Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (22)

Phiên bản Dịch · 1544 chữ

- Thế nào?

Lục Tử đi về trước, Tiêu Tùy ngủ ở trên ghế dài một đêm, nghe thấy thanh âm liền mở mắt.

- Vẫn chưa ổn, đợi lát nữa ngươi về trường xin nghỉ giúp ta.

- Vậy còn ngươi?

- Ta ở lại chăm sóc hắn.

- Không phải có hộ lý sao?

Tiêu Tùy nhíu mày, không đồng ý với ý định của Hạ Cẩm Thiên:

- Cẩm Thiên, Lục Bạch đúng là đáng thương, nhưng ngươi cũng phải chiếu cố chính mình. Cứu người thì có thể, nhưng hiện tại có phải ngươi đang quan tâm Lục Bạch quá mức không.

- Đủ rồi! Đừng nói nữa.

Hạ Cẩm Thiên trầm giọng đánh gãy lời Tiêu Tùy, cơn giận đè ép một ngày rốt cuộc bạo phát khi thấy bạn từ nhỏ của mình cũng nói Lục Bạch như thế.

- Các ngươi cái gì cũng không biết.

- Ta không biết, nhưng Hạ Cẩm Thiên, đó là thứ đồ chơi mà Lục Can cũng không cần, cho dù ngươi có thích, chúng ta cũng không thể nhặt về a?

- Hắn cùng Lục Can không phải loại quan hệ này. Hai người bọn họ là......

Hạ Cẩm Thiên thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra, nhưng đã kịp dừng lại.

Nhìn Lục Bạch đang ngủ say trong phòng, Hạ Cẩm Thiên biết, Lục Bạch là khi bị bệnh, mơ mơ hồ hồ mới có thể nói ra. Khi tỉnh lại, hắn chắc chắn dù chết cũng không thừa nhận.

- Ngươi giúp ta tra chuyện này.

- Chuyện gì?

- Tìm người cẩn thận, đi tra chuyện về Lục Bạch trước khi đến Lục gia, còn có cha của Lục Bạch......! Chôn ở chỗ nào.

- Ta thấy ngươi thật sự là bị mê hoặc đến mất hồn rồi. Mà thôi, tiểu hài tử đáng thương, ta sẽ tìm người đi tra, nhưng mà nếu ta tra ra cái gì, ngươi cũng không thể tiếp tục như vậy.

Tiêu Tùy hận sắt không thành thép, nhưng lần này, hắn cũng không phản đối kịch liệt, dù sao nhìn Lục Bạch cũng quá đáng thương.

Tiêu Tùy thở dài, Hạ Cẩm Thiên vỗ vỗ vai hắn.

- Đừng nói nữa, đi tra trước đã. Lục Bạch đã hôn mê một ngày, lúc này đã hạ sốt, hắn sẽ tỉnh lại nhanh thôi, ta đi gọi dì Vương mang đồ ăn tới sớm một chút. Ngươi ăn xong, liền đi tra đi, đừng để lộ ra. Tốt nhất là đừng để Lục gia nhận ra.

- Đã biết.

Tiêu Tùy thấy Hạ Cẩm Thiên như vậy, cuối cùng vẫn là nhịn không được lại dặn dò thêm một câu:

- Ta mặc kệ ngươi vì cái gì lại coi trọng Lục Bạch như vậy, nhưng cũng đừng để bị lún vào sâu quá. Lục Du rất khôn khéo, Lục tam cũng không ngu, Lục Bạch một nghèo hai trắng tay nhưng lại có thể hố Lục gia nhịn hắn nửa năm, làm cho bảo bối cục cưng của bọn họ là Lục Quỳnh phải sinh bệnh vào viện, ngươi cần thiết phải đề phòng hắn.

Nói xong, Tiêu Tùy không chờ dì Vương đưa cơm tới, chính mình lái xe quay về. Sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn liền gọi điện thoại cho thuộc hạ, lập tức đi tra mọi thứ về Lục Bạch. Hắn muốn nhìn xem Lục Bạch rốt cuộc là người như thế nào. Áp chế được Lục gia, còn mê hoặc được Hạ Cẩm Thiên, đây cũng coi như là một cái đại nhân vật.

Vì thế, Tiêu Tùy tìm người tra gấp, bọn thuộc hạ cũng mau chóng đi giúp đỡ đại thiếu gia làm việc. Thời điểm có kết quả, Tiêu Tùy đang ăn cơm cùng với mấy người bạn. Có điện thoại, hắn thuận tiện bật loa ngoài cho mọi người cùng nghe.

Nguyên bản, Tiêu Tùy muốn mọi người làm chứng. Nếu Lục Bạch thực sự có ý đồ xấu, cho dù hắn có đáng thương, cũng không thể để củ khoai lang nóng phỏng tay này ở trong tay Hạ Cẩm Thiên. Nhưng kết quả lại có được tin tức ngoài dự đoán.

- Tra không được là sao? Không có hồ sơ, không có học tịch?

- Không phải, đều có, nhưng lại rất mơ hồ. Thuộc hạ cũng cảm thấy không đúng lắm. Lúc trước hồ sơ của Lục Bạch cũng bị người điều tra. Khi đưa trở về là hồ sơ đã bị sửa chữa, rất nhiều thứ đều trở nên mơ hồ.

