Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6

Tiểu thuyết gốc · 1396 chữ

“Cậu đừng nói là cậu không thể nhớ gì về chuyện đó đấy nhé.”

Hoài Thương lúc này trông có vẻ giận dữ trước thái độ ngơ ngác của Thanh Bình, cô gặng hỏi đi hỏi lại những câu hỏi giống nhau về kí ức của Thanh Bình đối với mình.

“À. Em nhớ rồi, thì ra cô bé đó là chị. Cũng từng ấy thời gian rồi, giờ em cũng chẳng nhận ra chị nữa.”

Sau khi trải qua màn “tra tấn” của Hoài Thương, Thanh Bình cuối cùng cũng nhớ ra người đang đứng trước mặt mình thật ra là ai. Như củng cố thêm rằng mình đã nhớ lại Hoài Thương trước ánh mắt nghi ngờ của cô, Thanh Bình cố gắng kể những lần cả hai cùng nhau “phá làng phá xóm” lúc hai nhà sống gần nhau khiến ai nấy trong nhà đều bật cười.

Từ những chuyện hái trộm xoài, đến những truyện chọc phá bạn bè, từng chuyện từng chuyện một đều được Thanh Bình kể một cách chi tiết như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Đám nhỏ thì được dịp cười nghiêng ngả trước cái tuổi thơ dữ dội của người chú của mình.

“Có chuyện gì mà cười lớn vậy, từ đầu ngõ tôi đã nghe thấy tiếng cười rồi.”

Từ bên ngoài, xuất hiện tiếng của một người đàn ông trung niên. Ông ta xuất hiện với một cái bụng to tướng cùng với đó là một thân hình hệt như những võ sĩ Sumo. Người đàn ông ấy mặc áo vest, tay xách một cái cặp, ăn diện trong rất bảnh bao. Vừa nhìn thôi cũng đã biết là người tri thức.

“Duy Khang về rồi đó à. Vào đây, còn nhớ Thanh Bình con chú Tín gần nhà mình năm xưa không?”

“Thanh Bình? Thằng nhóc năm xưa cùng con bé này quậy khắp làng khắp xóm đây đúng không? Chà, bao nhiêu năm không gặp, giờ thành trai tráng cao ráo như thế này rồi.”

Người đàn ông đó tên là Duy Khang, con trai của chú Quốc, lớn hơn Thanh Bình gần chục tuổi. Năm nay đã hơn 40, Duy Khang đang là trưởng phòng kinh doanh của tập đoàn Thực phẩm VEGE, ngày thường chẳng lo lắng gì công việc ở nhà, chỉ có công việc và công việc nên đang được cân nhắc trở thành Giám đốc Kinh doanh của Tập đoàn.

Lúc nhỏ, Duy Khang là người luôn đứng ra bảo vệ hai đứa nhỏ ham chơi, nghịch ngợm để hàng xóm láng giềng kéo đến than phiền với người lớn trong nhà nên với Thanh Bình anh chẳng khác nào anh lớn trong nhà cả.

Nghe chú Quốc giới thiệu người trước mặt mình là Duy Khang thì Thanh Bình ngay lập tức chạy đến ôm chằm lấy Duy Khang. Sau từng ấy năm không gặp, dù cho có thay đổi như thế nào đi chăng nữa thì sự tôn trọng và tình cảm Thanh Bình dành cho Duy Khang vẫn y như thời cả hai còn là những đứa trẻ.

“Nào nào, lát nữa rồi hẳn hàn huyên tâm sự sau. Giờ vào bữa ăn đi, cơm canh nguội hết rồi kìa. Thanh Bình, lát con phải uống với chú một ly. Thằng Khang ở nhà chẳng bao giờ uống với chủ cả.”

Bữa cơm tối hôm ấy diễn ra trong tiếng cười, và những kỉ niệm cùng với khoảng thời gian xa nhau đều được Thanh Bình kể lại một cách tường tận cho những người mà anh coi là người nhà biết được cuộc sống trong những năm tháng xa cách nhau ấy.

“Mà Thanh Bình, mấy đứa nhỏ này là ai. Cậu còn trẻ mà con cái đã lớn như thế này rồi à?”

Duy Khang nhìn đám nhỏ ngồi ngay ngắn bên cạnh Thanh Bình và thắc mắc, và đó cũng là thắc mắc của cả cô Hạnh - vợ của Duy Khang và cả Hoài Thương suốt từ nãy đến giờ.

“Dạ không, em còn chưa có vợ thì lấy gì có con. Đám nhỏ này là đám nhỏ sống gần nhà em. Bọn chúng mất gia đình sau đợt dịch vừa rồi nên hiện tại bọn chúng sống cùng với em.”

