Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (20)

2453 chữ

Lục Bạch thở dài, như là đang nói chuyện với đứa nhóc không hiểu chuyện.

- Học trưởng, ngươi là thiên chi kiêu tử, ta có xú danh là hạng người thuốc cao bôi trên da chó. Chúng ta âm thầm kết giao chơi chơi vậy thôi, thể hiện ra bên ngoài, ta quá mệt mỏi. Ngươi nhìn nét mặt của những người đi ngang qua khi thấy hai ta đứng chung một chỗ đi, đều cảm thấy ta không xứng kết giao với ngươi.

Lục Bạch chỉ chỉ đám sinh viên đi ngang qua đang đánh giá bọn họ:

- Ngươi biết không? Ngay cả việc Lục Can đột nhiên tới đây tìm ta, nguyên nhân quan trọng nhất, cũng là vì Lục Quỳnh nhận được tin nhắn, biết được dạo này ngươi đang đi cùng ta, cho nên mới tới tìm ta để hưng sư vấn tội. Ngươi xem đi, chỉ là ta cảm thấy ngươi nhìn rất thuận mắt nên thuận tay giúp đỡ một chút thôi, tại sao phải tìm cho mình nhiều phiền phức lớn như vậy?

Lục Bạch chỉ vào cổ của chính mình, nói giỡn:

- Hạ thiếu thật sự không nhìn ra Lục Quỳnh có ý tứ gì với mình sao?

Hạ Cẩm Thiên buột miệng thốt ra:

- Quan hệ giữa ta cùng Lục Quỳnh chỉ là quan hệ xã giao của hai nhà, cũng chưa bao giờ âm thầm liên hệ qua lại với nhau. Hơn nữa, về sau ta sẽ che chở ngươi.

Lục Bạch lắc đầu, giọng điệu vô cùng quyết đoán:

- Thật sự không cần, ta tự xử lý được. Cảm ơn học trưởng đã lo lắng, ta đi trước.

Lục Bạch nói tiêu sái, nhưng tình trạng thân thể của hắn đã trở nên tồi tệ hơn.

Hạ Cẩm Thiên chỉ đi theo đằng sau hắn, nhìn hắn đi vào phòng y tế. Lần này Lục Bạch không có ngăn cản hắn, nhưng thật ra hệ thống vẫn luôn lải nhải:

- Thật là kỳ quái, rõ ràng là ngươi đã cự tuyệt Hạ Cẩm Thiên, nhưng giá trị hảo cảm của hắn đối với ngươi vẫn tăng lên. Tuy nhiên mỗi lần ngươi gặp Lục Can, giá trị hảo cảm của hắn đều sẽ thành 0.

Lục Bạch: "Điều này rất bình thường, dù sao Lục Can đã không xứng gọi là con người."

Loại chuyện suýt chút nữa hại chết đệ đệ ruột, ba huynh đệ Lục gia làm không chỉ một lần.

Thời điểm Lục Bạch vừa mới trở lại Lục gia, Lục Can đã từng gọi Lục Bạch đi đưa cơm cho Lục Diễm. Địa điểm là ở một con đường đèo vô cùng hẻo lánh gần lối vào quốc lộ, nơi đó chính là địa phương mà Lục Diễm thường xuyên đua xe cùng người khác.

Lục Diễm đam mê cảm giác mạnh, càng nguy hiểm, hắn càng cảm thấy hưng phấn. Mà trên sân thi đấu như vậy, thứ không thiếu nhất, chính là đám nhị thế tổ vô pháp vô thiên giống như Lục Diễm. Lục Bạch bị bắt cóc, trở thành bia ngắm cho bọn họ. Cái gọi là bia ngắm, chính là trói hắn ở trên cọc gỗ, sau lưng chính là vực thắm. Người đầu tiên đua xe đến trước mặt Lục Bạch, sẽ chiến thắng.

- Ca ca, không được, ta sợ hãi.

Cả người Lục Bạch run lên, ngay cả tiếng khóc cũng trở nên mỏng manh, yếu đuối. Nhưng mà Lục Diễm không để ý đến hắn, trực tiếp đẩy hắn cho người đã đưa ra chủ ý đó.

