Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TG1:《 Bệnh mỹ nhân bị ôm sai đến hào môn có ba bá tổng ca ca》 (4)

1010 chữ

Ngoài cửa, quản gia lại lần nữa xuất hiện:

- Lục thiếu gia, tốt nhất hôm nay ngươi không cần xuất hiện ở đại sảnh, cơm chiều sẽ cho người đưa tới.

Hắn đã sớm có bất mãn đối với vị khách ăn nhờ ở đậu như Lục Bạch, hôm nay bởi vì Lục Quỳnh sinh bệnh, làm hắn luôn bận rộn, thái độ so với bình thường ngược lại có vẻ ôn hòa hơn.

Lục Bạch không đáp lại hắn, chờ quản gia đi rồi, liền kéo tủ quần áo ra tự thu thập hành lý.

- Lục Bạch thiếu gia, hiện tại có thể ăn cơm!

Khoảng chừng nửa giờ sau, có hầu gái đi lên đưa cơm. Nàng gõ cửa mấy lần cũng không nghe được tiếng đáp lại. Vì thế nàng đặt bữa tối sang một bên, trực tiếp đẩy cửa phòng ra. Trong phòng không có một bóng người.

- Lục Bạch thiếu gia?

Hầu gái một bên gọi Lục Bạch, một bên đi vào trong. Phát hiện tủ quần áo trong phòng đang mở, rương hành lý bên trong cũng không thấy.

Lục Bạch đi rồi? Ý nghĩ vừa hiện lên, nàng tức khắc hoảng loạn lên tầng tìm Lục Can, muốn đem chuyện này báo cho hắn.

- Hắn lại muốn làm cái gì đây?

Trên tầng, Lục Can vừa mới dỗ Lục Quỳnh uống thuốc, ôn nhu trên mặt giây lát liền biến thành chán ghét cùng lạnh thấu xương. Nhưng rất nhanh, không chờ hắn kêu người đi tìm, cửa phòng ngủ của Lục Quỳnh liền được người mở ra lần nữa. Lần này, vào cửa chính là Lục Bạch đang kéo theo rương hành lý.

Khác với bộ dạng hèn mọn muốn lấy lòng nơi nơi như lúc trước, ý tứ không cam lòng cùng oán hận giữa mày cũng biến mất không thấy. Hiện tại hắn giơ tay nhấc chân ưu nhã như một người khách đến thăm bệnh.

- Ngươi muốn làm gì?

Thân phận Lục Bạch giống một trái bom nổ chậm, Lục Can sợ nhất là Lục Bạch tiếp xúc với Lục Quỳnh, tâm tình trong nháy mắt cẩn thận lên tới đỉnh điểm.

- Không làm gì cả, ta chỉ đến từ biệt thôi.

Lục Bạch kéo cái rương hành lý đi đến bên người Lục Quỳnh, cúi người nhìn hắn:

- Ở Lục gia nhiều ngày như vậy, kỳ thật ta còn chưa có cùng Tiểu A Quỳnh nói chuyện qua.

Giọng điệu của Lục Bạch thực ôn nhu:

- Ca ca ngươi đem người giấu cũng thật kỹ quá.

Lục Quỳnh cười cọ cọ Lục Can:

- Là tam ca thương ta.

Nói xong hắn vươn tay, muốn thân thiết nắm lấy tay Lục Bạch. Nhưng giây tiếp theo đã bị Lục Can chặn lại.

- Ca.

Một tiếng này của Lục Quỳnh mang theo chút ý vị làm nũng. Tâm Lục Can đều bị gọi mà mềm ra, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.

Lục Bạch ở trong mắt hắn giống như chó nhà có tang, không thể khống chế, hắn sợ Lục Bạch nổi điên lên rồi làm Lục Quỳnh bị thương.

Lục Quỳnh thở dài, bất đắc dĩ nói với Lục Bạch:

- Thực xin lỗi, ca ca không cho ta tới gần ngươi.

Sau đó liền thân mật đem đầu vùi vào trong lồng ngực Lục Can, bộ dạng hoàn toàn ỷ lại, tùy ý nghe theo hắn. Ngay cả quản gia ở cửa nhìn vào, cũng cảm thấy khung cảnh này vô cùng ấm áp.

Lục Bạch cười, cũng không sốt ruột đánh vỡ khung cảnh trước mặt. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua phòng của Lục Quỳnh, cửa sổ lớn sát đất, bức màn trắng tinh, nhìn ra ngoài là một ban công trồng đầy hoa tươi xinh đẹp. Mà mặt đất bên cạnh cửa sổ, nơi ánh mặt trời chiếu sáng nhất được phủ một tấm thảm lông. Nơi đó đặt một cái giá vẽ, trên giấy là bức vẽ ban công còn đang dang dở. Ánh mặt trời xán lạn, nhìn vào là có thể an ủi tâm hồn con người. So với phòng chứa đồ dưới tầng được tạm thời dọn dẹp một chút thành phòng cho khách ở hoàn toàn tương phản.

Ở quyển lịch nhỏ bên cạnh, Lục Quỳnh dùng những hình vẽ đáng yêu đánh dấu từng ngày đếm ngược, khoảng cách đến thời điểm Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư thu đồ đệ còn có 60 ngày.

Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư là đại sư tranh sơn dầu nổi tiếng nhất trong nước, càng là thần tượng trong lòng của rất nhiều họa sĩ tranh sơn dầu cũng như những người yêu thích tranh sơn dầu.

- Tiểu A Quỳnh muốn trở thành học trò của Nguyễn Ỷ Kỳ đại sư sao?

Lục Bạch vuốt ve bức vẽ của Lục Quỳnh, trắng tinh không tì vết, cùng hình tượng của hắn ở bên ngoài giống nhau như đúc.

Lục Quỳnh do dự gật đầu, động tác của Lục Bạch quá mức cổ quái, hơn nữa ngữ điệu nói chuyện của hắn cũng thực âm dương quái khí, tay Lục Quỳnh không dấu vết bắt lấy quần áo của Lục Can.

- Nếu ngươi không có việc gì thì mời rời đi!

Lục Can nhẹ nhàng trấn an Lục Quỳnh, càng nhìn Lục Bạch không vừa mắt.

Mà quản gia cùng hầu gái bên cạnh cũng đều cảm thấy là Lục Bạch khi dễ tiểu thiếu gia thuần khiết lương thiện của bọn họ.

- Không cần vội vã đuổi ta đi a! Còn một chuyện cuối cùng nữa.

Lục Bạch lấy từ ngăn ngoài cùng của rương hành lý ra một phong thư, đặt tới bên mép giường của Lục Quỳnh.

"Đừng sợ." Lời nói của Lục Bạch là hướng về phía Lục Quỳnh, nhưng đôi mắt lại nhìn Lục Can.

- Ta phải đi rồi, cho nên trước tiên chúc Tiểu A Quỳnh có thể sớm được như ý nguyện.

- Đúng rồi, đây là quà tạm biệt, hy vọng hai người các ngươi sẽ thích.

Bạn đang đọc Nam Phụ Ác Độc Thì Muốn Làm Gì Thì Làm của Điềm Tiêu Tối Điềm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IrisVermilion
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.