Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Tiểu thuyết gốc · 2129 chữ

Trên chuyến xe lên thành phố, khuôn mặt ai nấy đều toát lên sự hớn hở khi được chuyển đến một nơi hoàn toàn mới, mà còn là một nơi rộng lớn, sầm uất, nhộn nhịp khác hẳn so với cái làng chài bé xíu trước đây.

Mặc dù trời đã gần tối, nhưng đây lại là quãng thời gian đẹp nhất và lộng lẫy nhất khi nó đang từ từ khoác lên mình bộ cánh quyến rũ từ những ánh đèn LED đầy màu sắc. Đường phố cũng đông đúc người qua lại, xe cộ chạy đầy đường khiến khung cảnh càng trở nên hoành tráng trong mắt những con người lần đầu đặt chân đến đây.

“Ba Bình, ba nhìn kia. Những tòa nhà kia cao ghê đó ba.”

Gia Nghi là đứa tinh nghịch nhất, nó chẳng chịu ngồi yên trong suốt cả một đoạn đường dài. Và càng gần thành phố cũng là lúc con bé ấy cứ nháo nhào, chạy lên chạy xuống, đứng ngồi không yên khi trông thấy nào là xe hơi, tàu lửa, nhà cao tầng cũng những thứ mới mẻ khác mà đây là lần đâu tiên nó được trông thấy tận mắt.

Chính bản thân Thanh Bình cũng bị những hình ảnh ấy làm cho kinh ngạc, mặc dù trước đây cũng đã từng ở thành phố nhưng hồi đó còn nhỏ, thành phố cũng chưa phát triển là bao nhiêu nên anh cũng coi như được mở mang tầm mắt.

Chú Quốc ngồi bên cạnh tài xế, tình nguyện làm hướng dẫn viên miễn phí cho đám nhóc của Thanh Bình. Nào là đường xá, xe cộ, công viên giải trí trong suốt quàn đường về nhà đều được chú Quốc giới thiệu hết sức thú vị. Ai nấy đêu có cảm thấy hạnh phúc, đều mong chờ một tương lai mới mẻ sẽ đến với họ khi quyết định dọn lên sống ở thành phố.

Chiếc xe dừng lại phía trước căn nhà hai tầng, cổng ra vào được chủ nhà trang trí bằng một mái vòm bằng hoa giấy với hai màu trắng và hồng. Trước mặt căn nhà là một công viên nhỏ nhỏ với hố cát, bập bênh và nhiều trò chơi khác cho trẻ con ở những khu vực lân cận.

Thanh Bình bước xuống xe, cái đầu tiên mà anh cảm nhận được đó chính là sự mới mẻ và choáng ngợp trước những tòa nhà chọc trời, những khu trung tâm thương mại sầm uất và cả những con đường tấp nập xe cộ qua lại.

Và đó cũng là tâm trạng của đám nhỏ nhà anh, từ nhỏ đến lớn, tụi nhỏ chi được bước chân ra huyện là “hết đát”. có đứa còn chưa bước ra được cánh cổng làng chài nên lần đầu tiên đặt chân lên thành phố, đám nhỏ đứng hình trước những cảnh vật, con người hiện ra trước mắt mình.

“Nè, mấy đứa còn đừng đó làm gì, mau theo chú. Chú dẫn mấy đứa ra xem nơi sắp tới mấy đứa sẽ sống ở đây.”

Đang ngơ ngác nhìn xung quanh căn nhà của chú Quốc, nghe thấy tiếng gọi của chú phát ra từ phía cổng nhà, cả đám reo hò rối rít, vui sướng.

Nhà chú Quốc có một cái khoảng sân rộng ở phía trước nơi chú trồng những chậu cây kiểng và là thú vui lúc về già của chú. Tuy rằng đã nghỉ hưu từ lâu nhưng trước đây chú siêng năng làm việc nên cũng đã tích cóp cho mình một số tiền kha khá để về già không phải để con cái lo lắng cho mình. Chưa kể chú còn lo lại cho con chú nữa.

Căn nhà của chú Quốc có 2 tầng và tầng thượng. Tầng dưới là phòng của chú và vợ chồng đứa con trai cả của chú. Tầng 2 là phòng của cháu nội và con gái út của chú sử dụng. Nơi ở của Thanh Bình cùng đám nhỏ là gian nhà phía sau, gian nhà này có một lối đi thông với lầu 2 của gian nhà trước.