Thời điểm bị xe đụng vào bụng, Lục Bạch rõ ràng nghe thấy được tiếng cọc gỗ đứt gãy. Đau đớn kịch liệt làm hắn hôn mê bất tỉnh, nhưng khi tỉnh lại, chỉ còn lại một mình hắn ở bên cạnh vực thẳm. Trong nháy mắt đó, Lục Bạch thật sự cho rằng mình sẽ chết.

Hiện tại nhớ lại, Lục Can chỉ là bóp cổ một lúc, cũng không tính là cái gì.

Ngồi ở trước mặt giáo viên y tế, Lục Bạch cúi đầu, che giấu vết thương trên cổ, nói sơ lược tình huống của mình:

- Bị cảm, hơi sốt.

- Không phải là hơi sốt đâu, đã 39,6°C rồi! Nhanh, ta truyền dịch cho ngươi, tiêm thêm một mũi hạ nhiệt.

Lần này, Lục Bạch bị bệnh quá nghiêm trọng, giáo viên y tế không yên tâm để hắn trở về một mình, vì thế bảo hắn ở lại phòng y tế nghỉ ngơi.

Ngoài cửa, Hạ Cẩm Thiên nhìn hắn nằm xuống, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, xoay người, định đi nhà ăn mua chút đồ ăn cho Lục Bạch, lại thấy Tiêu Tùy đang đi tới.

- Ngươi tìm được người rồi, tại sao không báo lại cho mọi người một tiếng? Đám người Lục Tử còn đang chạy đi tìm!

Vốn dĩ Tiêu Tùy đã nghẹn một bụng hỏa khí, giọng điệu càng không khách khí.

- Lục Bạch bị bệnh rất nặng, ngươi nhỏ giọng lại chút.

- Nói nhỏ chút cái rắm a! Người ta căn bản không có ngủ, còn đang ngồi phát ngốc ở đó kia kìa!

Tiêu Tùy đi theo Hạ Cẩm Thiên tìm kiếm một đêm, vừa mệt vừa buồn ngủ. Cũng lười đi quản Hạ Cẩm Thiên đã bị mê hoặc đến mất hồn, hắn chỉ nhanh chóng gọi điện thoại cho mấy huynh đệ khác, nói cho bọn họ là đã tìm được Lục Bạch rồi, thuận tiện gọi bọn họ tới luôn.

Có người mang theo cơm tới. Hạ Cẩm Thiên cầm lấy phần của mình, mang vào tìm Lục Bạch.

- Thật mẹ nó ta là gặp quỷ rồi.

Người khác sợ Hạ Cẩm Thiên nhưng Tiêu Tùy không sợ. Chỉ hận sắt không thành thép.

Mà ở bên trong, Hạ Cẩm Thiên không quản được suy nghĩ của bọn họ, chỉ ngồi ở bên cạnh Lục Bạch, đưa chén cháo cho hắn:

- Ăn một chút gì đó đi.

Lục Bạch cầm lấy, cũng không cự tuyệt, nhưng hắn chỉ cầm chén cháo, không có động tác gì.

Hạ Cẩm Thiên cảm thấy hắn yên tĩnh một cách lạ thường, lại sờ sờ đầu của hắn, nóng đến đáng sợ, mới biết được Lục Bạch bị sốt đến mơ hồ.

- Lão sư, lão sư, ngài mau qua xem tình trạng của hắn như thế nào?

Hạ Cẩm Thiên đặt chén cháo trong tay Lục Bạch lên trên bàn ở bên cạnh giường, lập tức đi gọi giáo viên y tế.

Giáo viên y tế xem tình trạng của Lục Bạch cũng cảm thấy không quá tốt.

- Đến bệnh viện.

Nói xong câu này, người Lục Bạch hơi lắc lư, ngồi cũng không được mà ngã về phía sau, vết thương trên cổ hắn cũng ngoài ý muốn lộ ra.

Giáo viên y tế nhìn thấy cũng nhịn không được hít sâu một hơi.

Trải qua một đêm, vết thương trên cổ Lục Bạch cũng trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Dấu tay đã biến thành màu đen, làn da xung quanh đều hiện lên tơ máu, căn bản không thể phán đoán được có bị thương đến xương không.

- Đây, sao hắn lại bị như thế này? Mau đến bệnh viện khám xem trên người hắn còn vết thương nào khác không?

- Được, ta liền đưa hắn đi.

