Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu dân

Phiên bản Dịch · 2721 chữ

Edit: An

Chương 1 : Lưu dân

Tháng sáu, mưa to liên tục làm vỡ đê sông Liễu Giang, mấy chục vạn người trở thành lưu dân, dìu già dắt trẻ nhanh chóng chạy về phía vùng Giang Bắc màu mỡ.

Mà huyện Liễu Thủ là huyện lớn nhất Giang Bắc, số lượng lưu dân cũng là nhiều nhất, đến tháng tám, bên ngoài huyện Liễu Thủ, đã tụ tập gần 10 vạn lưu dân.

Năm ngoái huyện Chiêu Dương đại hạn, liền có không ít nạn dân đi tới huyện Liễu Thủ, lúc này lại thêm lưu dân mới đến, làm bên ngoài thành vốn đã lộn xộn càng trở nên nhốn nháo.

Hôm nay, trời lại bắt đầu mưa phùn, bốn nam tử mặc áo tơi cưỡi ngựa, bảo vệ một chiếc xe ngựa đi tới sườn núi Thu Hoàng, nơi lưu dân tụ tập bên ngoài thành.

Trang Học Văn ngồi trong xe ngựa, để sách trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặc áo ngắn ngồi cạnh cửa.

Nam tử kia nhanh chóng đứng dậy, kéo màn xe nhìn ra bên ngoài một lát, sau đó quay đầu cung kính nói: "Văn ca, chúng ta đã đến."

"Ngươi chắc chắn nàng ở ngay chỗ này?" Trang Học Văn ngồi trong xe không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt hỏi.

"Văn ca, ta cam đoan lần này chắc chắn sẽ không sai. Kể từ lần trước ta tìm đã 2 năm rồi, nếu lại sai, ta sẽ đưa đầu tới gặp huynh!" Nam tử thề son sắt bảo đảm, hắn vì việc này đã bôn ba nhiều năm, ngay cả ăn tết cũng chạy ở bên ngoài, nếu không tìm thấy người, có thể còn chẳng có thời gian bàn đến việc hỉ sự.

Trang Học Văn chỉ nhìn hắn một cái liền đứng dậy xuống xe, mà nam tử thì nhanh chóng cầm dù che mưa cho Trang Học Văn.

Bốn người kia cũng xuống ngựa, một người ở lại trông ngựa và xe, những người khác theo Trang Học Văn đi về phía túp lều trên sườn núi Thu Hoàng.

Túp lều thì rách mướp, trên nền đầy bùn đất bẩn thỉu, trơn trượt gây khó khăn cho việc đi lại. Lưu dân xanh xao vàng vọt, từng người từng người bọc lấy quần áo cũ nát che kín thân thể, toàn thân bốc mùi hôi thối, ánh mắt chẳng khác nào con sói đói nhìn bọn họ chằm chằm.

Nếu không phải ba nam tử kia thân thể cường tráng, bên hông còn mang theo đao, người có dáng vẻ công tử ưu nhã như Trang Học Văn, sớm đã bị những lưu dân này nhào tới cướp sạch .

Nơi này ngay cả người phát cháo cũng không muốn đến, đám người bọn họ xuất hiện thu hút không ít người chú ý, mà giày gấm của Trang Học Văn, cũng giẫm lên không ít bùn đất, góc áo cũng bị bùn nhiễm bẩn.

"Vị đại gia này, xin hãy thương xót." Một ông lão ở ven đường yếu ớt vươn tay cầu xin.

Lúc này, một phụ nhân với vẻ mặt xanh xao kéo một tiểu nữ hài nhỏ gầy đi tới, ngay lập tức khóc lên: "Đại gia, nữ nhi của ta cái gì cũng biết làm, chỉ cần 1 lượng bạc thôi!"

Trang Học Văn không dừng lại, sắc mặt của hắn trở nên rất khó coi, nơi này dù là trị an hay điều kiện sống đều vô cùng tệ hại, một nữ hài 12 tuổi sống đơn độc ở đây, thật không dám tưởng tượng sẽ gặp phải chuyện gì.

Hắn bước nhanh hơn, đột nhiên trầm giọng nói: "Triệu Quân, có sắp xếp người ở đây trông coi không?"

"Văn ca, lần này ta đi một mình, tạm thời không tìm được người giúp đỡ, cho nên đành tìm đến mấy đại ca nơi này, để hắn giúp ta để ý đến nàng. Ta để lộ thân phận bên trên, chắc hẳn sẽ không quá phận." Triệu Quân dừng một chút rồi vội nói, hắn thực sự đến đây tìm vận may, không ngờ lại tìm được người thật.

