Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 1: Thiếu niên bị đánh vào thiên lao 12 lần

Phiên bản Dịch · 1078 chữ

chương 1: Thiếu niên bị đánh vào thiên lao 12 lần

“Minh nguyệt ánh nước, gió xuân ấm lòng.”

“Nại Hà không qua cầu dài, khó ngửi Bỉ Ngạn có hương hoa;”

“Bên bờ Vong Xuyên, sinh tử cùng nhịp.”

“Lại thấy cháy lên một lò Linh Tê, khô cốt sinh ra Mạn Đà La.”

Đại Chu hoàng triều, Đế Đô Thiên Ninh thành!

Một thiếu niên bất cần đời nhìn qua tài trí bất phàm vừa hừ ca tiểu khúc, vừa đi vào thiên lao âm lãnh.

Trong một lúc làm náo loạn cả thiên lao.

Phàm là chỗ thiếu niên đi qua, tù nhân trong lao tù không khỏi đứng dậy, đi đến trước thiết lan, cung cung kính kính gọi một tiếng: Sở gia.

Thiếu niên tên là Sở Dạ.

Chính là Tam thế tử của Đại Chu Phạt Chiến hầu phủ, cũng là Đại Chu đệ nhất hoàn khố.

Mà đây, cũng là lần thứ 12 Sở Dạ bị đánh vào thiên lao.

Két-----

Cửa tù vừa dày vừa nặng bị mở ra, Sở Dạ không chút hoang mang đi vào bên trong, tù vệ phía sau lưng không một người dám thúc giục hắn.

Vừa đi vào phòng giam, một tên mập mạp liền lắc lư bụng bự chạy tới, vô cùng nịnh nọt: “Sở gia, ngài tới rồi, mau ngồi.”

Nhìn mập mạp trước mắt, Sở Dạ cười cười nói: “Không tệ, bản thiếu gia vừa ra mấy ngày, ngươi lại mập hơn một ít, xem ra cơm nước trong thiên lao này cũng không tồi.”

Tên mập này tên là Trần Cửu Thành, nghe nói là con nhà giàu ở một thành nhỏ trong Đại Chu hoàng triều, ba năm trước chạy đến Đế Đô Thiên Ninh thành đắc tội một vị đại thần, sau đó liền bị nhốt ở thiên lao ước chừng khoảng được ba năm, đến bây giờ cũng chưa được ra ngoài.

Trần Cửu Thành sờ bụng bự một cái, nhếch miệng cười nói: “Còn không phải do Sở gia chiếu cố, tại trong thiên lao này, có người nào không biết ta là người của Sở gia ngài a.”

“Mập mạp chết bầm, Sở gia lúc nào thừa nhận ngươi là người của ngài ấy, đây cũng đều là do chính tự ngươi nói.”

Từ trong góc lại đi ra một người, mà khi nhìn thấy người này, mí mắt Trần Cửu Thành không nhịn được cuồng loạn.

Cái người này tên là Đông Phương Khinh Nhu, thời gian bị nhốt trong thiên lao còn lâu hơn Trần Cửu Thành, đã được bảy năm rồi.

Một bộ nam nhi thân, lại có gương mặt họa quốc ương dân.

Cũng chính gương mặt này mang đến cho hắn một trận tai họa khổng lồ, không chỉ bị người thiến sống, mà còn bị đưa vào thiên lao mờ mịt này, để cho những tên tội phạm hung ác nhất hành hạ cả ngày lẫn đêm.

Thẳng đến ba năm trước, lần đầu tiên Sở Dạ đi vào thiên lao, Đông Phương Khinh Nhu mới thoát khỏi sự hành hạ của những người đó.

Cũng chính một ngày kia, dưới ánh nhìn soi mói của Sở Dạ, Đông Phương Khinh Nhu đã tự tay đào ra con ngươi của tất cả những kẻ từng hành hạ hắn.

Cho đến bây giờ, tại địa phương ẩm ướt nhất trong thiên lao, vẫn còn có hai ba mươi người mù bị giam chung phòng giam, tất cả bọn họ mỗi ngày chỉ được ăn ba cái bánh bao.

Kết cục của bọn họ chỉ có hai cái, một là bị chết đói, hai là vì tranh đoạt bánh bao mà đánh chết nhau.

Đây là sự trừng phạt của Sở Dạ đối với bọn họ.

Đối với Đông Phương Khinh Nhu người này, Trần Cửu Thành theo bản năng sợ hãi mấy phần, nhưng bất quá có Sở Dạ ở đây, Trần Cửu Thành mười phần dung khí: “Yêu quái chết tiệt, lại xen vào việc của người khác, nếu không phải có Sở gia ở đây, có tin hay không Bàn gia ta đã đánh ngươi tới răng rơi đầy đất.”

Đông Phương Khinh Nhu che miệng cười một tiếng, giống như là bị Trần Cửu Thành chọc cười, bộ dạng này thật quyến rũ động lòng người.

Chỉ là cặp mắt mang theo ý cười kia lại âm lãnh như rắn độc, nhìn chăm chú Trần Cửu Thành: “Hi vọng chờ đến lúc Sở gia đi, ngươi còn có thể nói như vậy.”

Trần Cửu Thành rõ ràng trở nên chột dạ, hắn thật có chút sợ hãi với tên yêu quái Đông Phương Khinh Nhu này, nhưng không chỉ có hắn, toàn khắp thiên lao trừ Sở Dạ, không có ai không sợ Đông Phương Khinh Nhu.

Thủ đoạn hành hạ người của Đông Phương Khinh Nhu, phàm là người thấy qua, không ai là không gặp ác mộng.

Ngay cả những đại ác nhân tội ác ngút trời kia khi nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm Đông Phương Khinh Nhu này cũng phải run chân.

Trần Cửu Thành vội kéo tay áo của Sở Dạ, ánh mắt mang theo tia cầu xin giúp đỡ nói: “Sở gia, ngươi cũng không nên để mặc tên yêu quái này làm hại ta a.”

“Bằng không ngươi sẽ không cách nào gặp lại Cửu Thành rồi.”

Sở Dạ không hề quan tâm chút nào tới Trần Cửu Thành đang khóc sướt mướt, hắn vẫn tiếp tục đi tới một cái ghế gỗ nằm xuống.

Căn phòng giam này tuy nhỏ, nhưng giường gỗ, bàn trà, ghế nằm, nên có đều có, ngay cả điểm tâm cũng được dọn lên.

Mặc dù không phải rất tinh xảo, nhưng nơi đây có thể xuất hiện những thứu này, đã rất tốt.

Khi Sở Dạ nằm xuống, Đông Phương Khinh Nhu liền đi tới cạnh hắn rót rượu.

Trong thiên lao, chỉ là rượu này là Sở Dạ thích nhất, bởi vì rượu này là do tự tay Sở Dạ chưng cất.

Kỳ danh Liệt hỏa, mạnh mẽ như liệt diễm, uống vào nóng rát, thiêu đốt toàn thân.

Vô cùng mãnh liệt, ngoại trừ Đông Phương Khinh Nhu cùng Trần Cửu Thành ra, không người có thể uống nó.

“Sở gia, lần này lại vì sao ngài lại vào đây?”

Đông Phương Khinh Nhu một bên rót rượu, một bên hỏi.

Bạn đang đọc Nam Nhân Đi Ra Từ Thiên Lao của Lưu Manh Lão Vương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhthuu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.