Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dự định

Tiểu thuyết gốc · 1716 chữ

Sáng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại, đã 8h, Nhật vươn vai, mang theo chiếc balo quần áo ra khỏi phòng, bấm số gọi cho thằng bạn chí cốt nhờ chở về :

- Alo ! đi chưa cu, 8h rồi ?

- Alo, đây đây, tao đang ở đầu ngõ rồi, cuốc bộ dần ra đi.

- OK!

Tắt điện thoại, nhớ về cuộc nói chuyện đêm qua với Yến, Nhật vô thức quay lại, ngước lên trên căn phòng đó. Thấy Yến đang đứng nó, nhìn mình. Ánh mắt cả 2 chạm nhau, chần chừ khoản 3 giây, Nhật thở dài, vẫy tay tạm biệt. Sau đó quay đi thẳng ra ngõ.

Yến đứng như trời trồng, trong đầu vẫn thoảng qua câu nói : "cuối tuần này anh về, thực ra cũng chỉ muốn ngắm cô ấy một chút ", cô lại thẫn thờ, ngồi nhìn anh đi khuất dạng.

Ra đến ngõ, thấy thằng bạn đang chống xe đợi mình, mắt liếc qua liếc lại ngắm nhìn những cô gái sẽ trở thành bác sĩ trong tương lai, thấy mà buồn cười.

Thành là thằng bạn chí cốt của Nhật, chơi với nhau cũng phải được 15 năm, coi nhau như anh em ruột thịt. Phải cái tính nó nhát gái, 22 xuân rồi vẫn cô đơn lẻ bóng. Cũng từng muốn giới thiệu cho nó mấy mối, nhưng cái cách ế bằng thực lực của nó cũng đành bất lực.

-Ê, đợi lâu chưa?

- Lúc mày gọi thì đúng mới tới thôi. Mà cũng khéo biết chọn chỗ trọ nhỉ, xung quanh toàn là con gái, chả nhẽ tao cũng dọn qua đây, biết đâu người yêu tao đang nấp ở chỗ này.

- Thích thì đến, nhưng đến mà ăn cẩu lương nha con, hoa ở đây đều có chủ hết rồi, loe nghoe là các anh cho mất xác nhá.

- Ghê vậy luôn. Thôi lên xe đi, đi ăn bát phở rồi về sau, chứ lái xe 2 tiếng hơn mới về đến nhà, không ăn có mà hoa mắt rồi chui gầm xe thì...

- Rồi rồi, cái mồm mày chuyên gia nói vớ vẩn.

Đèo nhau trên con xe winner mới cứng, 2 thằng đi được 1 quãng xa thì rẽ vào quán phở ven đường. Thành nhanh miệng gọi :

- Cô chủ quán cho cháu 2 bát phở gà nhé, mang ra nhiều rau nữa ạ.

Xong quay ra cười với Nhật :

- Chuẩn bài chứ, nết ăn y như nhau 15 năm không đổi.

Nhật cười cười, 2 đứa chọn 1 chiếc bàn ở góc sâu nhất trong quán, ngồi xuống và chờ đợi phần ăn của mình.

Chẳng mất mấy chốc, 2 bát phở nghi ngút khói, thơm lừng đã được phục vụ trước mặt 2 thằng.

Hì hụp ăn thật nhanh để còn lên đường, chỉ tầm 10p là bát phở nóng hổi bay sạch.

- Quán này ngon phết nhỉ, quán quen của mày à.

- Ừ, lần nào về quê tao cũng phải ghé qua đây làm bát phở, cô chủ ở đây người gốc Nam Định, có công thức hơi bị đỉnh, nghe kể chồng cô nghiện rượu chè cờ bạc nên cô bế con gái bỏ lên Hà Nội, mở quán phở này kiếm kế sinh nhai. Cô bảo được 20 năm rồi đấy. Thấy biển quán Liên Yến không, tên cô ấy với con cô ghép lại đấy.

- Ồ, hay mày làm con rể cô đi, ngày nào cũng được ăn phở, khéo còn thành đệ nhất phở Hà Nội.

- hahahaha, tao cũng ước ao đấy chứ, con gái cô xinh và ngoan lắm, đang học năm 3 tại đại học Y Hà Nội đấy

- Lại đại học y, dạo này tự dưng tao có duyên với trường y thế nhỉ ?

- Haha. biết đâu đấy. Thôi mình đi. Về nhanh còn kịp giờ cơm trưa chứ.

Nhật gật đầu, chạy ra thanh toán rồi chào cô chủ quán. Sau đó 2 thằng lại tiếp tục " hành trình về với nguồn cội "

Đường từ Hà Nội về quê của 2 thằng cũng gần 200km, ngồi sau ôm chặt lấy eo, 2 thằng phóng như bay trên con đường toàn bụi là bụi. May mà có cái mũ full face, không thì thánh cũng không phi nhanh được.

2 tiếng sau !

Thành dừng xe trước cửa nhà Nhật, nhà nay không có ai, có lẽ là đi chăm mạ non ngoài ruộng chưa về. Quay lại trả mũ và tạm biệt Thành, Nhật móc chiếc chìa khóa và mở cửa, tiện nhấc điện thoại gọi xem nhà đang ở đâu:

- Alo, đại ca, nhà đi đâu hết rồi mà không có ai thế ?

Đầu dây bên kia, một giọng nói trầm thấp, có đôi chút ngang tàn phát ra :

- À mẹ đi ăn cưới con cô Mượt ở dưới Nam Định rồi, tối mới về. Mày ra đây ăn cơm với anh chị, mới lên được 2 hôm sao đã về rồi.

