Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (13)

Phiên bản Dịch · 2149 chữ

"Xin chào học trưởng." Một đám người nơm nớp lo sợ chào hỏi.

Bọn họ đều nhận thức Hạ Cẩm Thiên, không, phải nói là có ấn tượng rất sâu.

Bởi vì sinh viên năm nhất có tiết tự học buổi tối, Hạ Cẩm Thiên làm học trưởng đã từng giám sát bọn họ học tiết tự học buổi tối.

Đối với sinh viên khoa quản lý, Hạ Cẩm Thiên chính nam thần trong lòng đám người bọn họ này.

Hiếm khi gặp được, đương nhiên là muốn nhiệt tình nói chuyện cùng Hạ Cẩm Thiên. Nhưng Hạ Cẩm Thiên chỉ lễ phép đáp lời bọn họ, rồi đi vào phòng học.

Học trưởng tới nơi này có việc gì? Đám người lén nhìn vào, kết quả lại nhìn đến Hạ Cẩm Thiên đứng ở bên người Lục Bạch.

- Có việc gì?

Lục Bạch cũng không ngẩng đầu lên.

- Về vấn đề ngày hôm qua, ta muốn thỉnh giáo ngươi.

Lục Bạch không có lập tức đồng ý, mà nhìn lướt qua đám người đang vây xem ngoài cửa.

- Học đệ coi bộ cũng rất nổi danh nha!

Hắn mở miệng trêu chọc Hạ Cẩm Thiên, ngữ khí mang theo ý cười như có ẩn giấu móc câu, làm lỗ tai Hạ Cẩm Thiên hơi nóng lên. Nhưng hắn vẫn sửa lại cách nói của Lục Bạch.

- Ta tên Hạ Cẩm Thiên, năm ba khoa quản lý.

- Thì ra là học trưởng.

Lục Bạch thuận tay nắm lấy cổ tay Hạ Cẩm Thiên:

- Được, vậy đi thôi! Ta đáp ứng ngươi.

"Ngươi......" Hạ Cẩm Thiên cảm thấy thân mật như vậy có chút không ổn. Lục Bạch lại hoàn toàn không phát hiện ra.

- Thời gian của ta không nhiều lắm, ngươi nhanh một chút!

Lôi kéo một hồi, nhìn vào thì có vẻ hai người đang vô cùng thân mật. Những người đang chờ xem náo nhiệt ở ngoài hành lang, cho rằng Lục Bạch phải bị Hạ Cẩm Thiên giáo huấn, tất cả đều ngây ngốc.

Sao có thể? Hạ Cẩm Thiên luôn luôn cao lãnh, vì cái gì sẽ đi cùng loại thuốc cao bôi trên da chó như Lục Bạch này?

Hơn nữa còn là Hạ Cẩm Thiên chủ động chờ Lục Bạch, ở ngoài cửa đợi gần một tiết học.

Trong trường học, những chuyện này không giấu nổi, tin tức rất nhanh đã truyền tới khoa nghệ thuật ở bên kia.

Lục Quỳnh là bảo bối của ba vị thiếu gia Lục gia, càng là nam thần trong tâm trí của rất nhiều sinh viên năm hai. Đặc biệt là mấy người chơi cùng Lục Quỳnh, đều biết hắn vô cùng để ý tới Hạ Cẩm Thiên.

Lúc này nhìn thấy Hạ Cẩm Thiên đi cùng Lục Bạch, liền nhanh chóng nói cho hắn.

Khi Lục Quỳnh nhận được tin nhắn, Lục Can vừa mới đút cơm cho hắn ăn xong. Nhìn một câu tin nhắn giống như oán giận trên điện thoại: "Lục Bạch gần đây dính lên Hạ thiếu, hơn nữa Hạ thiếu còn chủ động đi tìm Lục Bạch hẹn hò", sắc mặt Lục Quỳnh dần dần trở nên khó coi.

Thời điểm Lục Can tiến vào, đúng lúc nhìn thấy Lục Quỳnh đang ôm di động ngồi phát ngốc.

- Làm sao vậy?

Thấy sắc mặt Lục Quỳnh không tốt, Lục Can vội vàng đi tới sờ vào trán đệ đệ.

- Ta không sao, chỉ là có chút lo lắng.

Lục Quỳnh ngẩng đầu nhìn Lục Can, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt to hơi chứa hơi nước, bộ dáng này rõ ràng là đã bị khi dễ, nhưng lại cố nén, không muốn cho ca ca biết.

Tim Lục Can lập tức như bị nhéo một cái, hắn ôm Lục Quỳnh vào trong ngực, ôn hòa hỏi:

- Tiểu Quỳnh đang lo lắng cái gì?

- Là...... Lục Bạch.

Lục Quỳnh gian nan nói ra cái tên này:

- Ngày đó Lục Bạch cứ như vậy mà đi rồi, ở trong trường học hắn cũng không có bằng hữu, có thể hay không rất đau buồn?

