Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Reng…..tiếng chuông vào lớp. Cả lớp nháo nhào như trận chiến.

Có bạn phóng máy bay khắp phòng học, có chỗ tụm năm tụm bảy buôn dưa lê, có bạn nhặt phấn ném lung tung.

"A...cái thằng khốn nạn nào phi phấn, đậu má mày ném trúng tao rồi này. Phấn miễn phí hả, phấn trường có giới hạn nha."

Kết quả của trò chơi là viên phấn bay thẳng vào đầu của nhỏ dữ nhất lớp.

"Hết phấn thì nhà trường lo đâu tới phiên cậu lo đâu mà la lên. Haha."

Chưa kịp dứt lời thì Đức - lớp phó quậy phá của lớp đã quay ra tiếp tục cuộc vui.

Nhóm lớp trưởng vào tới nhìn thấy cảnh tượng của lũ lên cơn thật khiến cho người nhìn vừa bất ngờ vừa tức giận. Cả căn phòng dứt tiếng không khí có chút thay đổi. Có vài ánh mắt liếc qua liếc lại như bị tật tỏ vẻ không ưa nhau. Lớp trưởng lạnh lùng về chỗ ngồi. Hai nàng Ý và Nghi cũng chia tay về chỗ an phận. Những người khác tiếp tục quẩy. Đoạn lớp trưởng bỏ ra ngoài.

10' đầu giờ trôi qua. Cẩn Dư cũng quay lại.

"Mọi người chú ý lắng nghe."

Tất cả im lặng tập trung về phía lớp trưởng.

"Cô nói vô trễ 15' cả lớp lấy vở ra làm bài tập."

Bắt đầu có tiếng cằng nhằn vang lên một lúc càng lớn.

"Hơiii...lại là làm bài tập. Tớ không làm đâu."

"Ai rảnh làm xong cho lớp mượn chép."

"Giáo viên trường này không đủ trình hay sao suốt ngày bắt làm bài tập. TÔI KHÔNG LÀM."

Đây là tiếng ngang tàn của Khang đại ca.

"Vừa vào năm học mới đã bắt làm bài tập. Mình chán quá."

Tiếng than thở của những con người thiếu nghị lực trong học tập. Cẩn Dư về lại chỗ phấc lờ những lời thô thiển sau lưng. Về đến nơi thì thấy con Nghi đang tập trung nghiên cứu làm bài. Chẳng mấy khi nó chăm chỉ như vậy, nên cậu lẳng lặng ngồi xuống lấy tập sách ra và bắt đầu giải bài.

Được một hồi lâu, bất chợt có đứa thoải mái chuyển động gân cốt vương tay đụng trúng ngực thằng cùng bàn.

Cô vội rút tay lại cười nhẹ một cái. Cậu đảo mắt một vòng rồi dừng lại ở Lâm Nghi. Hai kẻ thù nhìn nhau chầm chầm.

"Xin lỗi nhé nhỡ tay."

Anh không nói gì tiếp tục làm bài. Cô chống tay lên cằm nhìn về phía chàng mặt ngây ngô hỏi.

"Này, tôi mắc nợ gì cậu à ? Sao năm nào cũng học chung thế ? Đã vậy còn ngồi chung suốt 6 năm ?"

Cậu dừng bút quay sang con bé.

"Cậu đoán thử xem lí do là vì sao ?"

Cô tặng cậu cái lườm.

"Vậy cậu có nghĩ đây là duyên phận không? Mười năm học chung."

Ánh mắt cậu long lanh nhìn Lâm Nghi trìu mếm.

"Không. Đều là do số tôi xui mới học và ngồi chung tên sao chổi như cậu.."

Tay cầm thước kẻ gạch một đường thẳng từ trên xuống, chia mặt bàn ra làm hai. Hất mặt sang cậu nói hóng hách.

"Luật như cũ."

Cậu cắn bút lắc đầu cười tim tỉm.

"Cười cái gì ?"

"..."

Ngoài hành lang bóng dáng cô Thiên Lệ bước vào. Cô đặt tài liệu xuống bàn nghiêm mặt. Lớp trưởng hô to "học sinh nghiêm". Cái ban ồn ào bổng im lặng hẳn, ngay lặp tức chấm dứt mọi cuộc ăn chơi đứng trang nghiêm chào cô.

"Lớp ngồi. Riêng lớp trưởng và lớp phó tiếp tục đứng."

Lâm Nghi mắt không rời lo lắng nhìn Triệu Ý.

"Lớp vắng tôi ồn vậy à ? Cán bộ lớp đâu sao không làm việc ?"

Cô quát lớn không một ai dám trả lời. Đoạn cô hạ giọng.

"Chúng ta nhập học đã được một tuần. Hoạt động tham gia phong trào tạm ổn. Tình hình học tập đầu năm cũng không có gì khắc khe với các em. Lớp ta được nhiều giáo viên khen ngoan. Điều này cô tuyên dương lớp."

Một tràng vỗ tay gion giã.

"Tuy nhiên….vấn đề vắng học và mất trật tự so với các lớp khác, lớp ta đứng đầu top. Cô muốn nghe lí do. Nào lớp trưởng em nói trước."

Cẩn Dư thở nhẹ một cái mắt về cô Lệ bình tĩnh nói từng chữ.

"Dạ thưa cô, về vấn đề mất trật tự là lỗi do em chưa hoàn thàng trách nhiệm. Còn vấn đề nghỉ học có bạn đã không đi học liên tiếp hai ngày trong tuần không rõ lí do. Có bạn nghỉ suốt một tuần vẫn chưa vào lớp. Bạn tên Kiều Mẫn Nghệ. Thưa cô em xin hết."

