Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ cười của thiếu niên

Tiểu thuyết gốc · 1358 chữ

Tiết cuối cùng của thứ bảy ngày hôm nay đã kết thúc, Vương Minh thầm thở nhẹ.

Chiều thứ bảy vốn chỉ có khối mười hai đi học thêm nhưng từ niên khoá của thầy hiệu trưởng mới về trường thì cả cái trường cái như đổi một loại áo khoác. Từ một chiếc áo kẻ đen ăn chơi đổi thành một chiếc áo sơ mi công sở.

Cả trường từ lớp 10 đến lớp 12 dồn dập ra về trong tiếng náo nức ồn ào. Khẽ nghe đâu đó có tiếng trêu chọc giữa nam sinh cùng nữ sinh. Mùa đông lạnh rét này không những khiến học sinh yên phận ra về mà còn làm nổi bật nét nghịch ngợm không sợ gì của tuổi trẻ nhiệt huyết này.

Hương thơm quần áo thi thoảng bay tán loạn bởi những kẻ nhanh chân ra về chạy xuyên qua dãy hành lang dài. Nhìn qua hết thì ai cũng mặc đồng phục áo khoác xanh đồng đều như ai, có lẽ do tiện lợi của nó khi mà không cần sơ vin áo trắng ở trong, càng không cần mặc áo trắng của trường ở trong.

Vương Minh chậm rãi cất sách vở giấy bút trên bàn vào cặp, sau đó để gọn vào ngăn bàn.

"Ơ không mang cặp về à Minh?" Mạnh Toàn hơi khó hiểu ngẩng đầu nhìn Vương Minh.

"Lười cầm về quá, tối chụp bài qua điện thoại giúp tôi là được nhá."

Vương Minh mệt nhọc để lại lời nói sau cùng cho Toàn rồi bước ra khỏi cửa lớp, sau lưng đi chậm lấy lớp phó học tập Chi Linh.

Mạnh Toàn nghe xong thì không phản ứng gì nhiều, hơi chút nhíu mày rồi cúi đầu chậm rãi làm tiếp bài tập nào đó cho xong tại chỗ, đồng loạt như vậy còn có một vài nam, nữ sinh chăm chỉ điển hình của lớp.

“Minh, tí có về với ai không, không thì về cùng mình nhá!” Chi Linh hơi thấp giọng kêu lên, giọng nói hơi trong của cô không biết khiến bao nhiêu nam sinh trong lớp mê mẩn theo đuổi nhưng Minh lúc này cũng không hề động dung, chỉ nhẹ gật đầu trả lời: “À ừm!”

Cũng phải biết rằng hồi đầu lên 10, vài nam sinh của lớp vì thấy Chi Linh đi xe mà cố tình để xe ở nhà chỉ để lấy lí do về nhờ xe của cô nàng này. Có điều cô cũng không dễ dãi vậy, nhưng với Minh cô lại không chần chừ chút nào và coi đó là chuyện tất nhiên.

Lán xe của trường Mỹ Hạnh nằm đằng sau dãy nhà phía Bắc này. Vòng qua dãy nhà, từng khu để xe riêng biệt của từng lớp hiện ra thành dãy hoàn chỉnh. Minh cầm sẵn mũ bảo hiểm mà cậu mượn từ Mạnh Toàn và chờ Chi Linh ở cửa lán xe của lớp.

Sau khi dong xe ra, Minh đã cố đòi lấy vị trí dong xe ra cổng và đảm nhiệm người lái với vị thế là người con trai như mình. Lúc này Linh mới nhân cơ hội hơi chầm chậm nói ra: “Minh này, hồi tiết hai vừa nãy mình hơi quá lời...”

“Cái này có gì đâu, tôi mới quá lời mà, cho tôi xin lỗi nhé!” Vương Minh gượng cười lại mà đáp. Hắn tự nhận rằng mình có chút quá đáng với Chi Linh, vậy mà cô còn nói giúp mình cho cô Vân rằng mình bị đau bụng mà xin xuống phòng y tế.

“Cậu không sợ cô Vân phát hiện cậu nói dối à.” Vừa dong chiếc xe điện Xmen đen, hắn vừa cười trêu đùa với Linh.

Hẳn rằng đã quá quen thuộc nhiều lần Linh nói hộ cậu, nên y cũng quên mất chuyện cảm ơn mà mọi lần mình hay nói.

