Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (10)

1153 chữ

Lúc trước vì để giảm bớt phiền phức, Hạ Cẩm Thiên liền thuận tay chọn môn nghệ thuật hiện đại. Xuất thân thế gia đại tộc, mấy thứ này đối với hắn tuy rằng không tinh thông, nhưng hắn cũng đã nhìn thấy rất nhiều, mưa dầm thấm lâu nên cũng hiểu được ít nhiều.

Chương trình học luôn luôn thuận buồm xuôi gió. Nhưng khi đến kỳ thi, đề tài là bắt chước bức tranh sơn dầu nổi danh《 office building 》của đại sư Tần Gia Hoan, vẽ một bức tranh cảm nhận các tòa nhà cao chọc trời.

Hạ Cẩm Thiên có thể thuyết trình về cách kiếm tiền từ dầu thô một cách rõ ràng, trôi chảy mạch lạc, nhưng vẽ tranh thì lại không được như thế. Hắn vẽ kiểu gì cũng không đúng. Mà chỉ còn một tuần nữa hắn đã phải nộp bài lên.

Hắn vẫn luôn nhốt mình ở phòng vẽ tranh này cố gắng vẽ, nhưng đến buổi tối của ngày cuối cùng cũng không vẽ xong. Chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ.

Vào buổi tối đó, một người cùng khoa với Hạ Cẩm Thiên nhưng lại có quan hệ rất tốt với Lục Quỳnh, lén đem chuyện này nói chuyện này cho Lục Quỳnh biết. Vì thế Lục Quỳnh thức suốt đêm vẽ một bức tranh cho Hạ Cẩm Thiên, sáng sớm hôm sau liền chờ trước cửa ký túc xá của Hạ Cẩm Thiên, tự tay đưa đến cho hắn.

- Cẩm Thiên ca ca, ta biết là có thể mình đã xen vào việc người khác, nhưng cũng là vì thực lo lắng cho ngươi.

Lục Quỳnh đem bức họa trong tay đưa cho Hạ Cẩm Thiên, bộ dáng thật cẩn thận, giống như thứ đưa ra chính là tình cảm chân thành của hắn.

Mọi người xung quanh nhịn không được bàn tán.

Lục Quỳnh cúi đầu, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã đỏ ửng lên, giống một quả táo chín.

Nhưng Hạ Cẩm Thiên chỉ nhận rồi nói một tiếng:

- Cảm ơn.

Dù sao, Hạ Cẩm Thiên cũng là một người có gia giáo rất tốt, mặc dù không thích, nhưng cũng biết đây là ý tốt Lục Quỳnh, nên không trách móc nặng nề. Nhưng sau đó hắn cất bức họa kia đi, nộp lên vẫn là bức tranh không ra gì của chính mình.

Hạ Cẩm Thiên luôn là người biết tự nhận thức bản thân, không được là không được, hắn hoàn toàn nhìn thẳng vào khuyết điểm của chính mình, cũng không sợ bị người khác cười nhạo. Bởi vì hắn đã cố gắng hết sức rồi.

Có điều sau đó hắn vẫn lấy danh nghĩa cảm ơn tặng cho Lục gia một phần lễ vật. Lục Quỳnh quý trọng lễ vật này rất nhiều năm. Cho đến khi Hạ Cẩm Thiên ra nước ngoài, hắn mới xem như buông xuống.

"Có chút thú vị." Lục Bạch nhận xét.

Hệ thống lập tức sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì?"

Lục Bạch chợt nghĩ liền tâm huyết dâng trào:

- Tặng cho Lục Quỳnh thêm chút việc làm để đỡ chán, sinh bệnh thì phải ở trên giường dưỡng bệnh thật tốt, đừng quan tâm để ý đến chuyện người khác, tránh lãng phí tâm ý và công sức của Lục tam.