Hạ Cẩm Thiên không rảnh để lo việc khác, ôm Lục Bạch gấp gáp chạy ra ngoài. Hắn luôn luôn bình tĩnh, nhưng khi gặp Lục Bạch thì lại bị phá vỡ.

Ngoài cửa, Tiêu Tùy nhìn thấy hắn ôm người chạy ra bên ngoài, cũng chạy theo:

- Ngươi vừa mới nghỉ ngơi mà giờ lại muốn dẫn người đi đâu?

- Bệnh viện, hắn sốt quá cao.

Tiêu Tùy đang muốn nói tiếp, nhưng lại thấy Lục Bạch đã không có tri giác, mặt đỏ bừng, cả người nằm gọn trong lòng Hạ Cẩm Thiên, bộ dáng càng thêm có vẻ gầy yếu đáng thương. Tức khắc hắn cũng không nói nên lời.

- Ngươi như vậy không thể lái xe. Ta và ngươi cùng đi, Lục tử, đi lái xe đến đây.

Tiêu Tùy gọi thêm một người nữa.

- Xe của ngươi đi nhanh! Đừng để người bị sốt thành kẻ ngốc.

Hắn cũng không phải ý chí sắt đá, nhìn Lục Bạch như vậy cũng khó tránh khỏi cảm thấy hắn đáng thương.

Lục Tử động tác rất nhanh, Hạ Cẩm Thiên ôm Lục Bạch lên xe. Sau khi lên xe, hắn gọi điện thoại cho biểu ca ở bệnh viện.

- Ta có một người bạn đang bị bệnh rất nặng, có thể sắp xếp một phòng bệnh không?

Rất nhanh, bên kia truyền đến đáp án chắc chắn, Hạ Cẩm Thiên nói lời cảm ơn, liền tắt di động, chuyên tâm nhìn Lục Bạch.

- Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi, ngươi cố gắng chịu đựng một chút.

Hạ Cẩm Thiên thật cẩn thận thay đổi tư thế thoải mái cho Lục Bạch, ở bên tai hắn nói chuyện.

Tiêu Tùy ngồi ở ghế phụ phía trước quay đầu nhìn thoáng qua hai người bọn họ.

Hô hấp của Lục Bạch dồn dập hơn người bình thường rất nhiều, Hạ Cẩm Thiên sợ hắn không thoải mái, để cho hắn dựa vào trong lòng ngực chính mình, chậm rãi vuốt ve sau lưng hắn, thuận khí cho hắn.

Lục Bạch như là sợ lạnh, dùng sức chui vào trong lòng ngực Hạ Cẩm Thiên, bộ dáng ngoan ngoãn làm Tiêu Tùy liên tưởng đến hình ảnh mèo con sợ lạnh vào mùa đông. Nhịn không được cười một tiếng.

- Thế nào rồi?

Hắn hỏi Hạ Cẩm Thiên.

Hạ Cẩm Thiên lắc đầu, thấp giọng nói chuyện với Lục Bạch:

- Lục Bạch, có thể nghe thấy không? Đừng ngủ, lập tức đến bệnh viện rồi.

- Khó chịu.

Phun ra hai chữ này, Lục Bạch mê mang mở mắt ra, đuôi mắt đều nhiễm hơi nước, yếu ớt khiến cho người ta nhìn mà đau lòng.

Tâm Hạ Cẩm Thiên như bị người khác hung hăng nhéo một cái, hắn nhẹ nhàng an ủi Lục Bạch:

- Sắp tới rồi, ngươi cố chịu một chút

Sau đó hắn liền quay ra thúc giục Lục Tử lái xe nhanh hơn. Tiêu Tùy cũng thở dài:

- Ngươi nói xem hắn không làm gì, ở yên như vậy thật tốt. Nhìn cũng làm người ta đau lòng.

Hạ Cẩm Thiên không nói gì.

- Ngươi nói xem tại sao hắn lại cứ quấn lấy Lục Can a! Nếu nói là vì sắc đẹp, Lục Can cũng không phải là loại đẹp nhất, không phải chỉ là hắn có thêm thiên phú hội họa thôi sao? Cũng không đến mức đó chứ.

- Đừng nói nữa, có rất nhiều chuyện mà chúng ta cũng không biết.

- Được được được, biết ngươi đau lòng.

