Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc gặp gỡ

Phiên bản Dịch · 913 chữ

Tháng 5, trời nóng như đổ lửa. Cái thời tiết dễ khiến cho người ta bốc hỏa đang trải đều trên khắp mọi ngóc ngách quanh thành phố chật chội này. Vít nhanh ga trên con xe máy giữa trời nắng gắt, tôi vội rẽ vào một quán nước bên gốc cây ven đường nghỉ ngơi. Gọi ra một cốc trà đá, tôi vội mượn bà chủ quán cái quạt giấy để phe phẩy bớt từng luồng khí nóng đang xông lên tận cổ. Một hơi tu hết nửa cốc, tôi thở ra sảng khoái, giữa mùa khí hậu khắc nghiệt này mà không có nước mát thì chẳng khác nào chịu trận cực hình. Còn đang ngồi cho vơi mồ hôi, bỗng một bàn tay đập vào vai làm tôi giật mình.

‘’Tuấn, Tuấn đấy phải không?’’

Tôi liền quay lại nhìn. Gã thanh niên đứng trước mặt tôi dáng người cao gầy, mặc áo sơ mi đóng thùng chỉnh tề nhìn tôi mỉm cười. Phải ngẩn người một lúc tôi mới nhận ra:

‘’Mày… ôi giời... thằng Phong. Phong hả? Dạo này khỏe không?’’

Phong gật đầu cười:

‘’Khỏe khỏe. Tốt rồi, còn nhớ được bạn bè thế là tốt rồi!’’

Tôi vỗ vai hắn xuề xòa:

‘’Mẹ kiếp, dạo này trông mày có vẻ trắng ra đấy nhỉ? Nhưng mà vẫn gầy như ngày xưa con ạ.’’

‘’Đấy, thiếu ăn nên mới thế. Có béo tốt được như mày đâu.’’

Phong với tay lấy cốc trà đá từ bàn bên cạnh rồi ngồi xuống chỗ bàn của tôi. Tôi và Phong vốn là bạn cấp ba với nhau, sau khi ra trường, mỗi người đều chọn cho mình một con đường riêng. Đứa thì định hướng tương lai tiếp tục theo con đường đại học, đứa thì bỏ dở giữa chừng vội tìm cho mình một công việc mưu sinh. Tôi và Phong cũng thế, trong khi tôi vẫn ngày ngày đu bám trên xe bán tải kiếm đồng ra đồng vào thì hắn đã ra trường, hiện tại đang làm nhà báo cho một tòa soạn có tiếng trên thành phố.

Thấy bên cạnh Phong là một cái túi xách màu đen chất đầy tài liệu với báo giấy, tôi tò mò hỏi:

‘’Thế đi đâu mà tay xách nách mang lỉnh kỉnh thế này?’’

Phong trả lời:

‘’À đấy, khổ lắm. Mới đi giao ít tài liệu cho tòa soạn, giữa đường về nắng quá tạt qua đây, ngờ đâu lại gặp được mày.’’

Vừa nói, Phong vừa sắp xếp lại một đống giấy đang ngổn ngang trong túi. Bỗng một vật rơi từ trong kẹp giấy rơi xuống chỗ chân tôi. Tôi liền nhặt lên đưa cho Phong, liếc qua thì là một tấm ảnh chụp một loại thực vật nào đó. Tôi chép miệng:

‘’Chà, vừa làm nhà báo lại vừa nghiên cứu cây cỏ thế này thì tiền để đâu cho hết.’’

Nhận lấy từ tay tôi tấm ảnh, Phong bỗng dưng trầm ngâm, nét mặt hắn tự nhiên thay đổi nhanh chóng. Phong đột nhiên thở dài, hắn hỏi tôi một câu khiến tôi sững sờ :

‘’Tuấn, mày... mày có tin vào ma quỷ không?’’

Tôi cảm thấy khó hiểu với câu hỏi của hắn:

‘’Ơ hay cái thằng này, tự nhiên hỏi chả liên quan.’’

Phong nghiêm mặt lại nhìn tôi :

‘’Thì mày cứ trả lời tao đi!’’

Tôi thản nhiên đáp:

‘’Đang chuyện nọ xọ chuyện kia. Mà ma quỷ cái mẹ gì, bố mày mài đít trên xe tải kinh qua cả mấy chục nghìn cây số, đi từ tỉnh này xuyên tỉnh nọ. Đa số những chuyện hãi hùng toàn bị người ta thêu dệt lên để dạy đời, chứ làm quái có ma cỏ gì ở đây. Mày làm nhà báo mà cũng tin mấy cái chuyện này á?’’

Phong lắc đầu, ánh mắt của hắn bỗng lóe ra một tia sợ hãi:

‘’Tuấn ạ, có những chuyện lạ lắm, lạ đến nỗi tao không tin không được. Tao với mày đang sống trong một xã hội còn quá nhiều bí ẩn không thể phơi bày. Tao là một nhà báo trước giờ cũng thuộc tuýp người vô thần… cho đến khi chuyện đó xảy ra...’’

Phong ngập ngừng, hắn lại đưa bức ảnh đó về phía tôi nhỏ giọng:

‘’Mày từng nghe về một loại nấm có thể chữa được ung thư chưa?’’

Tôi ngạc nhiên nhìn vào hai cái nhãn cầu đen bóng như gương trong đôi mắt của Phong. Cảm xúc trên khuôn mặt hắn cho tôi thấy những lời nói vừa rồi không giống như đang đùa cợt. Xem kỹ lại bức ảnh, thái độ của tôi nghiêm túc hẳn lên:

‘’Cái gì? Có loại nấm thần kỳ như thế sao? Nhưng tại sao lại liên quan cả ma quỷ ở đây là thế nào?’’

Phong một hơi uống hết nước trà còn lại trong cốc. Bằng một chất giọng âm trầm, hắn liền kể cho tôi nghe về một câu chuyện do chính hắn tìm hiểu được. Lặng lẽ nhìn ra xa, trên khuôn mặt thư sinh kia bỗng nhiên nhăn lại như để tìm cách giãi bày với tôi về một tấn bi kịch kinh hoàng và rùng rợn xảy đến với những con người liều mạng, dám dấn thân mình vào chốn rừng núi hoang sơ để truy tìm loài nấm có thể giúp con người cải mệnh hoàn sinh.

Bạn đang đọc Nấm Thất Linh của Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 12nxkhiemhukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.