Nói xong, Lục Bạch tiếp tục ăn cơm. Cơm chiều như mọi ngày vẫn là hai chiếc bánh bao, chỉ là thay đổi nhân bên trong, thuận tiện lấy thêm một chén cháo.

Lục Bạch đã lâu không ăn cơm ở nhà ăn của trường học. Liền có chút hoài niệm.

Cơm tập thể tuy không được ngon lắm, nhưng lại có hương vị khác xa so với cơm ở nhà. Lục Bạch chậm rãi ăn, tâm tình cũng trở nên vui vẻ không ít.

Ăn cơm xong, Lục Bạch để lại mâm đựng đồ ăn, sau đó rời đi.

Hạ Cẩm Thiên đi tới nhà ăn sau Lục Bạch nhưng vẫn không tự chủ được mà chú ý tới hắn.

Vừa rồi ở phòng vẽ tranh, Hạ Cẩm Thiên nhìn không được rõ ràng lắm, hiện tại ở nhà ăn có đèn đuốc sáng trưng, hắn mới phát hiện Lục Bạch quá gầy.

Trên người mặc một chiến áo sơ mi đơn bạc, xương bướm phía sau lưng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, lại thấy hắn ăn bánh bao uống cháo quá đơn giản, Hạ Cẩm Thiên không khỏi có chút đau lòng.

Tiêu Tùy đi bên cạnh Hạ Cẩm Thiên thấy hắn ngẩn người, cũng theo hướng mắt của hắn nhìn thoáng qua.

- A! Là hắn! Nghe nói ngày hôm qua hắn bị Lục gia đuổi ra khỏi nhà đó.

- Đuổi ra khỏi nhà?

Hạ Cẩm Thiên luôn đối với mấy chuyện bát quái thờ ơ không có hứng thú, hiếm khi hỏi nhiều thêm một câu.

Tiêu Tùy thấy thế, liền vội vàng nói lại những gì mình hóng hớt được cho Hạ Cẩm Thiên. Từ chuyện ngày hôm qua Lục Bạch ở phòng vẽ tranh Thiên Quang loay hoay rất lâu, làm Lục Can ở bên ngoài chờ đợi tận hai mươi phút.

- Cậu nói xem bức tranh kia của hắn rác rưởi như vậy, cần gì phải cố ra vẻ là mình biết vẽ như vậy đâu!

Tiêu Tùy đối với Lục Bạch không có hảo cảm, luôn cảm thấy loại người như Lục Bạch này vừa ti tiện, vừa giả tạo.

Hạ Cẩm Thiên nhíu mày, cảm thấy lời này rất vô lý. Hắn tuy rằng không biết vẽ, nhưng cảm nhận và thưởng thức nghệ thuật lại là môn bắt buộc hắn phải học từ nhỏ đến lớn.

Chỉ với vài nét bút của Lục Bạch đã cho thấy năng lực của hắn. Ít nhất, Lục gia có hai người học nghệ thuật là Lục Can cùng Lục Quỳnh so ra đều kém hơn hắn. Lục Bạch có tài hoa như thế, rõ ràng không cần phải cam chịu, hèn mọn như vậy.

Hạ Cẩm Thiên đột nhiên sinh ra tò mò, rốt cuộc là vì sao Lục Bạch phải làm như vậy.

Mà lúc này, Lục Bạch đang cùng hệ thống cò kè mặc cả.

Hệ thống: "Ngươi thật sự không định dựa theo phương thức công lược mà hệ thống cung cấp sao? Nhiệm vụ của ngươi chính là thế thân a! Sắm vai bạch nguyệt quang cho đối tượng công lược, làm tất cả hành động đều giống như đúc trong truyện, sau khi chia tay còn có thể toàn thân mà lui. Ngươi nói xem với trí tuệ cùng kỹ thuật diễn như này của ngươi, đi công lược ba người Lục gia chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là xong chuyện. Hiện tại thì hay rồi, giá trị hảo cảm của tất cả bọn họ đều là số không a!"

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.