Trang Học Văn nhíu mày, mặc dù có chút không yên lòng, nhưng nơi này cách kinh thành quá xa, hắn nhúng tay không tới. Nếu xảy ra chuyện gì, chỉ có thể mượn thế lực của nơi này, chắc sẽ không có việc gì...

"Ra khỏi đây cho ta, địa bàn của các ngươi ở trong thành, nơi này không tới phiên các ngươi làm càn." Trang Nhu nhìn chằm chằm năm tên nam tử kia nói. Vừa nói nàng vừa dùng thân thể gầy yếu của mình chắn trước nữ hài đang kéo quần áo cũ nát trên người, kinh hãi quá độ mà thút thít không ngừng.

Trong giọng nói của nàng không có quá nhiều tức giận, ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng bao hàm sự kiên định không cho phép cự tuyệt.

Năm tên nam tử này ăn mặc tốt hơn so với lưu dân, cũng không phải là người ở đây, hơn nữa những hình xăm trên người bọn chúng cũng biểu lộ thân phận, lưu manh trong thành.

Các lưu dân đều biết, thường có lưu manh trong thành chạy tới nơi này, nhìn trúng nữ hài xinh đẹp liền ném xuống mấy đồng tiền, rồi cưỡng ép đem người đi.

Bị bán làm nha hoàn cho nhà phú hộ được xem như là kết cục tốt nhất, còn lại chính là đưa đến thanh lâu, hoặc là bán cho những hán tử nghèo rớt mùng tơi làm con dâu nuôi từ bé.

Một số người nhà thậm chí đã tìm kiếm suốt 2-3 ngày, khi tìm thấy thì người đã bị đánh chết. Lưu dân quá nhiều lại không tiền không thế, quan phủ căn bản là không quản được, đành phải làm qua loa.

"Phi!" Tên to lớn có hình xăm đầu hổ trên ngực khịt mũi, nhìn chằm chằm Trang Nhu trên dưới đánh giá vài lần, khinh thường nói: "Tiểu cô nương bỏ con dao nguy hiểm trong tay xuống, nhìn ngươi gầy đến nỗi da bọc xương, còn không bằng về với đại gia, hầu hạ tốt đảm bảo hai ngươi được ăn sung mặc sướng."

Nữ hài sau lưng Trang Nhu bị dọa đến la hoảng lên, "Tỷ! Ta không muốn đi!"

Mà Trang Nhu phớt lờ lời của bọn hắn, chỉ lặp lại cảnh cáo: "Ta nói lại lần nữa, lăn đi."

Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Vương Hổ nổi giận đùng đùng mắng: "Vương Hổ ta ở trên đường lăn lộn lâu như vậy, còn có thể bị ngươi, một tiểu hài tử 11 12 tuổi dọa chạy? Lên, đem hai nàng bắt đi!"

Lúc này một tên thủ hạ nhanh chóng giảng hoà: "Lão đại, người kia không phải trả tiền để chúng ta để ý nàng hay sao, làm như vậy không tốt lắm?"

Vương Hổ một tay đánh vào đầu của hắn, tức giận mắng: "Ngu xuẩn, người kia nếu chịu chi bạc bảo chúng ta nhìn chằm chằm nàng, đó chính là đáng tiền a! Đương nhiên phải bắt về đòi giá cao, nếu chỉ có chút bạc như vậy thì đuổi ăn xin à!"

"Vâng. . . Vâng. . ., lão đại anh minh!" Người kia rụt cổ lại vội vàng nói.

"Còn không mau đem hai nàng bắt đi, nữ hài đứng trước giữ lại cho người kia, tiểu cô nương xinh đẹp đằng sau cho ta!" Vương Hổ cười to nói, bốn người thủ hạ liền nhào tới, hai nữ hài 11 12 tuổi căn bản không có gì đáng sợ.

Loại chuyện này bình thường bọn họ cũng làm không ít, quen tay quen việc liền đi qua bắt Trang Nhu, muốn trước tiên đem hai nàng tách ra mang đi, nếu không trói cùng một chỗ kiểu gì cũng sẽ khóc rống lợi hại.

Mặc dù bọn hắn ở đây không sợ phiền phức, nhưng sau khi rời khỏi túp lều của lưu dân còn phải vào thành, tiểu cô nương ở cửa thành làm ồn ào cũng không tốt.