- Em phỏng vấn xong họ bảo đợi tầm 3 ngày là có kết quả nên em về có gì còn giúp mẹ. Nếu trượt thì ở nhà kiếm xem có đâu tuyển không thì lên đấy sau.

- Ừ, thế ra đây đi, 2 anh em mình làm con mực, chị đang nấu cơm rồi.

- Vâng, để em ra.

Nhẹ cúp máy của ông anh ruột, dắt con xe wave xanh của hắn ra, mang lên mình chiếc mũ bảo hiểm hàng chợ 50k, phi ra nhà anh, cũng không xa, chỉ cách tầm 1km thôi.

Nhà Nhật có 3 anh chị em, vừa nãy là anh cả, kế đến là chị hai rồi đến hắn, cả 2 anh chị đều đã lập gia đình, anh thì ở quê làm đại lý gạch men, còn chị thì theo chồng lên thành phố làm ăn. tuy là bận rộn, ít gặp nhau nhưng tình cảm cả 3 rất thắm thiết. Bố mẹ li dị sớm, một mình mẹ nuôi 3 anh em ăn học, dù vất vả nhưng không bao giờ mẹ để cho 3 anh em thiếu thốn tiền bạc hay thậm chí là cả tình cảm. Mẹ sống trong vai cả một người bố, nghiêm túc, cứng rắn, lại vừa trong vai một người mẹ hiền từ và bao dung. Do đó, mẹ chính là hình mẫu lý tưởng mà 3 anh em hướng tới. Tôn trọng đến tận tâm can.

Ra nhà ông anh, 3 đứa cháu ùa ra đón, đứa lớn nhất đã học lớp 5, đứa út cũng chỉ mới 4 tuổi. Từ nhỏ đều được Nhật bế ẵm nên hắn rất quý chúng nó, và chúng nó cũng vậy.

- Chú Nhật về rồi !

3 đứa ùa ra, vây quanh Nhật đòi bế. Hắn âu yếm ôm và thơm má cả 3 đứa, sau đó dẫn vào trong nhà.

Chị dâu hắn cũng là người cùng quê, nhà ngoại cách đây chắc cũng chỉ tầm 600m, anh hắn sống rất trách nhiệm và tình cảm nên được bên ngoại cực kì yêu quý, còn hay sang giúp đỡ nữa. Hắn và chị dâu cũng rất thân, vì tính chị rất hiền và tâm lý. Thậm chí, hắn còn có cảm giác hắn thân với chị dâu hơn cả ông anh mình.

Bữa cơm đã được sắp ra đó, 2 anh chị cho trẻ con ăn trước, sau đó đợi đứa em mình ra để tâm sự, vừa ngồi xuống mâm, anh cả đã vỗ vai, đưa cho lon bia trước mặt :

- Uống đi, sau này lên Hà Nội làm chẳng mấy khi về nữa đâu. Tận hưởng nốt những ngày còn ở quê, nói chuyện với nhà mình nhiều một chút. Cũng cố gắng kiếm lấy một người yêu mình. Có gì trên đấy động viện nhau cho cuộc sống nó tươi vui và bình yên.

Chị dâu cũng mỉm cười dồng ý. Hắn biết qua chuyện của anh chị. cũng thầm cảm thấy chuện tình của họ thật đẹp. Yêu nhau từ lúc cả 2 chẳng có gì trong tay, bây giờ dựng lên cơ đồ này, âu cũng là cả quá trình cố gắng và phấn đấu của cả 2. Mà hắn để ý, hình như 9 năm cạnh nhau, anh chị chưa cãi nhau hay đánh chửi nhau bao giờ.

- Em tính làm trên đấy một thời gian, sau đó nếu được, em sẽ nam tiến. chắc cũng tầm 5 10 năm rồi về.

Anh chi nghe vậy, khẽ gật đầu, cũng thầm buồn cho đứa em mình. Từ ngày nghe chuyện nó chia tay Hải, nó lầm lì, dần dần lao vào kiếm tiền. Chẳng còn hay bông đùa và vui vẻ như ngày xưa nữa. Chuyện của nó cả nhà đều biết, nhưng tính nó ương ngạnh từ bé, ai nói cũng chẳng nghe. Chỉ thầm cầu cho nó quen được người mới để cuộc sống trong mắt nó có một chút màu sắc.

- Ừ, đi xa một chuyến cũng tốt. Nhưng nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, trong nhà này vẫn có mẹ và anh chị chào đón mày trở về.

- Đúng đấy, chú đi đâu thì đi. Nhưng có chuyện gì cũng phải nói với gia đình, đừng chịu đựng 1 mình. Anh chị hiểu tính chú, có gì buồn đểu giấu trong lòng. Nhưng ánh mắt của chú thì không giấu được những người thân trong nhà đâu. Chú buồn cả nhà cũng buồn. Haizzzz.

Anh chị khẽ thở dài.

- Anh chị yên tâm, em ổn mà, sau này kiếm nhiều tiền rồi về quê, lo gì không có thời gian gặp mặt, lúc đấy vui hết sảy chứ buồn làm sao được. À nà chiều nay em đi có việc, có lẽ đêm muộn mới về. Có gì anh chị dặn trước với mẹ cho em.

Anh chị khẽ gật đầu, cũng không tiện hỏi đứa em mình đi đâu.

Xong bữa cơm ấm cúng ấy, hắn phi xe về nhà ngủ. Chiều đến, định sẽ đảo qua nhà Hải một chút, chỉ để nhìn thấy cô, dù chỉ 1s thôi cũng được. Trái tim hắn đã nhớ cô đến nghẹn rồi. Cứ đắm chìm trong suy nghĩ, thiếp đi lúc nào không hay.

Bạn đang đọc Mùa Thu Âý sáng tác bởi SunNing
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SunNing
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.