Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (19)

1276 chữ

- Hạ Cẩm Thiên ngươi nói rõ cho ta, một thứ đồ chơi mà Lục Can không cần, con mẹ nó ngươi lại muốn bám dính lấy, rốt cuộc ngươi đang suy nghĩ cái gì?

Trong phòng ngủ, Tiêu Tùy túm lấy quần áo của Hạ Cẩm Thiên, nhất định phải ngăn cản hắn đi ra ngoài tìm người.

Hạ Cẩm Thiên mạnh mẽ kiềm chế cảm xúc của chính mình, từng câu từng chữ giải thích với Tiêu Tùy:

- Không phải như vậy, tình huống Lục Bạch không tốt, hắn có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi không hiểu rõ mọi chuyện, thì không nên đánh giá Lục Bạch như vậy.

Nhưng Tiêu Tùy trực tiếp bùng nổ:

- Phải, ta không hiểu. Chẳng lẽ ngươi thì có? Dù sao chính mắt ta đã từng nhìn thấy hắn không biết xấu hổ theo đuôi Lục Can nửa năm, ngươi gặp hắn được mấy lần? Ta không tin Lục Bạch sẽ xảy ra chuyện gì. Số lần Lục Can chơi đùa với hắn còn ít sao?

- Hạ Cẩm Thiên, ngươi nghĩ kỹ đi, hiện tại sắp đến thi giữa kỳ, buổi tối hôm nay còn có một tiết của môn học bắt buộc, ngươi không đi, thi giữa kỳ lần này ngươi sẽ không làm được.

- Cũng không đến mức không làm được, ta đi tìm lão sư để xin nghỉ.

- Ngươi nhất định vì loại đồ chơi đó mà xin nghỉ? Ngươi từ bỏ vị trí đứng đầu?

Tiêu Tùy là thật sự khó chịu:

- Đúng vậy, gia đình giống như chúng ta, chỉ cần đạt tiêu chuẩn qua môn là được. Nhưng Hạ Cẩm Thiên ngươi được không? Con mẹ nó, ngươi là cả niềm kiêu ngạo của Hạ gia! Đây là vấn đề về thể diện của một mình ngươi sao? Loại người như thuốc cao bôi trên da chó Lục Bạch, sao có thể xảy ra chuyện gì được? Hắn đáng giá để ngươi lấy thanh danh của chính mình đi đánh cược?

- Nếu như hắn xảy ra chuyện thì sao?

- Cái gì?

- Ta nói nếu lỡ như Lục Bạch xảy ra chuyện thì sao?

Hạ Cẩm Thiên đưa tờ báo trong tay cho Tiêu Tùy xem. Tiêu Tùy ngạc nhiên, tiếp tục nói:

- Tờ báo này, ký túc xá của chúng ta cũng có a! Ngươi quên à? Mỗi ngày đều mua.

- Nhưng Lục Can là lần đầu tiên mua loại báo này. Lục gia luôn là loại ăn thịt người không nhả xương.

Càng kéo thời gian, trong lòng Hạ Cẩm Thiên càng thêm lo lắng.

Tin tức về nghĩa trang trên tờ báo, như là bóng đè, không ngừng bám lấy tâm trí hắn.

- Vậy cũng không đến lượt ngươi đi tìm.

- Tránh ra!

Hạ Cẩm Thiên hai mắt đỏ lên.

Tiêu Tùy nhìn thấy hắn như vậy, cuối cùng cũng thở dài.

- Mẹ nó, ta phục ngươi rồi!

- Lục Tử! Lục Tử! Đi gọi người, chúng ta cùng nhau đi tìm! Mẹ nó, hôm nay mà không tìm thấy tên nhóc đó, ta sợ Hạ đại thiếu gia của chúng ta sẽ phát điên!

Hạ Cẩm Thiên vỗ vai Tiêu Tùy, thấp giọng nói:

- Cảm ơn ngươi, Tiêu Tùy, sau khi tìm thấy người ta sẽ giải thích với ngươi.

Buổi chiều hôm trước, ở bên ngoài khu dạy học của khoa nghệ thuật, Lục Bạch nói với hắn:

- Ngươi chờ nghe tin bát quái đi, chắc chắn sẽ có chuyện thú vị sắp phát sinh.

Hạ Cẩm Thiên lo lắng, không phải Lục Bạch muốn chia sẻ điều gì thú vị cho hắn, mà là muốn cầu cứu.

