Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn dừng hẳn lại ?

Tiểu thuyết gốc · 1382 chữ

3h chiều, tỉnh lại trên chiếc giường thân thuộc, Nhật cảm thấy khóe mắt mình có một hàng lệ dài chảy xuống gối, sờ thử lên nó, ướt đẫm.

Nhật cười khổ, dù sao cũng không phải lần đầu. Đi vệ sinh cá nhân một chút, sau đó trèo lên xe, đi đến nơi mà hắn muốn đến.

Nhà Hải không xa nhà hắn lắm, cũng chỉ tầm 3km thôi. Bố mẹ Hải và anh chị hắn chơi thân với nhau, nên từ nhỏ cả 2 đã quen biết. Đi tầm 10p, thấy ngôi nhà ống 1 tầng, đằng trước là cánh cửa chính bằng gỗ to đùng màu đỏ, trước hiên, một cây mơ tầm 5 năm tuổi, tỏa ra bóng mát cho cả cái sân nhà. Ngôi nhà mà đáng ra chẳng có gì đặc biệt, nhưng giờ đây với Nhật, chẳng có ngôi nhà nào đặc biệt bằng nó, vì trong ngôi nhà đó, người con gái hắn yêu sâu đậm đang ngồi bên cạnh cửa sổ phòng của nàng, tập trung vào chiếc máy tính, có lẽ là đang nghe thầy giảng lại những kiến thức mà hắn cũng đã từng trải qua.

Dựa xe vào một góc khuất cạnh cái cột điện tròn thằng cao vút, Nhật khẽ lấy điện thoại, vờ như đang dừng bên đường bấm bấm gọi gọi, nhưng ánh mắt hắn luôn nhìn về phía ấy, phía trái tim hắn đang thuộc về.

Đang mải đắm chìm vào sắc đẹp ấy, bỗng điện thoại hắn reo lên dòng tin nhắn, khẽ nhấc lên nhìn, ánh mắt hắn lập tức trừng lớn, là Hải :

- Em đã nói 2 đứa mình tạm dừng cho đến khi em thi xong đại học.

Nhật cười khổ, hắn biết chứ, nhưng hắn nhớ nàng đến phát điên rồi, làm sao có thể chịu đựng được.

- Anh biết, nhưng anh quá nhớ em, thèm cảm giác được ở cạnh em, thèm được ngắm em như ngày xưa vậy. Em cứ làm việc em làm, mặc kệ anh đi. Hãy coi như anh không tồn tại trong tầm mắt của em.

- Em xin anh, giờ em chỉ muốn tập trung vào học tập, anh cứ như thế, em không thể nào thoải mái mà thực hiện nó. Hay anh muốn chúng mình kết thúc hẳn ?

Đọc được dòng tin nhắn đó, Nhật cười khổ, trong tim anh lúc này, hàng ngàn cây kim đang châm đến rỉ máu, đau thắt. Khẽ đè nén cảm xúc xuống, nhắn một dòng tin nhắn cuối cùng, sau đó quay xe, trong đầu anh, có lẽ nơi tiếp theo đó là nơi duy nhất còn lại khiến anh vơi đi nỗi nhớ nàng.

- Anh thương em nhiều lắm !

Đó là dòng tin nhắn cuối cùng của anh. Nhẹ nhàng ấn nút gửi, chỉ với 5 từ, nhưng nó ẩn chứa bao nhiêu tình cảm và sự chân thành của mình ở trong đó.

Nơi tiếp theo anh đến, quán net cỏ, nơi khi mà thi thoảng trong những ngày giải lao, anh cùng với đám bạn hay ra để xả đi những mệt mỏi, những lo toan của cuộc sống.

Bước vào trong, lựa vào hàng ghế cuối, anh khẽ nhấc điện thoại, gọi vào trong nhóm messenger gồm toàn những đứa bạn thân của anh ở cái nơi thôn quê này :

- Alo chúng mày, có ai ở quê không ? cuối tuần rảnh rồi, ra làm trận game cho vui.

- Ok, đợi bọn tao !

- Quán cũ hả ?

- Ừ!

Tắt điện thoại, ngồi đợi đám bạn đến, Nhật lên mạng, mở bài hát buồn mà hắn hay nghe nhất, bài "Phía sau một cô gái", nó hợp với tâm trạng của hắn lúc này.

10p sau, 2 chiếc xe máy tiến vào quán, trên xe gồm Thành và 3 người bạn khác của Nhật, toàn là tình bạn trên 10 năm, anh em tri kỷ cả.

Nhật lúc này quay lại, nhìn thấy 4 chiến hữu đã đến, đôi môi hắn, lâu lắm rồi mới thấy nụ cười.

- Ngồi đi, tao đặt 4 máy bên cạnh rồi.

- Nhớ nhỉ, ngày xưa cũng chỗ này, 5 thằng suốt ngày ngồi chơi game với chửi nhau, ấy thế mà đã 5 nằm rồi.

