Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tấm lòng

Phiên bản Dịch · 2402 chữ

Chương 2 : Tấm lòng

Edit: An

Sau khi bọn Vương Hổ bị mang đi thì không thấy trở lại, Trang Nhu cũng không muốn biết chuyện gì xảy ra với bọn chúng, chỉ là được Trang Học Văn dẫn ra khỏi lán, theo sau là bảy tiểu hài tử.

Bọn chúng có nam có nữ, chờ mong đi theo nhưng không dám nói lời nào, mà nữ hài được Trang Nhu cứu thì đi ở đằng trước, nhỏ giọng hoảng sợ hỏi: "Tỷ, ngươi muốn đi đâu?"

Trang Nhu ngẩng đầu nhìn Trang Học Văn nói: "Ca ca, bọn chúng vẫn luôn đi theo ta suốt thời gian qua, cả phụ mẫu đều đã mất và không còn chỗ để đi..."

"Chỉ cần muội cao hứng cái gì cũng đều được, ta sẽ đưa bọn chúng đi cùng, chút người này ca còn nuôi nổi." Trang Học Văn ôn nhu nhìn nàng, trực tiếp đáp ứng nhận mấy đứa bé này.

Mấy tiểu hài tử nhất thời ngây ngẩn cả người, lại có chuyện tốt như vậy, vui mừng sợ hắn đổi ý nên nhanh chóng theo sau.

Trang Nhu nở nụ cười: "Cảm ơn ca ca, bọn chúng rất nghe lời, có việc gì cứ bảo bọn chúng làm là được."

"Được, chúng ta trước hết vào thành nghỉ ngơi một ngày, ăn no rồi lại nói tiếp." Trang Học Văn nhìn bọn trẻ thật sự vừa bẩn vừa gầy, ngay cả Trang Nhu cũng thế, vì vậy tốt nhất nên tắm rửa và ăn no trước khi xuất phát.

"Oa!" Bọn nhỏ vừa nghe thấy có thể ăn no, lập tức hoan hô, chuyện này đối với bọn chúng mà nói thì là tuyệt nhất.

Trong xe ngựa của Trang Học Văn rất sạch sẽ, ngoại trừ Trang Nhu ra, những hài tử khác đều không dám tiến vào, mãi tới khi Triệu Quân quát bọn chúng mới dám ngồi xuống, còn không dám duỗi thẳng chân. Từng người ngồi co chân lại thành một đoàn, sợ chọc giận thiếu gia sẽ bị đuổi đi.

Thấy bọn chúng đều vô cùng đói, Trang Học Văn đem điểm tâm mang theo chia ra cho chúng. Nhìn bọn nhỏ cẩn thận cầm bánh kẹo, ăn rất vui vẻ, hắn nhìn về phía Trang Nhu, thấy nàng chỉ cầm viên kẹo nhìn chăm chú, nhưng không ăn.

Trang Học Văn khó hiểu hỏi: "Muội muội, sao ngươi không ăn đi, đang nhìn gì vậy?"

"Ta cảm thấy giống như đang nằm mơ, còn tưởng rằng vĩnh viễn sẽ không gặp được ca ca." Trang Nhu mỉm cười ngọt ngào nói, cùng với nữ hài cầm đao chém người vừa rồi như hai người khác.

Những lời này khiến Trang Học Văn trầm mặc, thật lâu sau hắn mới hỏi: "Nhị thúc và Nhị thẩm, bọn họ..."

Trang Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi đem viên kẹo bỏ vào trong miệng, sau đó cười một cái nói: "Ca, kẹo rất ngọt."

"Bọn họ thật sự đã qua đời?" Trang Học Văn nhíu mày, mặc dù đã sớm có chuẩn bị nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.

"Ừm, đã đi rồi." Trang Nhu vừa nhai kẹo vừa gật đầu, trong ánh mắt không có quá nhiều dao động, giống như đang nói về người không quen thuộc lắm.

