Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chôn cất

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

Lũ côn trùng quái ác kia sau khi đã thỏa mãn máu thịt của Trực xong, chúng vo ve bay tới chỗ bờ đầm lầy nơi ông Sung và Vĩnh đang đứng. Ông Sung nín thở, trống ngực đập dồn dập, ông đang tưởng tượng chỉ cần chúng đánh hơi thấy một chút hơi người thôi là cả ông và Vĩnh hoặc thậm chí cả lão giáo sư khốn nạn trong bụi cây kia cũng phải bỏ mạng dưới vòi độc của đám ruồi vàng. Nhưng có lẽ trời cao còn xót người, mùi bùn đất tanh tưởi làm đám ruồi vàng lượn qua lượn lại trên đầu hai người rồi bay đi chỗ khác. Ông Sung nhẹ nhàng thở phào, một lần nữa, họ lại thoát ra được cơn thịnh nộ của mẹ rừng, duy chỉ là một người trong đoàn đã phải nằm xuống.

Đám ruồi vàng đã bay xa, Vĩnh chạy lại ôm xác Trực khóc nức nở. Cả người Trực giờ đây sưng phù lên vì trúng độc, làn da tím tái lạnh ngắt che giấu từng mũi vòi kim đang găm sâu dưới ra của lũ ruồi kinh tởm.

Bấy giờ giáo sư Ninh từ chỗ bụi cây chui ra, nhìn khuôn mặt lão bây giờ thật hèn hạ. Vĩnh siết chặt nắm đấm, anh lao tới túm cổ lão hét lớn:

‘’Lão già khốn nạn, tại sao ông làm thế hả?’’

Giáo sư Ninh nhíu hai hàng chân mày xuống, trên nét mặt lão dường như chẳng có chút cảm xúc nào với khuôn mặt giận dữ của anh học trò trước mặt. Lão ta điềm nhiên trả lời:

‘’Thôi đi! Nếu cậu là tôi, cậu cũng sẽ làm thế thôi. Tôi với tư cách là trưởng đoàn, là giáo sư chuyên ngành của trường. Thử hỏi nếu lúc đó tôi cứu cậu ta, sau đó tôi nằm xuống thì ai... ai là người sẽ tìm ra được nấm quý mang về. Không chỉ tôi, cậu và cả ông nữa, chúng ta đều có lợi trong chuyến đi này. Vinh quang nào cũng phải đánh đổi bằng mất mát, không có thành công nào mà không phải trả giá. Thằng Trực đã gãy chân, mang nó đi theo cũng chỉ thêm gánh nặng cho chúng ta. Mà ít ra nó chết không vô ích, nó đã cứu được cậu, được tôi, cứu được cả đoàn chúng ta. Cậu có thể nói tôi là đồ khốn, nhưng ít ra tôi không ích kỷ cho riêng bản thân mình. Tôi đang vì những người mắc ung thư trên thế giới này cậu hiểu không?’’

Một hơi nói xa xả vào mặt Vĩnh, giáo sư Ninh gỡ tay Vĩnh ra khỏi cổ mình. Ông Sung bên cạnh cũng chẳng biết nói gì, còn Vĩnh thì khuỵu gối xuống, nước mắt anh rơi lã chã trên nền đất rừng ẩm ướt. Từng cái lá khô dưới đất cũng được nước mắt anh tắm táp thay vì những giọt mưa không xuyên qua được tầng lá cao che kín như ô dù.

‘’Tôi sẽ mang xác Trực theo, khi xong nhiệm vụ, tôi sẽ mang nó về thành phố an táng. Bố mẹ nó mà biết chắc sẽ sốc lắm.’’- Vĩnh cúi gằm mặt xuống đất than thở.

Ông Sung tuy thấu hiểu với nỗi đau của Vĩnh, nhưng ông đành phải bấm bụng đặt tay lên vai cậu thanh niên khuyên nhủ:

‘’Không được, chặng đường phía trước còn gian nan vô cùng, chưa kể đường về nữa. Nếu cậu cố tình mang cái xác này theo, sẽ chỉ khiến cho thú dữ ngửi mùi xác chết mà mò theo chúng ta thôi.’’

