Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (3)

1146 chữ

Lục Bạch nhắm mắt, tập hợp toàn bộ tin tức đã thu được. Lục tam thiếu gia của chúng ta không thể làm như không thấy đối với thân phận và huyết thống của hắn, nhưng càng nhiều vẫn là muốn xua đuổi. Giống như chuyện hắn có thể vẽ tranh, từ khi ở phòng vẽ tranh, Lục Bạch cũng đã ám chỉ cho Lục Can. Hắn dùng bút chì màu, nhưng cuối cùng nộp lên lại chỉ là một đen trắng không đâu ra đâu.

Khi hắn tới Lục gia, mang hành lý không nhiều lắm, đại bộ phận đều là dụng cụ vẽ tranh. Lục Can nếu để ý, liền có thể ngửi thấy mùi thuốc màu nhàn nhạt trong phòng hắn. Đáng tiếc, Lục Can chính xác là bị mù.

Còn với vị tiểu thiếu gia Lục Quỳnh băng thanh ngọc khiết đơn thuần thiện lương kia, Lục Bạch chỉ có thể nói, bệnh của hắn, tái phát rất đúng lúc. Lại vào lúc Lục Bạch đang mở ra khe hở trong tâm trí Lục Can mà tái phát. Bất luận là ôn nhu, hay là xung đột gay gắt, mỗi một lần, đều sẽ bị tính toán của Lục Quỳnh gãi đúng chỗ ngứa.

Lục Bạch nheo lại mắt, đột nhiên đưa ra được một cái kết luận, Lục Quỳnh có lẽ, không, phải nói là Lục Quỳnh chắc chắn đã biết chính mình không phải người nhà Lục gia.

Đọc được suy đoán của Lục Bạch, hệ thống tức khắc liền kinh hãi:

- Không có khả năng! Dựa theo tuyến thời gian của tiểu thuyết, Lục gia lúc này còn chưa có nháo lên, Lục Quỳnh cũng không thể biết a! Dựa theo miêu tả trong quyển tiểu thuyết này, Lục Quỳnh khi biết tin mình không phải con ruột của Lục gia mà chỉ là bị ôm sai, đã vậy còn biết tin cha mẹ ruột đã qua đời thì chịu đả kích rất lớn, liền ngã bệnh nặng một thời gian. Thậm chí còn bởi vì đột nhiên biết được chân tướng sự việc liền sinh ra bóng ma tâm lý, có một lần còn không cầm nổi bút vẽ. Như vậy hẳn là một người tốt?

- Người tốt?

Lục Bạch bị hệ thống ngây thơ ngốc nghếch chọc cho bật cười:

- Ta có thể xem giá trị hảo cảm của Lục Quỳnh đối với ta không?

- Có thể, chờ một lát.

Thực nhanh hệ thống liền nhắc nhở 【 Giá trị hảo cảm của Lục Quỳnh, 0】

- Chuyện này… sao có thể ?

Hệ thống khiếp sợ.

- Sao lại không có khả năng?

Lục Bạch cẩn thận giải thích:

- Lục Quỳnh từ nhỏ mặc dù đã được nuông chiều, nhưng dù sao hắn cũng là lớn lên từ hào môn thế gia. Chưa thấy qua thịt heo cũng từng xem qua heo chạy, trong nhà đột nhiên có nhiều thêm một người, cha mẹ lại bị đại ca đưa đi du lịch quốc tế, ngươi nói hắn sẽ không phát giác ra gì sao? Dù cho suy đoán ta là con riêng, cũng sẽ không có thái độ thờ ơ như vậy.

Hệ thống : "Cho nên hắn..."

- Đúng, hắn là cố ý. Ba huynh đệ Lục gia đối với người đệ đệ này không hề đề phòng, nâng trong lòng bàn tay mà nuông chiều, ngay cả đám người hầu trong nhà cũng như vậy.

- Lục Quỳnh cũng có nhân mạch của chính mình, muốn điều tra một cô nhi cũng không phải điều khó khăn. Huống chi, cuộc sống của Lục Bạch hơn hai mươi năm qua, thật sự là quá bi thảm. Thảm đến chỉ cần tùy tiện tìm người nào đã từng nghe qua tên của hắn, liền biết hắn sống không dễ dàng.

Lục Bạch đột nhiên có điểm thở dài.

Khác với Lục Quỳnh được nuông chiều lớn lên, Lục Bạch là từ bùn đất bò ra tới. Mang theo thân phận tầm thường của Lục Quỳnh, hắn lớn lên ở một tiểu khu cũ tại Yến Kinh.

- Cái đồ xui xẻo, hại chết mẹ của mình.

- Mẹ ta nói, ngươi là đồ sao chổi, bởi vì sinh ngươi ra nên mẹ ngươi mới chết.

- Đừng chơi với hắn, chơi cùng hắn sẽ bị xui xẻo.

- Ta không phải... Ta không có...

Từ khi bắt đầu có ký ức, tiểu Lục Bạch vẫn luôn sinh hoạt trong sự lạnh nhạt cùng chán ghét của mọi người. Chưa bao giờ có một đứa trẻ nguyện ý chơi cùng hắn. Mà phụ thân nhìn thì giống như chăm lo cho gia đình, kỳ thật lại sống như một cái máy, chỉ phụ trách cơm ngày ba bữa, không nói chuyện cùng Lục Bạch, càng đừng nói tới chuyện ôm lấy hắn. Nhưng dù vậy, Lục Bạch vẫn luôn cố chấp cho rằng, căn phòng nhỏ mười lăm mét vuông này, chính là nhà của hắn.

Nhưng mà sự tra tấn tinh thần trong gia đình kéo dài suốt mười tám năm qua, cuối cùng vẫn là kết thúc ở lễ thành niên của Lục Bạch.

- Ba ba! Đây là mua cho con sao?

Thấy bánh kem trên bàn, cùng với đồ ăn do phụ thân tự tay làm, Lục Bạch hạnh phúc muốn khóc.

- Đúng vậy, ăn đi! Lại đây, ngồi uống cùng ba một chén.

Sườn xào chua ngọt thật ngọt, bánh kem cũng thật ngọt, ngay cả cơm, Lục Bạch cũng nếm được trong đó vị ngọt ngào. Nhưng lần duy nhất trong đời hắn được ăn đồ ngọt, lại biến thành máu tươi trào ra từ trên người cha nuôi vào ngày hôm sau.

Lục Bạch đã thành niên, có thể tự mình sinh hoạt. Cha nuôi tự sát, rốt cuộc hắn cũng có thể rời đi theo vợ của mình. Từ đó về sau, Lục Bạch không bao giờ ăn bất luận một chút đồ ngọt nào nữa, thậm chí là đối với sinh nhật của chính mình chán ghét vô cùng.

Mà tất cả những chuyện như vậy, đáng lẽ đều là thứ mà Lục Quỳnh phải trải qua. Lục Bạch thay hắn gánh vác, cuối cùng lại còn trở thành bước đệm để hắn tỏa sáng, đây thật đúng là một chuyện cười lớn trên đời.

Nhưng Lục Quỳnh thiện lương đơn thuần trong miệng của mọi người, đối với những chuyện này cũng không có phản ứng quá lớn. Thời điểm sau khi Lục Bạch chết, hắn bất quá chỉ là ngã bệnh một thời gian, liền trực tiếp cắt đứt một chút tình cảm cuối cùng mà ba huynh đệ Lục gia đối với đệ đệ ruột Lục Bạch.

Loại cưng chiều vô điều kiện như này, thật là quá quỷ dị. Lục Bạch hít sâu một hơi, cẩn thận tính toán kế hoạch sau này.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.