- Ừ, nhớ thật đấy.

- Vào chơi đi. Coi như xõa, tối nay đi ra quán lẩu "Ông già " ở Nam Thanh là bữa lẩu.

- Được quá luôn, tao cũng muốn a, anh em mình 1 năm chắc được 3 4 lần như này thôi.

Hàn huyên một chút, cả đám 5 đứa thanh niên như trở lại hồi nhỏ, vừa chơi vừa cười, có khi chửi nhau, khịa đểu nhau, nhưng ở họ, sự thoải mái và niềm vui luôn hiện diện trên khuôn mặt.

Chơi đếm tầm 6h chiều, cả bọn vui vẻ thanh toán tiền net, sau đó như dự kiến, vào quán lẩu đặt 1 suất ăn 5 người, cùng một chút bia.

Bữa ăn hôm đấy tràn đầy niềm vui và kỉ niệm, họ kể về lúc xưa đi học cùng nhau thế nào, những lúc trốn học đi chơi, những lần tắm mưa đá bóng, tắm sông, ôi sao mà vui vẻ.

Bữa nhậu diễn ra đến tầm 9h tối, 5 đứa tạm biệt nhau, hẹn dịp gần nhất tụ họp. Nhà của 4 đứa nó ngược hướng với nhà của Nhật. Trên con đường vắng, những ánh đèn cùng với trăng sao chiếu rọi bóng 1 kẻ si tình.

Về đến nhà, phía bên trong, người mẹ tuyệt vời nhất thế gian đối với Nhật đang ngồi xem cải lương, chiếc ti vi 40 inch hắn mua khi đi làm ở hai đại học làm quà cho người đã vất vả nuôi anh em hắn.

Nhớ hôm hắn mang ti vi về, mẹ khóc, ngoài miệng chửi hắn hoang phí, nhưng trong thâm tâm bà, sự mãn nguyện và hạnh phúc là không thể nào đong đếm được.

Khẽ quay nhìn ra cổng, phát hiện dáng đứa con trai mà bà cảm thấy tội nghiệp nhất đang tiến vào, bà chạy ù ra, ôm lấy nó, vỗ về khuôn mặt trở nên u ám đó. Đứa con bà nuôi lớn 22 năm nay, bà còn lạ gì nó làm gì buổi chiều cơ chứ.

Bà thầm cảm thấy đau khổ, nhưng khuôn mặt vẫn gượng nét cười, nói ra những lời âu yếm cho đứa con của mình :

- Mẹ cha nhà anh, đi đâu mà 9h đêm mới về, mẹ đợi cửa mãi. Nhớ con lắm đấy.

Nhật cười, một dòng nước ấm chảy vào tim hắn, phải ha, còn nhiều người mà hắn phải để tâm, phải yêu thương đến, còn mẹ hắn và anh chị hắn nữa cơ mà.

Khẽ ôm thật chặt mẹ vào lòng, ngửi lấy mùi hương quen thuộc, mùi quê hương, mùi gia đình, mùi của tình mẫu tử. Lòng Nhật bỗng nhẹ và thoải mái hơn hẳn. Buông mẹ ra, hắn nhìn lên khuôn mặt phúc hậu ấy, đã 60 tuổi, mà mẹ hắn vẫn phải lo lắng cho hắn, Nhật cảm thấy có chút tội lỗi.

Lúc cả nhà biết hắn đau khổ vì tình, mẹ hắn khóc hết nước mắt khuyên răn hắn, nhìn hắn suy sụp tinh thần. May sao chỉ mất mấy tuần, hắn bình thường trở lại.

- Con xin lỗi mẹ, để mẹ lo lắng rồi.

Mẹ hắn nhìn hắn, bàn tay lại vô thức xoa lên khuôn mặt ấy.

- Thôi mẹ con mình vào nhà đi, ngoài sân đêm sương rồi, khéo lại ốm. Mẹ đưa chìa khóa đây con khóa cổng cho.

Buổi đêm ấy, hắn không ngủ trong phòng riêng nữa, khẽ lấy chăn gối ra ngủ cạnh mẹ, thèm được rúc vào lòng như hồi bé. 2 mẹ con tâm sự một lúc, kể về những chuyện diễn ra trong 2 ngày hắn trên Hà Nội. Nghe Nhật kể về Yến, bà cảm thấy vui mừng. Lâu lắm rồi, trên miệng đứa con này mới nhắc về một đứa con gái khác. Trong lòng bà, vô hình cầu mong 1 chuyện gì đó xảy ra.

2 mẹ con tâm sự đến gần nửa đêm, chúc nhau ngủ ngon, cả 2 dần say giấc.

Bạn đang đọc Mùa Thu Âý sáng tác bởi SunNing

Truyện Mùa Thu Âý tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SunNing
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.