Ánh mắt Trang Nhu lạnh lùng, trên gương mặt non nớt tuôn ra sát ý, cầm đao trong tay chém tới .

Đừng nhìn nàng trông gầy yếu, nhưng vung đao tương đối điêu luyện, lưỡi đao cong queo chém vào tay của tên lưu manh, răng rắc một tiếng chém vào trong thịt, đập cho đầu khớp xương cũng vang lên.

"A!" Người kia kêu thảm một tiếng, lập tức nắm lấy cánh tay đau đến mức thắt lưng cũng không thẳng lên được.

Nhưng Trang Nhu không có ý định dừng tay, chém tiếp xuống đầu của một người khác, lưỡi đao càng cong đến lợi hại, nhưng không ảnh hưởng đến công kích của nàng, ngược lại chém vào càng thêm điên cuồng.

Mặc dù lưu manh thường làm nhiều việc ác, nhưng đối với việc náo đến chết người vẫn còn có chút cố kỵ, ngay cả ra tay cũng có mức độ, nặng nhất là đem người đánh cho tàn phế hoặc là gần chết.

Xảy ra án mạng, là bởi vì ra tay không biết nặng nhẹ, chứ không phải cố ý giết người. Ngay cả ẩu đả giữa các lưu manh cũng lấy hỗn chiến nhiều người là chính, căn bản chưa thấy qua kẻ liều mạng nào.

Nhưng mà Trang Nhu lại khác những người bọn hắn từng gặp, nàng quơ đao không phải là đang bất lực giãy dụa, ngược lại là đầy quyết tâm muốn đưa bọn hắn vào chỗ chết.

Có một lần, Vương Hổ lôi vợ của một đồ tể bán vào thanh lâu để trả tiền nợ đánh bạc, mặc dù đồ tể kia cũng vác theo dao mổ heo kêu la muốn giết người, cuối cùng cũng chỉ vung vẩy mấy cái, bị đánh một gậy liền té xuống đất .

Nhưng lúc này, thiếu nữ gầy yếu mười mấy tuổi trước mặt, quơ đao lại làm cho hắn không dám tới gần, còn có cảm giác kinh hãi.

Nha đầu nhỏ tuổi này, thật sự đã từng giết người!

Trong đầu của hắn trong nháy mắt xuất hiện một ý nghĩ như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không thể tin được. Theo bản năng hắn muốn chạm vào vũ khí, nhưng hắn không tìm thấy thứ gì, cũng không mang ra bất kì đao côn nào.

Đây là nơi đã đến bao nhiêu lần, tất cả đều là lưu dân vô dụng, vừa nhát gan vừa mềm yếu, lấy đâu ra nguy hiểm!

Vừa mới thất thần trong giây lát, đao của Trang Nhu đã chém tới, lại bởi vì lưỡi đao quá cong, nói là chém kỳ thật giống đập hơn, đánh trực tiếp vào đầu của hắn, khiến một tráng hán như hắn hất văng ra.

Chuyện đột nhiên xảy ra, sau khi lưu dân xung quanh phản ứng lại, ba trong số năm người đã bị Trang Nhu chém ngã xuống đất, lập tức có người la hoảng lên: "A! Giết người!"

Các lưu dân dù sợ hãi nhưng lại muốn xem náo nhiệt, không gọi còn đỡ vừa gọi là càng nhiều người tới vây xem, kinh hãi nhìn Trang Nhu biểu tình lãnh đạm đang cầm thanh đao dính máu.

"Tránh ra, đều tránh ra!" Lúc này, phía sau đám người truyền đến tiếng mắng, có người cầm vỏ cán đao đẩy người ra, khí thế hung hăng đi tới.

Nhìn thấy người tới mang theo đao lại ăn mặc đẹp đẽ, các lưu dân cảm thấy người đến có lẽ là một nhân vật lớn hoặc là quan, nên nhanh chóng đứng sang một bên, quả nhiên liền gặp một thanh niên đang bước đến.

Hắn thoạt nhìn cũng chỉ khoảng hai mươi, mặc một thân trường bào thanh lịch màu ánh trăng, đầu đội ngọc quan, bên hông treo một khối ngọc bội thượng phẩm.

Khuôn mặt tuấn nhã nhưng không mất đi anh khí, cả người toát ra khí độ nho nhã, vừa nhìn liền biết là người đọc sách. Hắn xuất hiện ở đây, tựa như một vầng trăng sáng xuất hiện trong mây đen, chỉ cần đứng một chỗ cũng khiến người ta nhìn đến ngây người.

