Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (11)

1331 chữ

Hệ thống vô cùng đau đớn: "Ngươi nhìn những thứ này xem, hào quang vạn người mê, mị hoặc dược tề, hào quang học bá,...... chỉ cần có đủ giá trị hảo cảm, đều có thể trực tiếp đổi lấy. Ngươi không thích sao?"

Hệ thống định dùng thứ tốt trong thương thành để dụ dỗ Lục Bạch đi theo lộ tuyến của cốt truyện.

Nhưng mà Lục Bạch lại ngắt lời hắn: “Có món phật khiêu tường sao?”

Hệ thống: ???

Lục Bạch: “Vậy Đại Bàn Kê?”

Hệ thống: ...

Lục Bạch: “Ô mai giòn giòn cùng trà sữa, chắc cũng phải có chứ!”

Hệ thống: “Không… không có.”

Lục Bạch: “Cái gì đều không có, vậy ngươi gấp cái gì?”

Hệ thống tức giận đến mức rối loạn số liệu.

Lục Bạch cũng vừa lúc đi tới thư viện.

Thế giới này dựa theo thế giới nguyên bản của Lục Bạch mà tạo nên. Nhưng rốt cuộc là thế giới khác, cho nên có nhiều chi tiết khác nhau.

Ví dụ như thế giới trước của Lục Bạch đang lưu hành phong cách của phong cảnh rừng mưa nhiệt đới, ngay cả trên cà vạt của nam giới đều xuất hiện hoa văn hình bụi cây, lá cây nhiệt đới phóng khoáng mát mẻ. Nhưng ở thế giới này, dù ở trên váy của nữ nhân, cũng hiếm khi có màu xanh lá.

Tranh sơn dầu cũng là như thế.

Lục Bạch muốn tìm hiểu lịch sử phát triển của tranh sơn dầu ở thế giới này, cũng vô cùng muốn hiểu biết về những họa sĩ nổi danh. Những thứ đó đều là kiến thức mà Lục Bạch cần phải học tập ngay bây giờ.

Hắn như là một khối bọt biển, tập trung hấp thụ mọi tri thức xung quanh. Ở trong một góc không được ai chú ý tới, an tĩnh nhanh chóng trưởng thành.

Xung quanh không phải không có người nhận ra hắn, khe khẽ nói nhỏ sau lưng hắn:

- Lục Bạch tại sao lại đến thư viện?

- Hắn có bệnh đó, tránh xa một chút, mắc công hắn lại lây lên người chúng ta!

Nhưng mà những suy đoán hoặc giọng điệu khinh thường đó cũng không thể tác động đến Lục Bạch. Ngược lại sẽ trở thành động lực đẩy Lục Bạch tiến lên phía trước, là chất dinh dưỡng khiến hắn không màng tất cả để thay đổi.

Trùng hợp là Lục Can thế nhưng cũng đi đến thư viện.

Hắn tới giúp Lục Quỳnh tìm sách, lại ngoài ý muốn nghe thấy có người đang nói chuyện phiếm.

- Lục Bạch là không muốn giữ lấy mặt mũi nữa sao, ta thấy hắn mượn rất nhiều sách về tranh sơn dầu, không phải là định chuyển sang khoa của Lục tam đi!

- Hắn đây là muốn từ cóc ghẻ hóa thành thiên nga đi. Thật vất vả thi vào khoa quản lý, không cố gắng học tập cho tốt mà lại còn muốn làm gì đây!

Hai người này chỉ nói như vậy rồi rời đi, cũng không có chú ý tới Lục Can đang ở sau kệ sách.

Muốn chuyển khoa? Đây là dự định mới của Lục Bạch? Lục Can nhíu mày, hắn đang tự hỏi về tính khả thi trong lời nói của hai người kia thì chợt nhìn thấy Lục Bạch đang ở trong một góc xem sách.

Không những thế, quyển sách mà Lục Bạch đang xem trên tay kia, lại đúng là quyển mà Lục Quỳnh muốn hắn mượn về.

Lục Can nhìn thoáng qua kệ sách, những quyển khác đều bị người khác mượn về rồi. Chỉ còn một quyển cuối cùng lại ở trong tay Lục Bạch.

Lục Bạch đây là có ý gì? Cố ý chờ mình ở chỗ này sao?

