Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (14)

2017 chữ

- Sao không phải là thật? Cũng chính là bởi vì Lục Quỳnh đang bệnh nặng nằm viện, nên mới không có ai rảnh đi chỉnh đốn Lục Bạch!

- Quá ghê tởm.

Người nọ sắp nôn ra, ngữ khí hàm hồ:

- Lục Quỳnh là người tốt, trong lòng chúng ta đều chỉ có thể lén thích hắn, sợ làm vấy bẩn nam thần. Còn cái tên không ra gì này......

Hai người kia làm ra động tĩnh không nhỏ, lại đứng ở trước cửa phòng của hai người Lục Bạch.

Lục Bạch cùng Hạ Cẩm Thiên đều nghe được rõ ràng, không khí trong phòng cũng trở nên xấu hổ.

Hạ Cẩm Thiên nhíu mày, muốn mở miệng an ủi Lục Bạch. Tai nghe thấy cũng không hẳn là thật, Hạ Cẩm Thiên cũng không căn cứ vào lời đồn đãi mà phán đoán một sự việc, hắn trước nay chỉ nhìn chân tướng. Nhưng hắn lo lắng Lục Bạch sẽ thấy buồn trong lòng.

Lục Bạch lại không nói một tiếng mà đứng lên.

- Cho ngươi xem một trò này rất thú vị.

Sau đó hắn đột nhiên mở cửa phòng ra.

- Nói chuyện nãy giờ hẳn là rất vui vẻ đi?

Lục Bạch nói nhẹ nhàng, nhưng hai người ở bên ngoài nghe thấy thì lập tức sắc mặt đều trở nên khó coi.

Nói xấu sau lưng người khác lại bị bắt gặp, khiến bọn hắn đang uống say đều đã tỉnh một nửa. Nhưng lại nghĩ, hắn làm gì mà phải sợ Lục Bạch, liền dữ tợn mà nhìn thẳng vào Lục Bạch, mắng:

- Tiểu nhân đê tiện.

Nhưng còn chưa nói xong, Lục Bạch đã cầm ấm trà dự phòng ở bên cạnh rót xuống đỉnh đầu hắn.

- Lục Bạch, ngươi điên à!

Người bạn đứng bên cạnh cũng không nhịn được. Hắn đột nhiên đẩy Lục Bạch một cái, liền lao vào đánh nhau.

Nhưng động tác của Lục Bạch càng nhanh hơn, hắn nhấc chân đá vào bụng nhỏ của người nọ, đột nhiên bùng nổ lực lượng thế mà đá người đi ra tận hai mét.

- Làm sao vậy? Có chuyện gì?

Có người phục vụ nghe thấy động tĩnh liền chạy nhanh tới, Hạ Cẩm Thiên thấy tình huống không đúng lắm, cũng đi từ trong phòng ra, nắm lấy cánh tay của Lục Bạch.

- Hiện tại đang là ở bên ngoài.

Hạ Cẩm Thiên trầm giọng nói.

Lục Bạch "Ừ" một tiếng, cũng không có tiếp tục. Hai người kia còn muốn xông lên. Lại bị ánh mắt hung ác của Lục Bạch dọa sợ, giống như đang bị một con sói nhìn thẳng.

- Muốn biết vì sao ta lại đánh ngươi không?

Hai người kia không nói chuyện.

Lục Bạch đơn giản nói ra những gì mà bọn họ đang nghĩ:

- Cho rằng chính mình đã nói xấu ta cho nên ta thẹn quá hóa giận?

Hai người không nói, nhưng biểu tình lại có thể nói lên tất cả.

- Sai, sai rồi. Chỉ là bởi vì ngươi đem ta và Lục gia đặt chung một chỗ với nhau.

- Nhớ kỹ, từ nay về sau, đừng đem mấy thứ liên quan đến Lục gia dính lên trên người ta, nếu không ta nghe thấy một lần, liền đánh ngươi một lần.

Nói xong, Lục Bạch bỏ tay Hạ Cẩm Thiên ra rồi lập tức đi xuống lầu.

Hạ Cẩm Thiên vội vàng tính tiền, đơn giản giải quyết tốt hậu quả, sau đó liền đuổi theo. Hắn vẫn cảm thấy vừa rồi thần sắc của Lục Bạch không thích hợp lắm, trong lòng vô cùng lo lắng. Động tác cũng vì vậy mà càng nhanh.

Nhưng ngoài dự đoán, Lục Bạch còn chưa có đi xa, ngược lại ngồi ở bên cạnh bồn hoa nhìn hắn.

Bởi vì vừa rồi đánh nhau, cúc áo sơ mi của Lục Bạch bị cởi ra hai hàng đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh mảnh khảnh. Hắn nghe thấy động tĩnh, liền quay đầu nhìn về phía Hạ Cẩm Thiên, đèn đường chiếu vào đáy mắt, giống như đang thắp muôn vàn tia sáng.