- Vậy là ai đã điều tra Lục Bạch?

- Lục Du.

- Lão đại Lục gia?

Tiêu Tùy cùng mấy người anh em đều nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương, sau đó nói với thuộc hạ:

- Ngươi nói tiếp những chuyện khác đã điều tra được.

- Vâng. Sau khi ta phát hiện hồ sơ đã bị tiêu hủy, liền tìm đến trường cao trung của Lục Bạch. Kết quả, toàn bộ học sinh trong trường học, không có một ai có quan hệ tốt với Lục Bạch. Vì thế, ta lại tra xét đến lão sư của hắn, kết quả lão sư của Lục Bạch đã bị điều ra nước ngoài. Cuối cùng chỉ có bảo vệ là còn ấn tượng đối với hắn.

- Hắn nói như thế nào?

- Trầm mặc ít lời, tính cách quái gở, nhưng thành tích vô cùng xuất sắc. Hàng năm đều đứng đầu trong các kỳ thi.

- Khi đó, thành tích thi vào cao trung của Lục Bạch đứng đầu toàn khu bọn họ, nằm trong năm người đứng đầu toàn tỉnh. Bởi vì trường cao trung này miễn toàn bộ học phí, hắn mới chọn vào học. Cuối cùng thi đại học cũng là đệ nhất toàn trường. Thành tích của Lục Bạch vẫn luôn đạt mức cao nhất trong trường. Lục Bạch là một học bá.

Tiêu Tùy cũng không quá kinh ngạc, dù sao trường của bọn họ là trường đứng thứ hai trong nước, nếu Lục Bạch học tập không tốt, cũng không có khả năng thi đậu.

Thuộc hạ nói tiếp:

- Bảo vệ nói, trước khi Lục Bạch thi đại học đã bị một chuyện lớn đả kích, vậy nên thi đại học cũng phát huy thất thường. Nếu không có thể đạt được danh hiệu Trạng Nguyên của tỉnh.

- Lợi hại như vậy? Chuyện gì khiến hắn bị đả kích?

- Phụ thân Lục Bạch tự sát. Ngay sau ngày sinh nhật 18 tuổi của hắn.

- Tự sát trước khi thi đại học? Ngày sinh của Lục Bạch là khi nào?

- Chỗ này rất kỳ quái. Hồ sơ đại học của Lục Bạch viết là 11/11, nhưng bảo vệ lại nói là 25/5. Bởi vì nhà Lục Bạch cách nhà hắn không xa, chuyện phụ thân Lục Bạch tự sát thật sự rất lớn. Cho nên hắn nhớ đặc biệt rõ ràng. Lúc đó bọn họ đều nói phụ thân Lục Bạch thật sự nhẫn tâm, ít ra cũng nên nhìn con trai thi đại học xong rồi đi, nhưng sinh nhật vừa qua liền bỏ lại hắn rời đi.

- Ta đã biết.

Tiêu Tùy tắt điện thoại, năm người nhìn nhau, đều cảm thấy nội dung mình nghe rất khó tin.

- Chuyện này, cũng kỳ quặc quá rồi.

- Đúng vậy, hồ sơ của Lục Bạch bị Lục Du sửa đổi. Đi tra hộ tịch thì Lục Bạch đúng là người địa phương, nhưng lão sư tiểu học và sơ trung đều về hưu, hiện tại đang dưỡng lão ở nơi nào cũng không tra ra. Lão sư cao trung thì đi ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu. Những chuyện này cũng quá trùng hợp đi.

- Nhưng ngươi cũng không thể xác định là bảo vệ đã lớn tuổi còn gặp nhiều học sinh như vậy, còn có thể nhớ rõ ràng.

- Ngươi không nghe người ta nói sao? Lục Bạch là học bá, luôn nằm trong năm người đứng đầu toàn tỉnh, ba năm học cao trung cũng đều đứng đầu trường, đổi lại là ngươi thì ngươi có nhớ được không?

- Đúng vậy, huống chi còn có thân thế như vậy. Này, ngươi đang nghĩ gì mà ngẩn người ra thế?

Tiêu Tùy vẫn luôn không nói chuyện, vài người khác nhắc nhở hắn. Tiêu Tùy ngây người một chút:

- Ta suy nghĩ là Cẩm Thiên vẫn luôn đối xử thiên vị với Lục Bạch như vậy có phải là bởi vì những việc này không? Lục Bạch gần đây hay qua lại với hắn, nói không chừng đã nói gì đó cho hắn. Hơn nữa ta luôn cảm thấy ngày 25/5 này, hình như là ngày gì đó rất quen thuộc.

- Đúng vậy, nghe rất quen thuộc.

Mấy người khác cũng đều có ấn tượng. Dường như vào ngày này hàng năm đều sẽ có người cố ý nhắc tới.

Mọi người bất chợt im lặng, một lúc lâu sau mới có người đột nhiên nói:

- A!! Ta nhớ ra rồi, 25/5 không phải là sinh nhật bảo bối cục cưng Lục Quỳnh của Lục gia sao? Mỗi năm Lục gia đều sẽ tổ chức yến hội long trọng vào ngày đó.

Cho nên, Lục Bạch cùng Lục Quỳnh, là cùng ngày, tháng, năm sinh?!

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.