“Chà, thế là cậu phải rất vất vả nhỉ? Toàn đang tuổi ăn tuổi lớn cả.”

“Cũng không hẳn đâu anh? À, đây là Thiên Ý, đứa lớn nhất. Thanh Dương, An Nhiên và Gia Nghi.”

Thanh Bình giới thiệu từng đứa trẻ mà anh nhận nuôi, đứa nào cũng thể hiện sự lễ phép khiến cả nhà chú Quốc rất thích thú.

“Mà đúng rồi, chuyện học hành của đám nhỏ cháu tính sẽ như nào?” - Chú Quốc đang húp chén canh, sẵn giới thiệu về mấy đứa nhỏ nên thắc mắc.

“Dạ, hiện tại Thiên Ý đang chuẩn bị thi Đại học vào tháng sau với Thanh Dương chuẩn bị thi cấp 3. Tuần sau, cháu sẽ trở về làng chài để chuẩn bị giấy tờ tùy thân cho mấy đứa nhỏ. Còn hai đứa còn lại thì cháu sẽ tìm trưởng cho mấy đứa nhỏ trên này.”

“Chuyện đó không dễ dàng đâu, dù sao đây cũng là thành phố, nên mấy cái chi phí đó không dễ để xoay sở đâu.” - chú Quốc nghe thấy vậy thì thở dài.

“Dạ, không sao đâu chú, cháu sẽ nhanh chóng tìm việc làm với lại cháu có sẵn một ít tiền tiết kiệm dành dụm suốt mấy năm nay rồi.”

Trái với sự lo lắng và có chút e dè của chú Quốc về cuộc sống của cả nhà Thanh Bình trên thành phố thì một sự tích cực lại hiện lên qua những điều mà anh nói khiến chú Quốc cũng cảm thấy đỡ lo hơn phần nào. Nhưng lúc này, Duy Khang cùng với vợ của mình lại có chút thay đổi về nét mặt, không còn sự niềm nở nữa mà thay vào đó là một trạng thái hoàn toàn khác sau khi nghe Thanh Bình nói về cuộc sống của anh.

Và sự thay đổi nét mặt ấy bị Thiên Ý để ý thấy và cô gái ấy bắt đầu lo lắng về quãng thời gian sắp tới tại nhà chú Quốc khi dường như đã có sự thay đổi trong suy nghĩ của Duy Khang về Thanh Bình.

“Thôi được rồi bố ơi. Chuyện đó là ở tương lai, bố lo lắng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì đâu. Mau ăn xong bữa tối để Thanh Bình cùng đám nhỏ còn dọn dẹp phòng ốc nữa.”

Bữa cơm cứ như vậy mà tiếp tục sau lời nói của Hoài Thương. Bữa cơm cũng nhanh chóng kết thúc ngay sau đó. Thanh Bình cùng mấy đứa nhỏ phụ một tay dọn dẹp rồi nhanh chóng quay trở lại gian nhà của mình.

Lúc này, Thiên Ý mới nói cho Thanh Bình biết về điều mà cô bé để ý thấy được từ phía Duy Khang.

“Chú Bình này, lúc nãy chú vừa kể chuyện của tụi con xong, chú mập mập con trai của ông Quốc liền thay đổi sắc mặt. Có vẻ như việc chúng ta ở đây khiến chú ấy không hài lòng.”

“Cháu nhạy cảm quá rồi. Anh Duy Khang tốt lắm, không như những gì cháu nhìn thấy đâu. Biết đâu hôm nay công việc căng thẳng nên chú ấy khóc chịu trong người thì sao?”

Thanh Bình nhanh chóng gạt đi cái suy nghĩ của Thiên Ý vì với Thanh Bình thì người anh trai đó luôn luôn chào đón người em này của mình. Không có lí do gì mà Thanh Bình phải nghi ngờ về thái độ của Duy Khang như cách Thiên Ý nói cả.

Thiên Ý thì khác, cô bé ấy khá nhạy bén nên vẫn bảo lưu cái suy nghĩ đó của mình vào trong lòng và tiếp tục phụ chú cùng các em dọn dẹp phòng ốc cẩn thận.

Đêm đầu tiên của gia đình Thanh Bình ở thành phố diễn ra như vậy. Và kể từ đây, cuộc sống của mỗi thành viên trong gia đình bắt đầu thay đổi, hi vọng những điều tốt đẹp sẽ đến với những thành viên trong gia đình nhỏ này.

….

Bạn đang đọc Năm Đứa Trẻ sáng tác bởi huynhu1007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.