Lục Bạch ngồi một mình tại đây, không khỏi có chút tịch mịch.

- Ngươi.....

Hạ Cẩm Thiên muốn hỏi hắn vì sao lại đột nhiên đánh nhau.

Nhưng mà Lục Bạch lại ngữ nhẹ nhàng đánh gãy lời hắn định nói:

- Ngươi không hiếu kỳ về chuyện bọn họ vừa nói hay sao?

- Chuyện Lục Quỳnh sinh bệnh sao?

- Phải.

Lục Bạch gật đầu:

- Hạ Cẩm Thiên, ta nói cho ngươi một bí mật được không?

Lục Bạch dùng loại ngữ khí thiên chân vô tà, đắc ý nói:

- Bọn họ nói không sai, là ta đã dọa Lục Quỳnh khiến cho hắn phải vào bệnh viện.

Hắn dùng ánh mắt khiêu khích gần như là mạo phạm nhìn Hạ Cẩm Thiên, như muốn xé xuống mối quan hệ giữa hai người.

Hạ Cẩm Thiên không nói chuyện. Hắn xem nhẹ sự gay gắt từ Lục Bạch, chỉ là đơn thuần chờ đợi lời giải thích.

Bình tĩnh như vậy, cuối cùng cũng làm Lục Bạch thu lại ý cười. Thật lâu sau, hắn mới mở miệng lần nữa, thanh âm rất nhẹ:

- Ta chỉ là rất muốn biết, chẳng qua chỉ khác nhau một chữ, vì sao các ngươi đều yêu thích Lục Quỳnh?

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ của Lục Bạch, lại như bóp lấy trái tim của Hạ Cẩm Thiên. Cũng để lộ ra một tin tức kỳ lạ.

Lục Bạch chán ghét Lục Quỳnh, gần như là bởi vì ba huynh đệ Lục gia đối xử tốt với hắn.

Nhưng, vì sao? Theo lẽ thường mà nói, Lục Bạch có thể hèn mọn như thế là bởi vì thích Lục Can, vậy chẳng phải hắn càng nên lấy lòng Lục Quỳnh mới đúng. Nhưng mà bộ dáng hiện tại hắn, lại như thể là bị Lục Quỳnh đoạt đi hết tất cả mọi thứ.

Hạ Cẩm Thiên cảm nhận được rất nhiều cảm xúc không cam lòng cùng oán hận trong câu chất vấn của Lục Bạch, những cảm xúc tiềm tàng đó làm hắn không biết phải làm như thế nào.

Nhưng Lục Quỳnh cũng lớn lên cùng hắn, Hạ Cẩm Thiên phải thừa nhận rằng Lục Quỳnh rất ưu tú ở nhiều phương diện, nhưng đối mặt với Lục Bạch như vậy, hắn chậm rãi nói: "Ta cảm thấy......"

Hắn muốn nói ta cảm thấy ngươi tốt hơn. Nhưng Lục Bạch như là đọc được ý nghĩ của hắn, mạnh mẽ đánh gãy lời an ủi mà hắn định nói, lại hỏi hắn vấn đề thứ hai.

- Hạ Cẩm Thiên, ngươi cảm thấy ta vẽ tranh thế nào?

- Ngươi vẽ rất đẹp.

Hạ Cẩm Thiên ăn ngay nói thật.

- Đánh giá ta cao như vậy sao? Ngươi còn chưa có nhìn thấy bức tranh nào của ta cả.

- Ta nhìn thấy rồi.

Hạ Cẩm Thiên vô cùng cố chấp. Tuy rằng Lục Bạch thể hiện ra không nhiều, nhưng Hạ Cẩm Thiên tự nhận là mình không mù. Hôm nay nhìn thấy hắn chỉ dùng hai ba nét bút đã vẽ ra một cảnh tượng nhỏ, liền biết bản lĩnh hội họa của Lục Bạch rất vững chắc. Chỉ là không biết hắn am hiểu loại nào mà thôi.

Ngoài ý muốn, Lục Bạch thu lại ý cười:

- Ngươi gặp ta hai lần, là có thể nhìn ra. Nhưng ta ở Lục gia hơn nửa năm, lại không có một ai biết.

- Ngươi với Lục Can.....

Nhìn ánh mắt cô đơn của Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên rất muốn nói điều gì đó để an ủi hắn.

Nhưng giây tiếp theo, Lục Bạch lại dùng ngữ khí ác liệt nói:

- Gạt ngươi đó! Ta tuyệt đối không để Lục Can nhìn thấy tranh vẽ của ta, người Lục gia căn bản là không xứng.

