Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1142 chữ

Bữa sáng được từ tay mẹ chuẩn bị từ sớm và vài tờ báo của ba dọn sẵn trên bàn.

"Hai ba con ăn sáng rồi đi. Mẹ làm xong cả rồi."

"Là món phở mà ba thích nhất. Phở mẹ nấu còn ngon hơn cả đầu bếp nhà hàng."

"Ranh con ăn đi cho nóng, chỉ giỏi khéo nịnh."

Mẹ vừa mắng vừa cười.

"Con đâu biết ngày xưa ba mê mẹ là vì tài nấu phở của mẹ con đấy."

Ba kéo ghế ngồi bên cạnh Quân Nghị.

"Thôi thôi đừng bàn nữa lo ăn cho nhanh hai ba con trễ bây giờ."

"Con Nghi chưa dậy à?"

"Hôm nay nó trống tiết đầu. Con đi học trước."

"Vậy phần ăn sáng của em mẹ sẽ làm sau. Con ăn đi."

Quân Nghị cầm cái điều khiển khởi động chiếc tivi rồi nhay tay cầm đũa.

"Mời quý vị lắng nghe thông tin dự báo thời tiết ngày hôm nay. Vào những ngày tới trời nhiều mây gió to có mưa rào rải rác, mưa to kèm theo gió lớn. Trong cơn giông đề phòng có lốc xoáy. Mưa sẽ kéo dài suốt một tuần mong mọi người chú ý mang theo ô khi ra ngoài. Cảm ơn đã theo dõi bản tin này."

"Mưa suốt một tuần luôn sau kèo đá banh của mình toang rồi."

Quân Nghị nói trong tiếc nuối.

"Nghị chuẩn bị đi thôi con. Ba sắp trễ rồi."

"Dạ ba."

Ăn vội cho xong bát phở, uống thêm một cốc sữa ấm cho tràng đầy năng lượng. Quân Nghị chạy nhanh vào phòng con em giờ còn chăn êm nệm ấm.

"Con lợn bê trễ dậy mau. Lát đi học nhớ mang áo mưa. Trời sắp có mưa rồi."

Từ trong chăng chú báo hồng huyền thoại một bàn tay thò ra diễn tả ngôn ngữ hình thể chữ "ok".

"Hôm nay tao có cuộc họp sớm nên đi trước."

Lâm Nghi vẫy vẫy cái tay ra hiệu.

"Ừ. Tối qua sạc điện xe chưa ?"

Vẫn là chữ "ok".

Sau tiếng đóng cửa cái cạch ai đó co mình trong chăn ngủ tiếp.

Tít tắt….tít tắt….chiếc đồng hồ vang chuông. Nắng đã lên quá hàng cây xanh bát ngát lấp ló ngoài cửa sổ. Bây giờ nàng bắt đầu dậy.

Trường mình ra khỏi cái chăng tập vài động thể dục, xếp chăn gối ca hát các kiểu….vệ sinh cá nhân thay đồng phục và bao gồm cả ăn sáng…….2h đồng hồ, đã xong. Giờ thì đến trường.

Buổi sáng ngày đầu tuần đầy phấn khởi.

Thời tiết se lạnh khá mát mẻ những tia nắng yếu ớt thay nhau xuất hiện trong những khóm mây xám trên bầu trời. Lâm Nghi cứ chạy thong thả chẳng mấy chốc tới nhà Dư. Kiss...vừa đúng lúc Dư lấy xe ra cổng.

"Quân Nghị đâu không đi cùng cậu à?"

"Anh ấy bảo có cuộc họp sớm giữa các lớp phó nên đi trước rồi."

Dư suy nghĩ một lát rồi đáp.

"Vậy chắc Ý cũng đi rồi. Đi thôi. Nhường cậu chạy trước đó."

Hai người cứ chạy song song tốc độ như nhau. Đoạn Dư quay sang hỏi Nghi

"Lâm Nghi lớp 12 cậu chọn khối gì ?"

"Um…..ba mẹ muốn tôi theo ngành y chắc chọn khối B toán-lí- hóa."

"Ra làm bác sĩ á ?"

"Có gì mà ngạc nhiên?"

