Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại

Tiểu thuyết gốc · 986 chữ

Quyết định càn quét từ đầu con đường của chợ này, hai anh em Vương Minh cùng Gia Cường đi vào một sập hàng lạp xưởng nướng đá ở ngay gần đấy, không kìm được mà cùng lúc gọi lên: "Cho cháu bốn cây lạp xưởng với ạ!"

Hai người nhìn nhau cười, sau đó hào hứng ngồi xuống ghế nhựa.

Dưới ánh đèn đường lấp loé từ xa đến gần, từng bóng dáng thanh thiếu niên dần một xuất hiện kèm theo tiếng náo nhiệt cười đùa.

Nhìn vào màn hình điện thoại của mình, lúc này mới chỉ 20 giờ 21 phút. Hôm nay là ngày thứ bảy cuối tuần, dựa theo phỏng đoán của Vương Minh thì chợ Huyện tối nay có lẽ phải tấp nập mới đúng, có điều hắn quên đây là chợ chơi đêm mỗi cuối tuần, mở đến sáng cho nên đến tầm 9h tối đổ lên mới bắt đầu xuất hiện nhiều bóng dáng của "những kẻ ăn chơi".

"Anh anh, nhìn đằng kia kìa!" Gia Cường bỗng nhiên kéo lấy tay của Vương Minh, kéo sự chú ý của hắn nhìn về hướng phía xa ở một sạp hàng kinh doanh bằng trò chơi nào đó. Xung quanh sạp hàng đứng một vài nhóm thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi, đặc biệt khiến Minh chú ý là một hai cô gái trông nổi bật trong đó.

Minh nhìn Cường rồi lộ ra nụ cười có chút bỉ ổi nói: "Hình như là trò phi tiêu bóng bay trúng thưởng à, tí chơi thử không Cường."

Trò chơi này vốn cũng thịnh hành ở nhiều nơi, cách chơi là khi "nạp tiền" cho lão bản sẽ nhận được bảy chiếc phi tiêu, nếu ném trúng và làm nổ số bóng bay nhất định sẽ được thưởng loại thú bông nào đó theo quy định.

Hai anh em ẩn ý nháy mắt nhìn nhau ha hả như tương thông ý sự. Bấy giờ cô chủ quán cũng bê ra một đĩa bốn chiếc lạp xưởng nướng đá. Mùi vị nghi ngút bay nhẹ qua mũi hai người, Gia Cương không nhịn được mà nuốt cổ họng "ực" một cái.

Đổ ra một chút tương đen cùng tương ớt lên hai cây lạp xưởng, Minh cũng không để ý đến Gia Cường đang vừa ăn ngon say thi thoảng lại liếc qua phía bóng dáng cuốn hút ở sạp hàng trò chơi kia, hắn bắt đầu từng ngụm thưởng thức miếng lạp xưởng đẫy đà này.

Sau 10" chậm rãi ăn xong cùng trả lại tiền thừa, Gia Cường không đợi nổi Vương Minh nữa mà bước nhanh về phía mục tiêu hắn đã nhắm từ lâu.

Thằng cha này mới lớp mười mà hiếu động thế nhỉ! Mang theo chút bội phục với đứa em này, Vương Minh bước đến bên Cường.

"Thôi không chơi nữa, tốn bảy mươi ngàn mà không lấy được con gấu bông nào!" Cô gái bên cạnh có chút tức giận phàn nàn với chính mình, trông có chút dí dỏm hài hước.

Gia Cường lén liếc sang nhìn liền mê ly ánh mắt khựng lại một chút, sau đó hắn nhanh tay kéo Vương Minh lại nhìn.

Minh bấy giờ cũng hơi tò mò quay sang, chỉ thấy một thiếu nữ vận đơn sơ chiếc áo thun đen cùng quần short ngắn chưa đến đầu gối, lộ ra cặp đùi trắng mịn. Trong lòng có chút xao động, hắn vừa chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt đối phương thì bắt gặp đôi mắt còn sót lại chút tức giận của cô chớp chớp nhìn lại hắn.

Hả?!

Đối phương cũng hơi ngây dại ra nhìn hắn sau đó mau chóng đổi thay nét mặt, cười lên nói: "Là cậu à, trùng hợp thật đấy."

Giọng nói nhẹ nhàng mang theo nét thoải mái nhìn về phía Minh.

Không hiểu tại sao nhịp tim của Minh bỗng chốc đập nhanh hơn bình thường, hắn có chút bối rối trả lời lủng củng: "À cô... cô cũng đi chơi ở đây ạ!"

Gia Cường thấy tình cảnh này thì trợn mắt lên nhìn hai người, thì thầm bên tai Vương Minh: "Anh quen con bé này à, nhìn xinh phết mà!"

Minh vẫn chưa bình tĩnh trở lại, hắn hơi quay đầu nhẹ miệng nói thầm với đứa em trai bỉ ổi này của mình: "Là giáo viên mới của trường anh, nhưng mà trông trẻ quá."

Đối phương đứng một bên nhìn hai người thì thầm, có chút không nhịn cười được.

"Xin lỗi lần trước phá giấc ngủ ngon của cậu nha, nhưng mà tôi cũng là học sinh trường Mỹ Hạnh chứ không phải giáo viên mới gì."

Vương Minh hơi ngẩn người, hắn vội vã hỏi: "Bạn học lớp nào vậy sao tôi không thấy bao giờ?"

Cô gái đối diện lại ngạc nhiên nhìn hắn, sau đó tỏ vẻ thần bí mà nói ra: "Cái này à, bí mật nha!"

"Tôi là Vũ Linh Duyên!" Đối phương tiếp tục nói, giống như đang giới thiệu bản thân mà dơ tay về phía Minh.

Minh nhìn thấy vậy vô thức đưa tay phải ra bắt lấy tay đối phương giới thiệu: "Trần Vương Minh, lớp 12A4."

Xúc cảm có chút mát mát từ lòng bàn tay mềm mại không xương của đối phương truyền vào đại não Vương Minh, như một dòng điện bỗng nhiên truyền qua tay nhau, Minh khựng đứng lại ngơ ngác nhìn vẻ mặt tươi tắn trước mắt, hai bên gò má giờ phút này càng là ửng đỏ một chút.

Lần gặp gỡ thứ hai này như chính thức mở ra trang mới trong cuộc đời Vương Minh.

Cho đến thời khắc này, thiếu niên mới nhận ra sắc màu mới xuất hiện trong thế giới của chính hắn là một thứ tình cảm kì lạ.

Bạn đang đọc Năm Ấy Hoa Đào Nở sáng tác bởi 0Five

Truyện Năm Ấy Hoa Đào Nở tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 0Five
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.