Cười nhạo một tiếng, Tiêu Tùy không nói nữa.

Hạ Cẩm Thiên lại phát hiện Lục Bạch dường như đang nhỏ giọng nói gì đó.

- Rất khó chịu sao?

Hạ Cẩm Thiên cúi đầu, muốn nghe xem Lục Bạch đang muốn nói gì. Kết quả lại nghe được người trong lòng ngực gần như khóc thút thít nói:

- Bởi vì… ta là đệ đệ ruột của Lục Can. Lục Quỳnh không phải.

Cái gì? Động tác của Hạ Cẩm Thiên trong nháy mắt cứng đờ.

Qua vài phút, hắn vẫn chưa thể tiêu hóa được lượng tin tức trong câu nói của Lục Bạch.

Sau một lúc lâu, sắp đến bệnh viện, Hạ Cẩm Thiên mới phản ứng lại. Hắn kinh khủng đánh giá gương mặt Lục Bạch, bất tri bất giác phát hiện, Lục Bạch chính xác rất giống người Lục gia. Không, phải nói là Lục Bạch cùng Lục phu nhân thời trẻ trong trí nhớ hắn, giống nhau như đúc!

Nhưng Lục Quỳnh lại không giống, thậm chí hắn không có bất luận chỗ nào tương tự với vợ chồng Lục gia.

Khi còn nhỏ cũng có người nói về vấn đề này, nhưng đều bị lấy lí do là Lục Quỳnh lớn lên giống tổ phụ Lục gia để giải thích. Nói là cách đại di truyền.

Nhưng thực tế, có lẽ căn bản không có cách đại di truyền gì cả, chỉ là sức khỏe của Lục Quỳnh không tốt, người Lục gia vì muốn trấn an Lục Quỳnh cho nên mới bịa ra lý do đó.

Về phần Lục Bạch, nửa năm trước vẫn luôn chạy theo Lục Can, cũng không phải bởi vì hắn yêu thầm Lục Can, mà là bởi vì hắn phát hiện thân phận thật sự của chính mình, muốn nhận tổ quy tông.

- Không được đặt ta cùng với người Lục gia.

- Ta sẽ không cho hắn xem bức tranh của mình, Lục Can không xứng!

- Chỉ là khác nhau một chữ, vì sao các ngươi đều yêu thích Lục Quỳnh?

Cẩn thận nhớ lại, những cảm xúc không cam lòng, chán ghét, còn có ủy khuất của Lục Bạch đều không phải bởi vì bị cô phụ, mà bởi vì hắn cùng Lục Quỳnh là bị ôm sai?

Lục Quỳnh hưởng thụ sự hạnh phúc mà nguyên bản hẳn là thuộc về Lục Bạch, lại đem sự khổ cực vứt cho hắn.

Hạ Cẩm Thiên cảm thấy khiếp sợ, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì.

Hắn cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía trước xem, hai người ngồi phía trước đều không có phát hiện ra sự dị thường của bọn họ.

Hạ Cẩm Thiên cũng không có lộ ra điều gì, chỉ là yên lặng ghi tạc những lời này vào trong lòng.

Mà lúc này hệ thống cũng bởi vì một câu này của Lục Bạch suýt hỏng mất.

Dựa theo sổ tay công lược, thân thế của Lục Bạch chỉ khi nào Lục Bạch chết thì mới có thể bị vạch trần. Nhưng lúc này Lục Bạch lại nhẹ nhàng bâng quơ đem cái tin tức quan trọng này nói cho Hạ Cẩm Thiên.

Hệ thống: "Ngươi, ngươi còn tỉnh táo không? Thật sự là bị sốt tới mơ hồ?"

Lục Bạch vô cùng bình tĩnh: "Còn tỉnh, không sốt tới mơ hồ, ta giả vờ thôi."

Đúng vậy, Lục Bạch cũng không tính toán giấu giếm thân thế của chính mình, hơn nữa phải lợi dụng tốt át chủ bài này. Mà đem bí mật nói cho Hạ Cẩm Thiên, chính là bước đầu tiên.

Dù vậy, tình trạng thân thể hiện tại của Lục Bạch cũng phi thường không tốt. Sau khi nói chuyện với hệ thống xong, Lục Bạch liền lâm vào hôn mê.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.