Điều này khiến Trang Học Văn thương xót tận đáy lòng, nàng đã phải trải qua bao nhiêu cực khổ, mới có thể trở nên chết lặng như thế. Trước kia nàng không phải là người như vậy, bị con sâu róm làm giật mình cũng sẽ khóc đi tìm Nhị thúc và Nhị thẩm, dùng bàn tay nhỏ chỉ vào ca ca khi dễ nàng.

Nhưng bây giờ, nàng đã mất đi vẻ ngây thơ mà một nữ hài mười hai tuổi đáng lẽ phải có.

Trang Học Văn đau lòng ôm lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ không để muội chịu chút tổn thương nào nữa, sẽ khiến muội sống hạnh phúc mãi mãi."

"Ừm, muội cũng sẽ không để lạc mất ca ca nữa đâu." Trang Nhu dựa vào bờ vai của hắn khẽ cười nói.

Mấy đứa đang ăn kẹo lập tức ngây dại, toàn thân rùng mình một cái, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, kẹo thì suýt nữa thì mắc vào cổ họng.

Trong bọn họ nhỏ nhất mới 4-5 tuổi, đứa lớn nhất cũng khoảng 10 tuổi, nhưng bởi vì là cô nhi, đi theo Trang Nhu cùng nhau kiếm ăn rất lâu rồi, đối với tính cách của nàng có thể hiểu rõ như lòng bàn tay. Hiện tại thấy nàng cười như vậy, trừ sợ hãi ra chính là lo lắng, đại tỷ sẽ không giết ca ca thoạt nhìn rất có tiền này đó chứ? Hắn là người tốt mà!

Trang Nhu liếc mắt nhìn bọn chúng, thật là một lũ ngu ngốc, sợ cái gì nha!

Đây chính là ca ca của mình, thân nhân quý giá duy nhất còn lại.

Bọn nhỏ đợi hơn nửa ngày, sau khi vào thành, đến quán trọ cũng không thấy Trang Nhu làm gì nên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tại cửa ra vào bị tiểu nhị chặn lại, được Trang Học Văn ném cho mấy khối bạc liền cúi đầu khom lưng nhường lối đi, hắn sai người đi mua mấy bộ quần áo cho hài tử, rồi gọi một bà tử tới đun nước nóng, đem mấy hài tử tắm rửa cọ sạch bùn đất trên người.

"Đừng nóng vội, các ngươi cứ ăn từ từ, đồ ăn còn nhiều!" Triệu Quân dẫn bảy hài tử xuống dưới lầu ăn cơm, nhìn bọn chúng ăn ngấu nghiến, vội vàng khuyên nhủ.

Mà Trang Nhu sau khi tắm rửa và thay y phục, an vị trong phòng khách cùng Trang Học Văn ăn cơm, cơ bản đều là nàng ăn, còn Trang Học Văn không hề động đũa mà chỉ nhìn nàng.

Dáng vẻ khi ăn cơm của Trang Nhu cũng không doạ người lắm, nhưng tốc độ lại rất nhanh, cảm giác như không bao lâu sau, nàng đã quét sạch hầu hết các món ăn trên bàn.

Đợi nàng ăn no rồi, Trang Học Văn mới hỏi: "Muội muội, những hài tử này ngươi muốn nuôi trong nhà làm hạ nhân sao?"

"Không phải, tùy ca ca an bài. Tốt nhất là có thể biết chữ, học chút bản lãnh. Làm hạ nhân trong nhà, sau này không phải vẫn là người hầu sao?" Trang Nhu lắc đầu nói.

"Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chịu. Nếu nói với đối phương là cho ngươi làm người hầu, như thế không tốt, sẽ chỉ gây bất bình trong lòng. Mặc dù mọi người cùng nhau chịu khổ lâu như vậy, nhưng bây giờ có thể được sống cuộc sống tốt, không nên tụ tập cùng nhau nữa."

Trang Học Văn kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ tới sẽ nghe được những lời như vậy, còn tưởng rằng nàng muốn thu nhận tất cả về nhà. Lại không ngờ rằng nàng ai cũng không cần, chỉ là muốn mọi người có thể ăn no mặc ấm, để họ có một cuộc sống bình thường.