Tuy gian phòng được chú Quốc cho cả nhà Thanh Bình ở không rộng lắm nhưng thoáng mát và sạch sẽ. Gian nhà có 3 phòng ngủ và phòng bếp cũng như nhà vệ sinh là sử dụng riêng nên trong quá trình ở đây sẽ không ảnh hưởng gì đến sinh hoạt của gia đình chú Quốc.

“Mấy đứa thấy nơi này như thế nào? Chú định cho thuê nơi này nhưng bây giờ thuộc về mấy đứa.”

Trông thấy gian nhà mà chú Quốc chuẩn bị cho Thanh Bình cùng đám nhỏ, trông bọn nhỏ ánh mắt sáng rực, hùa nhau chạy vào từng phòng rồi rối rít chọn phòng này phòng kia khiến không khí trở nên náo nhiệt hơn.

“Dạ cảm ơn chú, căn nhà trông thật sạch sẽ, thoáng mát, từ đây có thể thấy được vườn cây của chú nữa.”

“Vậy thì tốt, mấy đứa cứ ở đây. Tối nay chú sang đưa mấy đứa đi mua một ít đồ dùng cá nhân dùng hằng ngày. Lát sang nhà chú ăn cơm, sẵn giới thiệu mấy đứa với người nhà chú.”

“Nhưng mà chú, cháu cũng không thể ở không chỗ chú được. Từ tháng sau, cháu sẽ đóng tiền nhà cho chú. Vì dù sao nhà này chú cũng tính là sẽ cho thuê mà, cháu không thể ở không như vậy miết được.” - Thanh Bình kéo chú Quốc sang một góc phòng rồi bàn bạc với chú chuyện tiền nhà.

“Thằng nhóc này, có tin là chú đuổi cả nhà mày ra khỏi nhà chú không nếu như còn nhắc lại thêm một lần nào nữa chuyện tiền nhà với chú. Lần cuối cùng đấy nhé, nếu không thì đừng có trách chú.”

Nhưng chú Quốc nhanh chóng gạt phăng cái suy nghĩ đó của Thanh Bình. Vì đối với chú Quốc, việc giúp đỡ Thanh Bình xuất phát từ tấm lòng của chú, chú không muốn Thanh Bình phải tốn tiền vì điều đó và hơn hết, chính chú Quốc là người đưa Thanh Bình lên đây, chứ không phải Thanh Bình là người chủ động nhờ chú Quốc giúp đỡ.

Thái độ cứng rắn và có phần giận dữ của chú Quốc khiến Thanh Bình cũng chùn bước mà nghe theo lời chú Quốc.

“Đồng ý là chú Quốc nói như vậy nhưng không thể nào ăn ở không nhà chú Quốc mãi được. Như vậy một thời gian, sau này tìm cách đưa tiền nhà cho chú ấy.” - Thanh Bình nghĩ thầm trong đầu.

“Nè, cũng sắp tới giờ cơm tối. Chú có dặn con dâu chú nấu thêm phần của mấy đứa nữa. Tắm rửa xong rồi qua nhé. Chú về trước đây.”

Chú Quốc bước ra khỏi gian phòng với sự cảm ơn và những cái cúi chào từ đám nhỏ của Thanh Bình. Bây giờ là không gian riêng của gia đình Thanh Bình. Sự hạnh phúc hiện lên trên khuôn mặt của chàng trai trẻ khi giờ đây anh đã có được một nơi chui ra chui vào vững chãi. Cảm giác trong anh lúc này thật khó tả.

3 phòng ngủ của gian phòng được Thanh Bình dành cho những đứa nhỏ của mình khi Thanh Dương một phòng, Thiên Ý sẽ được ở phòng riêng khi mà kì thi đại học đang cận kề và cô bé phải có được sự tập trung cũng như là sự riêng tư.

Căn phòng còn lại Thanh Bình dành cho An Nhiên và Gia Nghi. Còn Thanh Bình, anh sẽ ngủ ở tại phòng khách, đồ đạc và những dụng cụ cá nhân anh sẽ để cùng với Thanh Dương trong căn phòng của cậu bé. Tuy có hơi bất tiện, nhưng cả nhà đều hi vọng từ đây sẽ có những kỉ niệm thật đặc biệt cùng với thành phố này.

“Mấy đứa nhỏ sang nhà chú ăn cơm.”

Giọng nói khỏe khoắn của chú Quốc phát ra từ phía nhà trước vọng lên đến gian nhà của Thanh Bình. Cùng với đó là mùi hương từ những món thịt kho của con dâu chú Quốc khiến bụng dạ ai nấy đều sôi lên sùng sục.