- Ngươi tự nhiên lo lắng cho hắn làm gì?

Lục Can giúp Lục Quỳnh đắp chăn lên, vừa lúc nhìn thấy tin nhắn trên di động của hắn, lập tức nhăn mày.

Lục Quỳnh thấy thế liền vội giấu điện thoại đi, không muốn cho Lục Can nhìn thấy, trong miệng lại thay Lục Bạch giải thích:

- Có lẽ là trùng hợp gặp được. Cẩm Thiên ca ca là người tốt, có thể là Lục Bạch đang có vấn đề gì đó khó giải quyết.

Nghĩ vậy, Lục Quỳnh giữ chặt tay áo Lục Can, khuyên hắn:

- Ca, khi nào ngươi đi trường học thì ghé qua xem hắn một chút đi. Dù sao, hắn cũng ở Lục gia nửa năm.

Lục Can nhăn mày, sắc mặt âm trầm, gật đầu.

Lục Quỳnh thiện lương đơn thuần, nên mới có thể cảm thấy Lục Bạch đáng thương. Nhưng mà hắn lại không ngốc. Lục Bạch sẽ không vô duyên vô cớ đi cùng Hạ Cẩm Thiên, hắn cần phải nhanh đi xem Lục Bạch muốn làm cái gì.

Lúc này, Lục Bạch sau khi rời khỏi phòng học, hắn cùng Hạ Cẩm Thiên trở lại phòng vẽ tranh, Hạ Cẩm Thiên tìm một cơ hội, muốn nói tiếp chuyện cần thỉnh giáo Lục Bạch:

- Về giá cả......

Lục Bạch xua tay: "Không cần."

Hạ Cẩm Thiên cảm thấy như vậy không được, Lục Bạch đột nhiên dùng bút chì trong tay gõ lên đầu Hạ Cẩm Thiên.

- Học trưởng, đừng có khách khí như vậy, chúng ta là bằng hữu mà.

Ngữ khí của Lục Bạch tràn đầy ý cười, ý cười từ khóe môi đến mặt mày, dường như không có chút u ám nào.

Hạ Cẩm Thiên nhìn, không tự chủ được liền cười theo.

- Cười lên càng soái.

Lục Bạch chớp chớp mắt, không đợi Hạ Cẩm Thiên phản ứng, liền kéo ghế dựa vào ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu giảng giải.

- Thật ra từ ngày hôm qua ta đã đại khái đoán được vấn đề của ngươi là ở chỗ nào.

- Cái này rất đơn giản.

Bút chì xoay vài vòng trên đầu ngón tay xinh đẹp, Lục Bạch đi thẳng vào vấn đề, tinh tế giúp Hạ Cẩm Thiên giảng giải phương pháp vẽ tranh cùng kỹ xảo.

- 《 office building 》 là tác phẩm tương đối dễ để bắt chước. Không theo đuổi ý cảnh, chỉ theo đuổi kỹ xảo, vẫn là rất dễ dàng.

Hạ Cẩm Thiên lấy giấy bút ra, muốn đem trọng điểm trong lời nói của Lục Bạch nhớ kỹ. Kết quả bị Lục Bạch đè lại tay.

- Học trưởng, vẽ tranh không phải học bằng cách ghi nhớ, mà phải cảm thụ.

"......" Đầu ngón tay hơi lạnh ấn trên mu bàn tay Hạ Cẩm Thiên, hắn đột nhiên cảm thấy chỗ da thịt tiếp xúc kia hơi nóng lên.

May mắn là Lục Bạch rất nhanh đã bỏ tay ra.

- Chúng ta nói lại từ đầu.

Bỏ bức tranh của Hạ Cẩm Thiên sang một bên, Lục Bạch thay đổi giấy vẽ mới. Đồng thời cầm lấy bút chì ở bên cạnh giảng giải từng chút một cho Hạ Cẩm Thiên.

- 《 office building 》bức họa này dùng chính là luật phối cảnh cơ bản nhất để tái hiện lại toàn bộ hình ảnh.

- Cái gì gọi là luật phối cảnh?

- Dùng quy luật thị giác để biểu hiện lại hình ảnh —— luật phối cảnh

- Lấy cái ví dụ đơn giản

Lục Bạch dùng vài nét bút, liền vẽ ra một cái cảnh tượng nhỏ.

Một phòng ngủ bình thường, có cửa sổ, một chiếc ghế đặt ở mép giường, một chiếc bàn học, còn có một góc giường đệm.

Đơn giản, lại ngoài ý muốn làm cho người ta cảm giác được sự bình yên, thậm chí khi nhìn lâu, còn làm người muốn đi vào trong bức tranh, nằm trên chiếc giường mới chỉ lộ ra một góc, mơ màng sắp ngủ.

Hạ Cẩm Thiên kinh ngạc nhìn Lục Bạch.

Lục Bạch cười cười, dùng cán bút gõ gõ giấy vẽ, ý bảo hắn chú ý nghe.