Nói xong, Lục Bạch đứng dậy:

- Ta còn có bài tập chưa làm xong, đi trước đây. Đúng rồi, cảm ơn ngươi đã an ủi, Hạ học trưởng.

Hai chữ "Học trưởng", Lục Bạch nói rất nhẹ, mang theo chút ý tứ trêu đùa. Hạ Cẩm Thiên cảm thấy vành tai hơi hơi nóng lên.

Lục Bạch hướng về phía hắn, vẫy vẫy tay:

- Ngày mai gặp lại.

Nói xong, hắn liền rời đi.

Bóng dáng Lục Bạch rời đi rất thoải mái, nhưng mà trong mắt của Hạ Cẩm Thiên nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng lại có một ngọn lửa.

Đây là lần thứ hai hắn nhìn thấy bóng dáng của Lục Bạch, nhưng cố tình cả hai lần đều cô đơn giống nhau. Lục Bạch ở trong trường học, từ khi Hạ Cẩm Thiên nghe thấy tên của hắn đến bây giờ, dường như hắn không có bạn bè, trước sau chỉ có một mình.

Mà quan hệ giữa hắn và Lục gia, từ vài câu nói trong ngày hôm nay thì thấy được cũng không đơn giản giống như bên ngoài đang đồn đãi.

Nhưng những gì Lục Bạch nói là thật sao? Những câu nói khi vui đùa đó, rốt cuộc câu nào mới là thật?

Đêm nay, trong đầu Hạ Cẩm Thiên, tất cả đều là về Lục Bạch.

Nhưng về phần Lục Bạch, sau khi trở về, lại một chút cũng không có nghĩ tới Hạ Cẩm Thiên. Hắn đang vội vàng làm bài tập của tiết học ban ngày.

Nghẹn hồi lâu, hệ thống nhịn không được mở miệng hỏi: "Không phải là ngươi muốn vẽ tranh sao?"

Lục Bạch: "Đúng vậy."

Hệ thống: "Vậy ngươi học về tiền tệ ngân hàng làm gì?"

Lục Bạch: "Phát triển phải toàn diện, đức trí thể mỹ."

Một câu lại làm cho hệ thống dỗi đến tự bế, Lục Bạch toàn tâm toàn ý đắm chìm trong biển tri thức của ngành học tiền tệ ngân hàng.

Trong đầu Lục Bạch có tình thế phát triển đại khái của nền kinh tế toàn cầu trong tương lai mấy năm. Tất nhiên cũng muốn chờ khi trong tay có nhiều tiền hơn liền chơi một phen. Nghệ thuật cũng yêu cầu phải có kinh tế để duy trì, cho dù đã biết trước kết quả, nhưng Lục Bạch cũng cần phải học được quy tắc và kiến thức cơ bản nhất. Nếu không dù cho biết kết quả, cũng không thể lựa chọn thời gian tham gia và bán cổ phiếu chính xác nhất.

Quyền lợi đương nhiên phải dùng để đạt được ích lợi lớn nhất.

Ban đêm Hạ Cẩm Thiên vì hắn mà trằn trọc khó ngủ, Lục Bạch lại hoàn toàn không chịu chút ảnh hưởng nào.

Học tập khiến cho hắn vui sướng, tri thức làm cho hắn càng thêm phong phú.

Vì thế, sáng sớm hôm sau, khi Lục Bạch tinh thần sáng láng đi vào phòng vẽ tranh, Hạ Cẩm Thiên lại bởi vì không thể dậy sớm nên không có ở đó.

Chờ đến giữa trưa Hạ Cẩm Thiên bỗng nhiên tỉnh lại, gấp gáp chạy tới phòng vẽ tranh thì Lục Bạch cũng đã đi nhà ăn.

Hạ Cẩm Thiên nhìn thấy bức tranh Lục Bạch đặt ở trên giá vẽ, có thể do chưa kịp thu hồi.

Theo bản năng, hắn đi đến trước giá vẽ để xem bức tranh của Lục Bạch, sau đó liền ngây ngẩn. Là tranh sơn dầu vẽ cảnh sân thể dục ở trường học.

Phong cách tả thực làm cả bức tranh giống như thật, hoàng hôn, đôi tình lữ dắt tay nhau cùng đi, đôi bạn cầm ly trà sữa cười đùa nói chuyện, sinh viên vừa mới tan học ôm sách chạy vội vàng về hướng nhà ăn, chỉ vì để cướp được phần sườn heo chua ngọt cuối cùng, Hạ Cẩm Thiên nhìn kỹ, thậm chí còn nhìn thấy hình ảnh chính mình đang cùng bạn bè chơi bóng ở sân bóng rổ.

Hình ảnh tốt đẹp như vậy càng làm người ta khao khát hướng đến.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.