Nhưng trước khi sang nhà chú Quốc dùng bữa tối, Thanh Bình không quên dặn dò những đứa trẻ trong nhà của mình phải lễ phép, ăn uống từ tốn và không được ăn nói trống không với gia đình chú Quốc như khi ở làng chài.

Lúc này ở nhà chú Quốc. một bàn ăn được dọn sẵn với đầy đủ các món ăn mới lạ được làm từ tay nghề đầu bếp 5 sao của con dâu chú Quốc.

Từ thịt kho đến trứng rán, từ món gỏi đến chả giò và cả món canh bí đỏ được con dâu chú Quốc chuẩn bị một cách tinh tế và trông cực kì bắt mắt. Đến ngay cả dĩa rau sống cũng được chỉnh trang một cách cẩn thận, đủ để thấy sự nhiệt tình của gia đình chú Quốc với Thanh Bình cùng đám nhỏ là như thế nào.

Lúc này tiếng cửa nhà mở ra, một cô gái đã ngoài 30, khuôn mặt hớt ha hớt hải dường như đã chạy một quãng đường dài để đến được đây, đột ngột xuất hiện. Cô gái ấy không nói gì cả, chạy đến ôm chặt lấy Thanh Bình trước sự ngỡ ngàng của cả nhà.

“Thanh Bình, cuối cùng cũng đã được gặp lại cậu rồi. Tôi nghe nói hôm nay cậu đến nên tan ca sớm để về đây gặp cậu.”

Trông nét mặt cô gái ấy hiện lên sự sung sướng và hạnh phúc, ánh mắt cô dường như lột tả hết những gì vui mừng nhất của cô. Dường như cái ông lúc gặp được Thanh Bình của cô gái ấy giống như là dành cho người mình yêu chứ không phải dành cho một người bạn đã lâu không gặp.

Nhưng trái ngược lại với sự mừng rỡ ấy là ánh mặt ngạc nhiên pha lẫn chút lúng túng của Thanh Bình. Anh chẳng biết cô gái trước mặt là ai và có mối quan hệ như thế nào với mình. Dù gì từ trước tới giờ có bao nhiêu cô gái đối xử với anh như thế này bao giờ đâu, có chăng cũng là mấy đứa nhỏ trong nhà ôm anh nhu vậy thôi.

“Này này, cái con bé này, đừng làm người ta sợ. Mau né ra coi.”

Chú Quốc lại gần, tách cô gái đang ôm chặt lấy Thanh Bình ra. Ánh mắt kinh ngạc đến giờ này vẫn còn xuất hiện trên gương mặt anh, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cô gái mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Nè, cậu làm sao vậy? Cậu không nhớ tôi là ai hay sao?” - trông thấy điệu bộ kinh ngạc ấy của Thanh Bình khiến cho cô gái ấy bất ngờ và buồn cười.

“Con bé này, từ lúc nó rời đi cũng gần 30 năm nay, khi ấy nó còn nhỏ xíu thì làm sao nhận ra ai là ai được. Cái con bé này.”

“Dạ chú, vậy cô này là?”

“Đây là Hoài Thương, con gái út của chú. Lúc cháu còn nhỏ vẫn thường hay đeo bám theo con bé còn gì.”

Thì ra cô gái ấy là cô con gái út của chú Quốc. Chuyện là khi gia đình Thanh Bình rời khỏi thành phố về quê sống, lúc ấy cậu mới chỉ là một đứa bé nên không nhớ đến chi tiết này cũng là điều dễ hiểu.

“Cái cậu nhóc này. Cậu quên ngày xưa nếu không có cậu thì tôi đã bị con chó của bà Năm xơi tái rồi hay sao. Cậu xem, vết sẹo trên tay cậu vẫn còn đây này.”

Hoài Thương nói đến chi tiết này mới khiến Thanh Bình nhớ ra cô bé thưở nhỏ cùng la cà làng trên xóm dưới cùng với mình. Kỉ niệm bị chó cắn ngày xưa cũng một thời gian rồi Thanh Bình không có nhắc tới. Vết sẹo ở ngay cổ tay của cậu chúng chính vì lí do đó mà có.

Mấy đứa nhỏ ồ lên vì tuổi thơ dữ dội của Thanh Bình và chuyện này đến chú Quốc cũng chẳng biết đầu đuôi ra sao nên cũng tỏ ra bất ngờ. Và khi có vết sẹo đó cũng là lúc Thanh Bình xuất hiện trong tim của Hoài Thương kể từ đó đến giờ.

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.