Cô đưa mắt nhìn Triệu Ý.

"Lớp phó em đọc to tên các nghỉ trong tuần qua."

Ý lấy trong cặp ra quyển sổ nhỏ, sau đó dõng dạc nói thần thái y hệt tên Cẩn Dư đáng ghét. Phải chăng khi ở chức vụ cao cái quan trọng nhất của vị quan lớn là thần thái hay sao ?

"Dạ thưa cô các bạn đã nghỉ trong tuần qua. Nghỉ có phép là bạn Ái My, Thanh Phúc, Kim Ái.

Nghỉ không phép liên tiếp hai ngày là bạn Bá Nghiên, Lê Dương, Quốc Kiệt, Phương Dung. Thưa cô em xin hết."

Sắt mặt cô tối sầm lại.

"Những ai được gọi tên, đứng lên."

Các bạn lập tức đứng dậy. Ai nấy đều lo sợ không dám nhìn vào cô.

"Tại sao ngày nào cũng có bạn nghỉ ? Mỗi bạn viết một bản kiểm điểm có chữ kí phục huynh. Nói ba mẹ gọi cho tôi. Và những bạn này tuần sau trực lớp và dọn nhà vệ sinh sau giờ học một tuần. Lớp phó lao động em giám sát hành động và quay video gửi cô. Nghe rõ hết chưa ?"

Một hình phạt nặng nhất từ trước đến giờ.

"Dạ rõ."

Ngoài cửa lớp một nam sinh trực trường bước vào đưa phiếu điểm danh cho cô chủ nhiệm. Cô nhìn sơ qua rồi tiếp tục nói với lớp.

"Riêng bạn Kiều Mẫn Nghệ, chỗ bạn ngồi ở đâu ?"

"Thưa cô bạn ấy cùng bàn với em."

Triệu Ý đáp lời.

"Có bạn nào gần nhà bạn không ?"

Phía bên dãy bàn gần cửa lớp một bạn nữ đứng phắt dậy.

"Dạ bạn ở gần nhà em ạ."

"Em có biết vì sao bạn nghỉ học lâu vậy không ?"

"Bạn ấy làm gì có tiền đi học ạ ?"

Mọi người ai nấy đều ngạc nhiên.

"Ý em là sao ?"

"Thưa cô bạn ấy từng giúp việc cho nhà em. Năm bạn ấy 10 tuổi ba có bồ bên ngoài thường xuyên đánh đập mẹ con Mẫn Nghệ. Năm lớp 7 bạn ấy xin nghỉ học để đi làm kiếm tiền, nhưng cô chủ nhiệm không đồng ý, nên đã tài trợ tiền học phí tạo điều kiện để bạn ấy tiếp tục học. Số ngày bạn ấy nghỉ học còn nhiều hơn đi học. Mẹ Mẫn Nghệ mất năm rồi. Giờ bạn ấy sống với bà cùng cậu em trai 12 tuổi. Hoàn cảnh vô cùng khó khăn."

Mọi người chú ý lắng nghe câu chuyện dài của Hoàng Gia Hân.

"Nhưng bạn ấy kêu ngạo lắm cô. Lúc còn làm ở nhà em, mẹ em thấy bạn ấy nghèo nên cho ít tiền chi tiêu nhưng bạn ấy từ chối. Có lần em cho bạn ấy tiền nhưng bạn ấy nhất quyết không nhận, còn bảo em đừng xuất hiện trước mặt bạn ấy nữa. Đúng là đã nghèo mà còn kêu căng."

Cô Lệ thở nhẹ một cái.

"Đâu ai muốn bản thân mình nghèo đâu các em. Không ai được phép lựa chọn hoàn cảnh mà chỉ có hoàn cảnh mới được phép lựa chọn chúng ta. Hoàng Gia Hân em rất may mắn khi sinh ra trong gia đình giàu có. Chắc em không biết cái nghèo ra sao đâu ha ?"

"Nhà em có người giúp việc họ làm hết rồi cô."

Con bé hồn nhiên trả lời.

"Vậy tuần sao em trực lớp chung với các bạn để trãi nghiệm cảm giác của người giúp việc ra sao đi nha. Lớp phó đâu ghi tên bạn Hân vào danh sách trực lớp."

"Dạ cô."

Nói rồi cô ôm tài liệu đi ra ngoài. Trong lớp có vài tiếng cười. Gia Hân tức lắm.

"Oan cho em quá cô, em chỉ nói sự thật thôi mà. Tại sao cô phạt em ?"

Cô dừng chân nhìn con bé kêu oan.

"Cô chỉ tạo điều kiện cho em trãi nghiệm thôi mà. Với lại em có tên trong phiếu điểm danh vì tội đi trễ sáng nay. Căn cứ tội này phạt em được chưa ? Tập làm cho quen đi. Đừng suốt ngày ỷ lại người khác."

Bóng cô đi khuất. Gia Hân ăn quả cay đắng. Vì Kiều Mẫn Nghệ mà trực lớp. Cứ tưởng sẽ trốn được tội đi trễ nếu như thằng nhóc ban nãy không đưa phiếu điểm danh. Tức lắm đành ôm quả đắng này trong lòng trả thù sau.

Reng….đã hết tiết đầu đầy căng thẳng, nỗi sợ hãi biến hóa khôn lường. Tiếp theo là những học căng đét bộ nào.

Bạn đang đọc Năm Đó chúng Ta Từng Ước Hẹn sáng tác bởi PhíCảnhNhượcThanh

Truyện Năm Đó chúng Ta Từng Ước Hẹn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhíCảnhNhượcThanh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.