Khi Trang Học Văn nhìn thấy chuyện xảy ra trong đám người, nhất thời ngây ngẩn cả người, mày nhíu lại, một cỗ sát khí liền hiện lên trên mặt của hắn.

Những người hắn mang tới thấy vậy, lập tức xông lên, dùng vỏ kiếm đánh ngã hai người còn lại xuống đất.

Triệu Quân vội vàng chạy tới, nhìn thấy Vương Hổ trên đầu đang chảy máu giãy dụa muốn đứng lên, tức giận không kềm được mắng: "Vương Hổ! Bảo ngươi nhìn chằm chằm nàng là phải bảo vệ nàng, ngươi đang làm cái gì đây!"

"Phi, tiểu nha đầu đó dám đánh ta, ta muốn đem nàng bán cho thanh lâu!" Vương Hổ chưa bao giờ bị thua thiệt nhiều như vậy, bị một tiểu nữ hài chém, nếu như truyền ra ngoài còn lăn lộn thế nào được, mặt mũi này nhất định phải tìm về!

Tiếng nói vừa dứt, hắn đã bị đá mạnh vào mặt, ngay cả răng cũng văng ra, miệng phun máu rồi lại ngã xuống đất.

"Câm miệng, nếu không sẽ giết ngươi!" Người đá hắn chính là thủ hạ Trang Học Văn mang đến, sau khi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, hung ác đá hắn mấy cước mới dừng lại.

Mà Trang Học Văn khi nhìn thấy bóng lưng gầy đến cơ hồ da bọc xương của nữ hài, có chút kích động gọi: "Tiểu Nhu."

Trang Nhu vẫn luôn cảnh giác cầm chắc đao nhìn Vương Hổ bị người ta đánh, nàng không dám chắc người đến là ai, nói không chừng là một lũ hỗn đản khác. Đột nhiên bị một người gọi như thế, lập tức kinh ngạc quay đầu lại, chăm chú nhìn thanh niên mặc cẩm phục có dung mạo như người trong tranh kia.

"Ta là Trang Học Văn, ngươi còn nhớ rõ không?" Trang Học Văn hỏi dò, những năm qua hắn đã tìm rất nhiều lần, cũng có người muốn giả mạo, nhưng đều bị hắn nhìn thấu.

Thiếu nữ trước mắt này, từ lâu đã không còn là tiểu khả ái có khuôn mặt tròn tròn trong trí nhớ của hắn, chỉ là một lưu dân cầm đao chém giết lưu manh.

Trang Nhu mở to hai mắt, sửng sốt thật lâu, mới không thể tin được nói: "Ngươi là đường ca, Tiểu Văn Tử?"

Nàng vừa dứt lời, Trang Học Văn trực tiếp bước nhanh tới, không để ý một thân quần áo rách nát của nàng, hung hăng ôm nàng vào trong lòng: "Là huynh, huynh tới đón muội về nhà."

Trang Nhu ngây ra như phỗng sững sờ trong ngực hắn, đao trong tay đột nhiên rơi xuống, nắm chặt y phục của hắn rồi nghẹn ngào khóc lên, "Ca! Tại sao bây giờ huynh mới đến, muội không tìm thấy đường về nhà, muội rất nhớ huynh!"

"Huynh cũng tìm muội thật nhiều năm, hiện tại không sao rồi, chúng ta về nhà, đi về nhà." Trang Học Văn dùng sức ôm nàng, chỗ tay chạm vào đều là khớp xương, một chút thịt cũng không có, gầy đến nỗi làm hắn đau lòng.

Trang Nhu lớn tiếng khóc, ôm hắn không chịu buông tay. Mà Trang Học Văn cũng để cho nàng ôm, chỉ vỗ nhè nhẹ vào lưng của nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn Vương Hổ đang bị chế trụ.

Ánh mắt của hắn lạnh lùng, đưa mắt nhìn đám người Triệu Quân, bọn họ lập tức hiểu ý vác năm người lên, đi về phía sau sườn núi nơi ít người lui tới.

Lúc này, trong góc túp lều có hai mảnh gỗ thu hút sự chú ý của hắn, đó là hai tấm bài vị chế tác đơn sơ, tên viết trên đó, làm hắn nhất thời ngây ngẩn cả người.

Bạn đang đọc Mỹ Nhân Cầm Đao (Bản Dịch) của Chính Nguyệt Sơ Tứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ankitan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.