"Không. Ý tôi là cậu bê trễ quá nếu làm bác sĩ tôi khuyên cậu nên học việc nhiều năm một chút cho chắc tay nghề. Nhở sau này cậu kê toa hay tiêm nhầm thuốc thì chết người ta mất. Haha"

"Sau này cậu sẽ vinh danh được tôi nắm đầu ra tiêm thuốc."

Lâm Nghi cười trong khoái chí.

Cẩn Dư một tay cầm tay lái, tay còn lại thì để trước ngực.

"Nam mô a di đà phật, nếu bắt buộc phải tiêm thuốc cầu cho người nào có tay nghề giỏi con còn muốn tiếp tục sống."

Sau lời cầu nguyện vớ vẩn của thằng bạn thì một trận cười ha hả phát ra từ miệng của Lâm Nghi. Cười ra nước mắt.

"Dư ơi là Dư cậu đúng là khùng quá rồi."

"Nếu được thấy cậu cười có khùng cũng đáng."

Tiếng cười bổng tắt hẳn trên gương mặt trắng hồng của Nghi. Cô ngập ngừng đáp lại.

"Cậu...nói linh tinh gì thế hả?"

"Cậu cười lên trông đẹp hơn. Đừng suốt ngày làm bộ mặt nhăn nhó cứ như bà ngoại U70 không bằng. Tôi mất ngoại rồi, tôi với cậu ngồi chung cậu đừng để mặt nhăn nhó của cậu làm nhớ ngoại tôi ghê."

Dư thản nhiên trêu cô sau đó ôm bụng cười khúc khít. Chợt nghe phía sau có thắng phanh lớn. Quay đầu lại nhìn cách đó không xa thì thấy con bạn thân hai mắt nảy lửa nhìn chầm chầm vào cậu, mặt không chút biểu cảm.

"La Cẩn Dư thú vui của cậu là chọc tức tôi phải không ? Cậu có ngon thì đứng lại cho tôi."

Cậu công cẳng tẩu thoát không kịp con bạn đã theo sát đích.

"Tôi không đứng lại đó. Làm gì được nhau nào ?"

"Cái đồ âm binh dịch dật chẳng qua xe này là xe đạp điện. Nó mà là xe máy cậu chết lâu rồi."

"Lâm Tịch Nghi để tôi coi bản lĩnh cậu tới đâu. Xe đạp của tôi hay xe đạp điện của cậu thắng, haha."

Cô và cậu rượt đuổi nhau suốt cả chặng đường dài thậm chí quên luôn cả cái vẩy tay của Triệu Ý.

"Này, hai cậu định bỏ tôi à ?"

Nghe tiếng gọi của Ý cả hai mới dừng lại.

"Ủa...Ý... cậu không đi hợp với anh tớ à ? Hợp lớp phó đấy, cậu là lớp phó mà. Tớ...tưởng cậu đi rồi."

Ý tiến lại chỗ hai bạn. Cười nhạt.

"Ừm...hôm nay tớ hơi mệt nên nhờ lớp phó kỉ luật đi thế rồi."

"Cậu không khỏe chỗ nào hả ? Đưa tớ xem."

Nghi nhẹ nhàng đặt tay mình lên trán của Ý nhưng Ý nhanh chóng phản xạ gạt tay Nghi ra nhanh. Mặt lớp trưởng có chút khó hiểu.

"Tớ không sao chỉ mệt tý thôi đã uống thuốc rồi."

"Nếu mệt quá thì xin nghỉ đi. Sức khỏe quan trọng hơn."

Dư khuyên.

"Tôi vẫn còn khỏe lắm."

"Coi bộ tình hình tệ hơn rồi. Mặt cậu đỏ lên kìa."

Lâm Nghi nhìn Triệu Ý bằng ánh mắt đầy lo lắng.

"Tớ không sao thật mà. Cục vàng đừng lo nha."

Triệu Ý tươi cười vỗ nhẹ vào mặt Nghi.

"Nếu không sao thì lên xe đến trường thôi."

"Được."

Hai chiếc xe chạy một mực mạch tới trường không ai nói với nhau câu nào.

Bạn đang đọc Năm Đó chúng Ta Từng Ước Hẹn sáng tác bởi PhíCảnhNhượcThanh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhíCảnhNhượcThanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.