Vĩnh ngước mắt lên nhìn ông Sung, trong đôi mắt đỏ ngầu giận dữ kia khiến người thợ rừng can đảm cũng phải dè chừng:

‘’Thế phải làm thế nào? Không lẽ để xác bạn tôi nằm đây à?’’

Ông Sung cúi đầu:

‘’Không còn cách nào khác, chúng ta phải để cậu ấy an nghỉ tại đây thôi.’’

Giải thích mãi một hồi, cuối cùng Vĩnh cũng đau lòng xuôi theo ý của ông Sung. Ngay sau đó, ông Sung cùng với Vĩnh chỉnh trang lại quần áo cho thi thể của Trực, rồi thay phiên nhau đào mộ huyệt cho cậu thanh niên yểu mệnh. Giáo sư Ninh chẳng nói gì, lão cũng xúm vào phụ với hai người một tay. Mộ phần Trực đắp lên xong, Vĩnh còn cẩn thận đánh dấu bằng một viên đá nhọn đầu để nếu có dịp sẽ quay lại thắp hương cho người bạn hiền.

Nơi hoang sơn dã lĩnh, tiếng gió thổi vọng qua khe núi dội vào rừng hòa vào từng tiếng quạ kêu thất thanh trên những ngọn cây cao thay cho lời khấn tế tiễn đưa Trực về nơi chín suối. Làn sương mờ ẩm cũng dần buông xuống, tạo cảm giác lạnh lẽo tang thương như chính tử khí bốc lên từ dưới âm tào địa phủ. Chẳng ai nói với ai câu nào, nỗi buồn cứ thế bủa vây tâm trí từng người một. Đan xen vào những khuôn mặt không cảm xúc là sự lo lắng bắt đầu thế chỗ, cái chết của Trực vô tình làm lay động ý chí của đoàn người. Cảm giác sợ hãi lan tràn như làn khói vô hình trong không khí, khiến bất kỳ ai hít vào đều phải rùng mình không thôi.

...

Nghe đến đây, tôi có chút rùng mình vì những chi tiết kỳ bí trong câu chuyện Phong đang kể dở. Mặc dù ngoài trời đang nắng chang chang, nhưng tôi vẫn cảm thấy sau gáy mình lạnh buốt, cứ như thể tôi là thành viên thứ năm trong đoàn đang đồng hành đi với đoàn người liều lĩnh đó. Tôi gật đầu cảm thán:

‘’Chốn rừng rú có khác, chỗ nào cũng chập chùng nguy hiểm. Mà thương cho cậu thanh niên Trực kia nhỉ, cái chết xảy ra đau đớn quá, tao nghe mà cũng nổi hết cả da gà. Thế rồi… đoàn người đó vẫn quyết tâm đi chứ, hay là dừng lại?’’

Phong gọi thêm ra đĩa kẹo lạc, hắn vốn là kẻ nghiện đồ ngọt, từ những năm cấp ba tôi đã quá quen với cảnh hắn một hơi đánh bay cả gói kẹo ngọt. Bóc một cái ra đưa vào miệng nhai rau ráu, hắn lắc đầu:

‘’Dừng là dừng thế nào, nếu mà dừng thì lại chả có chuyện để nói. Ngồi yên đó, đợi tao ăn hết mấy cái kẹo lạc này rồi tao kể tiếp.’’

Tôi đang sốt ruột chờ nghe tiếp, thấy hắn nói vậy tôi liền cáu lên:

‘’Mẹ, loại mày rồi cũng tiểu đường mà chết sớm thôi con ạ. Kể nhanh lên, mày làm tao tụt cả hứng.’’

Phong nhai xong cái kẹo lạc vừa rồi, hắn lại dẫn tôi đi sâu vào câu chuyện.

Bạn đang đọc Nấm Thất Linh của Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 12nxkhiemhukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.