Quả nhiên là muội muội của mình, chính là thông tuệ như thế, hắn vỗ tay một cái rồi cười nói: "Được, ta có thể an bài người thu dưỡng bọn họ, về sau có thể sống tốt hay không là do chính họ."

"Đa tạ ca ca, về phần chuyện của cha mẹ ta, xin ca ca không cần nhọc lòng." Trang Nhu cười một cái nói: "Nếu như thi cốt ca ca chưa từng nghe nói qua, thì chính là không có ở đây, tìm cũng vô dụng, dù sao đã 7 năm rồi."

"Cái gì, đã 7 năm!" Trang Học Văn thấy trong lòng nặng nề, lúc hắn nhìn thấy bài vị, cho rằng hai vợ chồng Nhị thúc sống ẩn cư, bởi vì xảy ra chuyện gì đó vừa qua đời không lâu, nàng mới trở thành lưu dân.

Nếu như là bảy năm, thì Trang Nhu đã ở bên ngoài một mình khi mới lên 5, vậy chẳng phải là mới từ kinh thành rời đi không lâu liền xảy ra chuyện ư.

Mặt của hắn hiện vẻ lo lắng, "Muội muội, Nhị thúc bọn họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"

Trang Nhu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Muội không biết, năm đó cha mặc dù có chút danh vọng, thế nhưng sẽ không dính dáng đến vụ án lớn nào, cũng không thể nào đắc tội đại quan cùng hoàng thân quốc thích được. Ta đến bây giờ cũng không biết là chuyện gì xảy ra, lúc ấy chỉ dự định ra ngoài bờ biển du ngoạn mấy tháng, đi được nửa đường thì gặp phải kẻ xấu ."

"Muội nói thật chi tiết đi, ca không phải cố ý để muội nhớ tới chuyện không vui, nhưng chuyện này nhất định phải làm rõ ràng." Trang Học Văn tất nhiên biết Nhị thúc của mình rốt cuộc có thể nhúng tay vào vụ án lớn như thế nào, mặc dù treo cái danh bộ thần, nhưng chỉ là chức quan nhỏ mà thôi, không có khả năng gặp phải bản án lớn đến mức bị diệt khẩu.

Lúc đó Trang Nhu mới 5 tuổi, nàng căn bản nhớ không rõ chuyện khi đó, chỉ biết là trên đường có mấy người nhảy ra, ăn mặc kín mít và che kín mặt, sau khi nghĩ lại chúng chắc chắn không phải là sơn tặc bình thường, mà là do người khác phái tới.

Nàng nói về từng chuyện đã xảy ra, Trang Học Văn không nghĩ ra, ai có khả năng làm chuyện như vậy.

Lúc này, Trang Nhu nói: "Ca ca, lúc ấy con ngựa bị giật mình kéo cả người lẫn xe đến giữa sông, ta liền xông ra ngoài. Khi đó vốn muốn trở về tìm bọn huynh, nhưng do quá nhỏ nên không biết đường, sau khi lớn lên cũng không nhớ ra nhà của mình rốt cuộc ở chỗ nào."

"Những lúc rất khổ, ta cũng có hận kẻ đã giết cha mẹ mình, nghĩ rằng mình nhất định phải sống để trả thù. Sau đó ta lại không muốn nữa, có thể sống sót mới là chuyện ta muốn."

Trang Học Văn nhìn nàng chăm chú, không muốn nghe nàng nói những lời như vậy, nữ hài bằng tuổi nàng hẳn là đang sống rất vui vẻ. Trải qua nỗi đau và tổn thương nơi đáy lòng, phải mất bao lâu mới có thể chữa lành, vậy nên mình sẽ bảo vệ nàng đến khi còn có thể.