Suốt ba năm đại học, Hạ Cẩm Thiên chưa bao giờ nghỉ một tiết học nào. Lần đầu tiên xin nghỉ, lại là vì Lục Bạch.

Hắn tranh chấp với Tiêu Tùy ở hành lang ký túc xá, có không ít người đều nghe được, trong chốc lát, sinh viên năm ba ở khu này đều ngạc nhiên, không biết Lục Bạch có năng lực gì, mà có thể làm cho Hạ Cẩm Thiên bỏ mặc tất cả để đi tìm hắn.

Nhưng sáu người nhóm Hạ Cẩm Thiên, tìm Lục Bạch suốt một đêm, đi khắp nơi trong trường học, thậm chí đến phòng bảo vệ xem camera trong trường cũng không tìm được người, Lục Bạch giống như đã biến mất vậy.

Cuối cùng một người bực bội nói:

- Ngày thường ngoại trừ đi học hắn không có đi nơi nào khác sao

Hạ Cẩm Thiên mới nghĩ đến nơi này. May mắn là Lục Bạch có ở đây, chỉ là hắn tới quá muộn. Hắn nên tới sớm hơn, ngay khi Lục Can đi tìm Lục Bạch thì hắn đáng lẽ phải chạy đến ngay.

Vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy dấu tay xanh tím trên cổ Lục Bạch, Hạ Cẩm Thiên theo bản năng ôm Lục Bạch chặt hơn.

Thông qua nơi tiếp xúc giữa hai người, hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lục Bạch không ngừng tăng lên, Hạ Cẩm Thiên nghĩ một lát.

Hắn buông Lục Bạch xuống, ôm lấy eo hắn, để hắn dựa vào người mình. Sau đó cởi áo khoác ra để bọc lên người Lục Bạch. Động tác của Hạ Cẩm Thiên quá lớn, làm Lục Bạch bừng tỉnh.

Hắn theo bản năng định bóp cổ Hạ Cẩm Thiên, nhưng đã kịp thời thay đổi động tác, ôm lấy Hạ Cẩm Thiên.

- Học trưởng sao lại có thời gian tới tìm ta?

Lục Bạch không có chút tự giác của người bệnh nào, vừa mở mắt liền trêu chọc Hạ Cẩm Thiên.

- Ôm ta như vậy, không sợ bị người khác hiểu lầm sao?

Tư thế của hai người vô cùng ái muội, Lục Bạch như không có xương dựa vào trên người Hạ Cẩm Thiên. Hạ Cẩm Thiên còn gắt gao ôm eo hắn. Từ bên ngoài nhìn vào, trông rất giống đôi tình nhân đang thân mật.

Hạ Cẩm Thiên nhíu mày:

- Ngươi có biết là mình đang bị bệnh không?

- Vậy sao? Thảo nào ta lại ngủ sâu như vậy, bị ngươi ôm đi cũng không có cảm giác.

Buông Hạ Cẩm Thiên ra, Lục Bạch cười tủm tỉm cởi áo khoác trả lại cho hắn.

- Ta không lạnh, học trưởng vẫn nên chú ý chính mình đi. Sắp đến giờ ăn cơm, ta đi về trước.

- Ngươi sốt cao như vậy mà còn muốn đi đâu?

Lục Bạch đột nhiên tránh né làm Hạ Cẩm Thiên cảm thấy không thoải mái, hắn mím môi, lại lần nữa cầm lấy tay Lục Bạch:

- Đi phòng y tế trước đã.

- Học trưởng không sợ người khác đồn đãi sao? Lần trước ngươi đến phòng học tìm ta, bọn họ đã nói rất nhiều thứ không dễ nghe.

Lục Bạch đứng im, chỉ giương mắt nhìn Hạ Cẩm Thiên.

Trạng thái hiện tại của hắn quả thực không tốt, bởi vì sốt cao mà hốc mắt ửng hồng, nhưng sắc mặt lại rất trắng. Sức lực của hắn sắp hao hết, không thể duy trì tư thế đứng thẳng, đã lung lay sắp đổ, nhưng biểu tình cùng ngữ khí lại bình tĩnh như không có việc gì.

Giống như Lục Bạch không cần bất luận kẻ nào quan tâm, cũng không cần bất luận kẻ nào tới giúp đỡ hắn.

Trong lòng Hạ Cẩm Thiên bỗng thấy căng thẳng:

- Ta không sợ người khác nói.

Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên vừa nói xong, lại bị Lục Bạch ngắt lời lần nữa:

- Nhưng ta lại không muốn nghe thấy. Quá phiền phức.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.