trả nổi tên Ma Đế này.

Thiên Vương tu vi cao nhất nên bị dính chưởng nhiều nhất, lúc này đã bị Huyền Khung đạp dưới chân chuẩn bị một kiếm kết liễu.

Đúng lúc này, chuông trời ngân vang, mây rẽ ra, nhường chỗ cho một vòng tròn sáng cầu vồng, ai cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, phút chốc ngơ ngác. Chỉ có ba vị Thánh Ngự cùng đám học trò Cao Thượng Thiên biết là ai.

Cứu tinh tới rồi! Bốn bọn Vinh Hoàng Thạch Hộ đồng loạt gào to:

“THẦY ƠI CỨU MẠNGGGG!”

Tức thì một luồng sức mạnh như thác trời ập xuống, đánh ập vào người Huyền Khung. Huyền Khung nhảy ra né tránh, nhưng luồng pháp lực như con rắn uốn éo, nhanh chóng bám theo trấn áp Ma Đế. Tuy pháp lực có mạnh nhưng cũng chỉ đủ níu chân một lúc, không thể cản được hắn.

Cao Thượng Thiên từ giữa vòng sáng xuất hiện, đứng giữa không trung, tà áo xanh giản dị quen thuộc cùng tóc dài bay phấp phới, trong không trung bay đầy lá tre lá trúc. Y lập tức xà xuống, quạt một cái đánh dạt tất cả mọi người ra. Pháp lực cường hãn cuồn cuộn, thổi văng cả mấy tên Ma Quân đứng gần đó.

Tất cả dạt ra, tạo thành một khoảng trống, Cao Thượng Thiên tỏa ra uy áp Thiên Đế. Ai nấy liền bất giác cảm thấy tay chân run lẩy bẩy, vài tên lính tu vi kém đều đánh rơi vũ khí mà ngã ngồi ra đất. Y cất tiếng, giọng điệu cực kỳ uy nghiêm, khí thế bá vương trấn áp quần hùng:

“Huyền Khung. Mi nhanh chóng thu quân trở về, chuyện này tới đây thôi. Ta đảm bảo sau này Thiên Cung đối với Vạn Ma Cung bình đẳng bình vế, hai bên cộng sinh hòa hợp.”

Ma Đế lúc này vừa thoát khỏi trấn áp của Cao Thượng Thiên, tức giận gào lên:

“Tên đạo sỹ rách tay trói gà còn không chặt kia, ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đứng trước ba quân tướng sỹ cõi Ma nói ta rút lui? Chỉ một chút xíu nữa là ta sẽ đại công cáo thành, mắc gì chỉ vì mấy lời hứa suông của ngươi mà bỏ qua??! Ngươi hôm nay tới đây, chỉ là để làm công trạng của ta thêm rực rỡ hahahaha!”

Cao Thượng Thiên giật giật khóe mắt. Mắc cái giống gì ai cũng kêu y là đạo sỹ rách? Y mặc một bộ từ dây cột tóc tới cái vớ chân đều may từ lụa Vạn Phúc, một tấc giá hai trăm lượng vàng, do thần tài Lê Hiển Vinh cung phụng cơ mà….

Cao Thượng Thiên giọng điệu khinh khỉnh tiếp lời:

“Tay ta cầm kiếm còn lâu hơn tuổi đời của mi. Dựa vào chút bản lĩnh Ma Đế vừa đắc, ngươi còn muốn thắng ta?”

Dứt lời, Cao Thượng Thiên liền bay lên so chiêu với Huyền Khung.

Chỉ thấy một thân ảnh trắng xanh phiêu diêu lả lướt như lụa đối đòn với một bóng đen cao ngất hùng dũng ra tay mạnh bạo cứng rắn như đá như thép. Một quạt một đao liên tục đối đòn, từng xung chấn do pháp lực hai bên va chạm tạo ra sóng kích mạnh mẽ vô cùng, hất tiên ma xung quanh văng xa mấy chục trượng.

Thấy đấu võ không ổn, Huyền Khung chuyển sang so lực. Nhưng hắn tung đòn mạnh cỡ nào, Cao Thượng Thiên ra đòn cũng mạnh vừa đủ, hai lực gặp nhau lập tức triệt tiêu. Cấp Đế đã hoàn toàn hòa làm một với Thế Giới, không phân Hạ Trung Thượng nữa, chỉ dựa hoàn toàn vào năng lực mà thôi. Chính vì thế Huyền Khung nhìn không thấu tu vi của đối thủ, chí thấy một đống mù mờ.

Cảm thấy so lực cũng không ổn, Huyền Khung liền giở ra vài mánh khoé đều bị Thượng Thiên nhìn thấu, hoá giải cái một. Suy cho cùng, hắn cũng chỉ có năm sáu trăm tuổi, không bì lại với một võ thần đã sống hơn vạn năm. Chiến trường bỗng chốc hạ nhiệt, nhường chỗ cho màn đấu tay đôi của hai vị cao thủ.

Người này đấu ngang cơ hắn, chắc chắn tu vi Thiên Đế, nhưng thực ra có chắc là ngang cơ hay không? Người kia ra đòn lả lướt, ung dung tự tại, có cảm giác như y còn chưa tung ra hết bản lĩnh. Hắn biết đã gặp được đối thủ mạnh, sơ suất không tìm hiểu kỹ cõi Thiên còn có chân nhân đắc đạo ẩn tu. Hắn toàn lực ra liền một lúc mấy đại sát chiêu.

Cao Thượng Thiên vẫn y như cũ, bình chân như vại. Y xòe quạt một cái, lập tức một sa mạc rộng lớn từ giữa hai người mở rộng ra mênh mông bát hải. Người ở bên ngoài thì không bị ảnh hưởng, vẫn thấy mọi thứ như cũ, nhưng người trong trận thì cảm thấy mình bị lọt vào giữa sa mạc vô tận.

Sa mạc khổng lồ nuốt trọn toàn bộ mấy chiêu toàn lực của Huyền Khung, một chút giao động cũng không lan ra nổi đến biên giới pháp trận.

“THUẬT KHÔNG GIAN??? Ngươi có lai lịch thế nào?! Sao có thể sử dụng thuật không gian đến mức kinh thiên thế này???!”

Huyền Khung hét lên, hoảng hốt vô cùng, y bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Thuật không gian là pháp thuật chí tôn, gần như là thuật pháp đặc thù của tu sĩ cấp Đế. Hắn là Ma Đế, nhưng cùng lắm chỉ là xé không dịch chuyển một mình hắn thôi. Người kia thi triển thuật không gian đến độ này, rốt cuộc tu vi cỡ nào?

“Còn không chịu lui binh? Mi không thắng được ta!”

“CÒN KHUYA! Bọn ta đã chờ ngày này quá lâu rồi! Thà chết không lui!!!”

Huyền Khung gào lớn, vận tu vi đến mức cao nhất, lao vào Cao Thượng Thiên. Hai vị đại năng chớp mắt lại đấu hơn trăm chiêu.

Toàn thể chư thần chư ma, bất kể tu vi đến đâu, cũng không khỏi khiếp sợ, nghi hoặc nhân sinh trước màn thể hiện năng lực của hai vị đại Đế.

Bạn đang đọc Một vài câu chuyện ở Thanh Tĩnh Trúc Lâm sáng tác bởi Vongthu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vongthu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.