"Ngày mai chúng ta sẽ vào kinh thành, ca ca muội ở kinh thành cũng được xem là một tiểu tài tử, lão sư ở Quốc Tử Giám rất thích ta. Mặc dù không phải chốn quyền thế gì, nhưng đảm bảo muội sẽ không bị người khác khi dễ, ăn mặc không cần phải lo." Trang Học Văn sờ đầu của nàng cười nói.

Trang Nhu cười gật đầu, ca ca giống như hồi nhỏ, vẫn đối xử với mình tốt như vậy.

Ngày thứ hai, Trang Học Văn mua một chiếc xe ngựa khác đưa mấy hài tử vào trong kinh, trải qua hơn nửa tháng sóng gió cuối cùng cũng tới kinh thành.

Những hài tử kia được an bài vào nơi khác, mỗi người có một cuộc sống yên bình, còn Trang Nhu được đưa đến nhà Trang Học Văn. Đến đây nàng mới biết được, Đại bá đã qua đời từ mấy năm trước, trong căn nhà nhỏ chỉ còn lại ca ca cùng ba hạ nhân.

Một phụ nhân nấu cơm, vẫn là người trước đây khi nàng còn bé. Người canh cổng và chăm sóc hoa cỏ khi đó nàng cũng đã gặp, lúc đó còn luôn đi theo hắn để đòi những bông hoa tươi. Người còn lại có thân thể cường tráng, là nhi tử của đại thẩm đầu bếp, khi nhỏ luôn chảy nước mũi, lớn hơn nàng 3 tuổi nhưng cả ngày thấy nàng liền chạy, tiểu mập mạp Lưu Mễ.

Nhìn thấy Trang Học Văn thu xếp để đại thẩm đầu bếp đi tìm về mấy tiểu nha hoàn, Trang Nhu liền cự tuyệt nói: "Ca ca, không cần tìm nha hoàn cho ta, ta quen một mình rồi."

Thấy nàng rất kiên trì, Trang Học Văn đành bỏ cuộc, chờ sau khi nàng thích ứng rồi tìm một người đến hầu hạ nàng cũng được :"Được rồi, cần gì cứ nói với ca ca." Sau đó hắn lấy một cái tiểu hà bao ra, đưa cho Trang Nhu: "Bên trong là tiền tiêu vặt tháng này, muội đã lớn, dù sao cũng phải có lúc cần tiền. Bình thường có thể ra ngoài chơi nhiều một chút, lúc rảnh huynh sẽ dẫn muội đi làm quen với muội muội của vài bằng hữu, để muội có thể kết giao với nhiều bạn hơn."

Trang Nhu cầm hầu bao gật đầu, sau khi nói thêm vài câu, Trang Học Văn liền để nàng đi nghỉ trước, ban đêm sẽ mang nàng đi xem cảnh đêm ở kinh thành.

Vào phòng đóng cửa lại, Trang Nhu trầm mặc một hồi, đột nhiên nở nụ cười, từ trong ngực lấy ra một cái khăn tay bọc dao găm ném lên bàn. Nàng nằm bò ra bàn, ngọt ngào cười nói: "Hắn thật sự là ca ca của ta, không phải lừa đảo, cũng không phải ca ca xấu, là một ca ca rất tốt."

Trang Học Văn đứng trước cửa , nghe thanh âm bên trong, hắn cười khổ một cái. Trong ngực Trang Nhu giấu dao hắn sớm đã phát hiện, nhưng không vạch trần. Nghĩ đến nàng vậy mà cảnh giác đến trình độ này, chỉ cảm thấy đau lòng từng cơn, hoàn cảnh ác liệt cỡ nào, mới có thể khiến nàng trở nên như vậy.

Nhưng mà, chỉ cần về tới nhà, nhất định sẽ lại trở thành một nữ hài tử đáng yêu. Nghĩ đến đây, hắn cười cười lặng lẽ đi ra khỏi tiểu viện.

Bạn đang đọc Mỹ Nhân Cầm Đao (Bản Dịch) của Chính Nguyệt Sơ Tứ

Truyện Mỹ Nhân Cầm Đao (Bản Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ankitan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.