Lục Can còn nhớ rõ ràng, quyển sách này lúc trước khi ở nhà Lục Quỳnh đã mấy lần nói rằng muốn mượn, Lục Bạch xuất hiện trùng hợp như vậy, còn cầm đi quyển sách cuối cùng, nhất định là muốn dụ dỗ Lục Can chủ động đi lên mở miệng nói chuyện với hắn.

Cái gì mà chủ động rời khỏi Lục gia, tất cả đều là âm mưu lấy lui làm tiến.

Lục Can đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Lục Bạch đang ngồi xem sách ở phía xa.

Trước bàn học, bộ dáng Lục Bạch đang đọc sách cực kỳ chuyên chú, hơi cúi đầu, thậm chí có thể thấy hàng lông mi cong cong cùng xoáy tóc nhỏ trên đỉnh đầu.

Nhìn qua cực kỳ giống một người em trai út ngoan ngoãn đáng yêu, nhưng đáng tiếc, trong xương cốt sớm đã thối nát, vì từng nhìn thấy bộ dáng Lục Bạch điên cuồng muốn tranh giành sủng ái cùng Lục Quỳnh, nên lúc này Lục Can chỉ cảm thấy bộ dáng làm cho người ta yêu thích này của Lục Bạch cũng chỉ là đang cố làm ra vẻ mà thôi.

Tức khắc, suy nghĩ muốn đi qua mở lời của Lục Can liền bị dập tắt.

Sách gì đó, chỉ cần về mua một quyển mới là được. Hắn ban đầu còn lo lắng Lục Bạch chịu kích thích quá độ mà làm ra những hành động thương tổn tới Lục Quỳnh, muốn tự mình tìm tới cửa.

Nhưng nhìn thấy cảnh tượng hôm nay, trong lòng hắn chỉ còn lại sự khinh thường cùng buồn cười. Nghĩ như vậy, Lục Can mang theo khuôn mặt âm trầm rời đi. Cũng không muốn chủ động tiếp xúc cùng Lục Bạch để tránh mọi việc được như ý muốn của hắn.

Mà trên thực tế, từ lúc Lục Can đi vào thư viện, Lục Bạch đã nhận được nhắc nhở của hệ thống:

- Lục Can xuất hiện, ngươi không muốn đi công lược sao?

Lục Bạch cũng không để ý tới, lật một trang sách, thưởng thức bức tranh vẽ đôi mắt trong sáng xinh đẹp của thiếu nữ.

Hệ thống: "Lục Can đã bỏ sách xuống, chuẩn bị rời đi, ngươi vẫn không muốn đi công lược sao?"

Tầm mắt Lục Bạch vẫn như cũ dừng ở đôi mắt biết nói của thiếu nữ trong bức tranh.

Hệ thống: "Lục Can đã ra đến cửa thư viện rồi, ngươi thật sự không đuổi theo công lược sao?"

Lục Bạch khép lại sách, đánh dấu trang, sau đó đổi sang quyển sách tiếp theo.

Hệ thống: "......"

Rồi rồi, ta biết ngươi không muốn đi công lược.

Sau khi cảm nhận được sự kháng cự tuyệt đối của Lục Bạch đối với nhiệm vụ chủ tuyến, hệ thống bởi vì chịu sự tổn thương rất lớn liền an tĩnh như gà.

Mà Lục Bạch vẫn ngồi đọc sách cho đến khi thư viện đóng cửa, lúc này mới mang theo những quyển sách mà mình còn chưa đọc xong, chuẩn bị trở về ký túc xá tiếp tục xem.

Hắn sắp xếp kế hoạch học tập cực kỳ dày đặc, cũng không làm theo đề nghị của hệ thống, làm một tiểu bạch hoa ẩn nhẫn, giấu tài rồi trộm đi ra ngoài làm công kiếm tiền.

Về vấn đề phí sinh hoạt, trước khi rời khỏi Lục gia, hắn cũng đã tính toán rành mạch, tiền tiết kiệm trong tay Lục Bạch cũng đủ dùng đến khi nghỉ hè, chờ đến khi nghỉ hè, hắn liền có thể đi kiếm tiền. Nếu không, hắn cũng sẽ không nhất thời xúc động làm ra hành động ném tiền vào người Lục Can như thế.

Lục Bạch tin vào một đạo lý, thời gian mới là thứ quan trọng nhất. So với việc đi diễn cảnh đau khổ vì tình, hắn càng nguyện ý đi tìm cách nâng cao giá trị của bản thân mình. Chỉ khi hắn trở nên cường đại, đứng ở nơi cao, mới có thể được vạn người chú ý tới.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.