“Còn không phải do cậu à, hừ!” Vừa rồi còn có chút áy náy, nghe xong câu trêu tức của Minh Linh liền đổi giọng tỏ vẻ hờn dỗi mà liếc mắt sang chỗ khác.

“Mời bà chủ lên xe!” – “Tốt!”

Lái trên chiếc xe điện Xmen này, Vương Minh tìm về một chút cảm giác ổn định mà phóng mạnh đi trên đoạn đường vắng này khiến Linh vô thức ôm mạnh eo hắn.

Hương thơm thoang thoảng của bột giặt thoảng qua mũi, phía sau lưng lại có cảm giác ấm áp, Vương Minh hơi tê dại mà đi chậm lại. Hắn không dám quay mặt sang bên cạnh nhìn mà cứ thế đi tiếp. Chi Linh bấy giờ mới hơi giật mình rụt tay lại bám lấy đuôi xe, trên nét mặt mang theo chút ửng đỏ.

"Minh này, cậu có định đi học đại học không đấy? Còn có vài tháng là tốt nghiệp..." Giọng nói mang lấy vẻ buồn bực của Linh vang lên sau tai Vương Minh.

Vẻ mặt hắn lại hờ hững, đôi mắt nhìn về phía trước con đường cũng mang theo mê mang: "Tôi không biết, tôi không có mục tiêu."

Hắn vốn sinh ra trong một gia đình không khá giả, cũng không thiếu thốn cho lắm, điều này khiến Minh như chững bước ở giữa. Theo hắn nghĩ, con người dựa theo hoàn cảnh mà cố gắng, nếu nghèo có lẽ hắn đã chăm học hơn thế này.

Sau khi nghe vậy, Linh im lặng nhìn người con trai ngồi phía trước mình, có chút điều muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Qua thị xã của Vương Minh chính là nhà của Chi Linh, ngay mặt đường, ngược lại nhà của Vương Minh lại nằm về phía cánh đồng trong ngõ. Sau khi chào tạm biệt nhau, Vương Minh nhẹ người bước qua cánh cổng trắng của nhà.

Trên lớp học áp lực là vậy, nhưng cứ hễ về nhà Minh lại không hiểu tự tại. Nhà của hắn ngự trước cánh đồng, gió lạnh dễ dàng luồn qua từng kẽ lá mà vì vù thổi. Ôm lấy thân mình Vương Minh chạy nhanh vào nhà.

Cả nhà Minh tính cả chính hắn thì có bốn miệng ăn, lúc này đứa em Gia Cường đang ngồi gác chân trên ghế mà xem lấy tivi.

“Về rồi à ông anh, lại đây lại đây!” Gia Cường có chút háu hỉnh mà vẫy tay với chính anh trai mình. Hắn có chút vui mừng đứng dậy dơ lên chiếc điện thoại redme note 5 ra trước mặt anh trai mình.

Vương Minh có chút liếc qua cũng không thèm để ý, chỉ nhìn kĩ lại Gia Cường một chút. Ở trên lớp chính Minh cũng tự nhận mặc dù không cao lớn nổi bật gì nhưng dù sao với vóc dáng 1m73 của mình hắn càng không tự ti trước bất cứ ai, có điều đứa em Gia Cường này của mình cùng một dòng máu trong nhà vậy mà vượt qua cả hắn rồi.

Nét mặt có chút thanh tú được kế thừa từ mẹ mình, vóc dáng lại được truyền từ bố khiến Cường mới lớp mười mà áng chừng cũng cao đến 1m79, điều này có lẽ còn do sự đam mê thể thao từ đứa em này của mình.

Cũng không để ý Minh suy nghĩ điều gì, Cường rung rung điện thoại của chính Minh rồi mừng rỡ nói tựa như kể công: “Có người ủng hộ tiền cho truyện anh đấy!”

“Hả?” Minh có chút không rõ, hắn giật lấy chiếc redme cũ kĩ được thừa hưởng từ anh họ, nhìn chằm chằm vào giao diện truyện. Đúng vậy, ngoài cuộc sống có chút tẻ nhạt thì Vương Minh còn có sở thích viết truyện, nhưng hắn cũng không ngờ mình còn được người ủng hộ tiền thật như vậy.

Một dòng chữ in vàng hiện ra bên dưới giới thiệu truyện, tính danh người ủng hộ đã bị ẩn tuy nhiên số tiền gửi đến lại là thật. Vương Minh có chút trố mắt mà rạng rỡ cười lại với Gia Cường.

...

Bạn đang đọc Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi 0Five
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0Five
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.