- Luật phối cảnh là kỹ xảo cơ bản nhất trong hội họa, từ đó có thể tạo nên rất nhiều kỹ xảo khác nhau. Như bức tranh của ta, coi đây là cơ sở, biểu đạt sự yên lặng cùng bầu không khí thân mật trong nhà, đồng thời cũng có thể làm cảm xúc của ta an tĩnh lại.

- Nhìn thấy không? Mặt bàn, ghế dựa, cửa sổ, đường cong kéo dài ra ngoài, kỳ thật đều biến mất ở cùng một điểm. Đây là điều cơ sở nhất của Luật phối cảnh.

Lục Bạch giảng giải ngắn gọn lại rất sinh động. Hạ Cẩm Thiên hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, tức khắc liền thông suốt, biết vì sao chính mình làm như thế nào cũng đều vẽ không được.

- Vậy làm như thế nào để xác định được góc độ?

- Rất đơn giản, đặt bút chì ở giữa ngón cái và ngón trỏ, bảo trì khoảng cách một bàn tay. Hiện tại đem nó đặt chuẩn, để phần thân bút chì song song với đường mà ngươi định vẽ. Cánh tay từ từ di chuyển đến gần vải vẽ tranh, bảo trì góc độ ổn định, sau đó vẽ ra góc độ của bút chì.

Thì ra là vậy! Hạ Cẩm Thiên đang muốn nói để ta thử xem, thì nghe thấy tiếng chuông tan học truyền đến. Bất tri bất giác, tiết học buổi chiều đã kết thúc, đã đến giờ ăn cơm chiều.

Vì thế Hạ Cẩm Thiên quay ra nói với Lục Bạch:

- Làm phiền ngươi cả buổi chiều, ta mời ngươi ăn cơm!

- Được a!

Lục Bạch cũng không từ chối, hai người thu dọn dụng cụ vẽ tranh, sau đó liền cùng nhau rời khỏi trường học.

Hạ Cẩm Thiên cố ý chọn một tiệm cơm có mùi vị khá ngon ở gần trường học.

Hai người ngồi xuống, Lục Bạch cũng không ngượng ngùng, cầm thực đơn chọn hai món mà mình thích ăn. Hạ Cẩm Thiên lại chọn thêm hai món nữa, trong lúc đợi cơm mang lên, hai người ngồi nói chuyện phiếm.

Ngoài dự kiến của Hạ Cẩm Thiên, Lục Bạch cũng không phải mặt dày mày dạn, không học vấn không nghề nghiệp như trong lời đồn, thậm chí ưu tú hơn rất nhiều so với con cháu thế gia mà hắn đã từng gặp.

Lời nói chân thành, ngôn ngữ cử chỉ thích hợp, săn sóc nhưng có chừng mực, làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Người này, hoàn toàn khác biệt so với lời đồn. Cũng hoàn toàn khác với hình tượng mà chính mình đã từng nhìn thấy. Hạ Cẩm Thiên thậm chí có ảo giác, một Lục Bạch tự ti, âm trầm mà chính mình đã từng thấy, tất cả đều là ảo giác của hắn sau khi nghe tin đồn nhảm nhí mà tự tạo nên.

Hạ Cẩm Thiên nhất thời tràn ngập tò mò đối với Lục Bạch, nhưng ngại rằng quan hệ hai người không thân cận, liền đè ở đáy lòng.

Vừa khéo, bên ngoài có hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, một người có thể là đã uống say, thanh âm rất to, truyền tới trong phòng.

- Ta nói, cái tên Lục Bạch năm hai kia, suốt ngày cứ dán Lục tam thiếu không buông, y như thuốc cao bôi trên da chó, quả thực là quá nham hiểm.

- Ngươi nhỏ giọng chút, chúng ta còn đang ở bên ngoài đó!

Người đi cùng cũng đã uống say, nhưng rõ ràng càng cẩn thận hơn một chút. Đáng tiếc sự cẩn thận này, ở trước mặt một người đang nóng lòng muốn phát tiết, căn bản là không có tác dụng. Càng khuyên hắn, hắn càng muốn nói to ra, mắng cũng càng thêm khó nghe.

- Bên ngoài thì sao, có cái gì mà ta không dám nói!

- Lục Bạch, hắn chính là đồ ngu ngốc! Lưu manh! Rác rưởi! Ta nếu là có mặt ở đó liền đánh chết hắn. Quá nham hiểm...... Mẹ nó, ngươi biết vì sao Lục Quỳnh lại vào bệnh viện không? Chính là do hắn gây ra!

- Không phải chứ! Thật hay giả vậy?

Người bạn đi cùng cũng bị cái tin tức này làm cho hoảng sợ. Lục Quỳnh chính là bảo bối của Lục gia, nếu thật sự là Lục Bạch đã làm gì hắn thì tại sao lại có thể bình an vô sự đứng được ở nơi này?

Ba huynh đệ Lục gia, ai cũng không phải người chết a!

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.