Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vong hồn

Phiên bản Dịch · 981 chữ

Đoàn người tiếp tục lên đường.

Ba con người nhỏ bé bước đi trong rừng sâu heo hút mà lòng bộn bề đủ loại suy nghĩ khác nhau. Người thì ủ rũ buồn bã, người thì vẫn cố nuôi hy vọng, kẻ thì ấp ủ dự định tàn nhẫn. Dừng lại qua đêm tại một nơi an toàn, tránh để trường hợp tương tự đêm qua xảy ra, lần này đích thân ông Sung đi kiểm tra toàn bộ khu vực xung quanh. Sau khi đã xác nhận mọi thứ đều ổn, ông mới dám quay vào lều đi ngủ. Cây súng săn và con dao quắm đặt ngay bên cạnh, nếu có động tĩnh gì xảy ra, ông còn biết để phản ứng kịp. Ba người ba lều nằm cạnh nhau, ở giữa là một đống lửa cháy nhùng nhoàng. Vĩnh nằm trong lều của Trực mà lòng ngổn ngang suy tư đủ điều. Nếu Trực còn sống, có lẽ giờ phút này hai anh đang nằm nói chuyện phiếm, tâm sự với nhau đủ loại chuyện trên đời. Nghĩ đến người bạn thân hy sinh vì mình, hai hàng nước mắt chàng trai trẻ bất ngờ lăn xuống má, Vĩnh đang cảm thấy hối hận vì chuyến đi này.

Nửa đêm, Vĩnh bỗng thức giấc vì nghe tiếng bước chân ngoài lều. Nhẹ nhàng kéo cái phéc mơ tuya của lều mở ra he hé, Vĩnh liền ngạc nhiên vì thấy một bóng người đang bước đi lắc lư vào rừng trong đêm đen tĩnh mịch.

‘’Lạ thật, tối như thế này mà bác Sung còn đi đâu nhỉ?’’

Vĩnh run run bước ra khỏi lều, anh gọi với:

‘’Bác Sung ơi, bác Sung. Nửa đêm bác còn đi đâu đấy?’’

Dáng người kia hóa ra là ông Sung, nhưng thay vì trả lời câu hỏi của Vĩnh, ông Sung không quay đầu lại mà chỉ đưa tay ra sau vẫy vẫy, ra hiệu cho Vĩnh đi theo ông.

Vĩnh cảm thấy khó hiểu, có chuyện gì mà ông thợ rừng này lại gọi anh ra nơi tối thui thủi ấy chứ. Hay là ông Sung có chuyện gì muốn nói riêng nên gọi anh ra để bàn bạc? Vĩnh suy nghĩ đơn giản, bởi trong đoàn bây giờ ngoài ông Sung ra anh chẳng lẽ đi tin vào lão giáo sư chết tiệt ấy sao. Không nghĩ ngợi thêm, anh đứng dậy đi theo bóng ông Sung khuất dần sau rừng cây um tùm.

Nhưng khi ra đến nơi, Vĩnh bất ngờ phát hiện ông Sung đã biến mất. Nương theo ánh lửa le lói, anh đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng chẳng thấy gì ngoài màn đêm đen đặc. Một làn hơi lạnh phả thẳng vào gáy, Vĩnh nhận ra có điều gì đó không đúng, anh kinh hãi quay đầu chạy lại phía lều.

Đúng lúc này, một bóng trắng bất thình lình hiện ra trước mặt Vĩnh làm anh ngã ngửa. Khuôn mặt vô hồn kia lỗ rỗ như tổ ong, đôi mắt phát ra ánh sáng xanh âm u của thực thể không thuộc về cõi trần. Vĩnh há hốc mồm nhận ra bóng trắng đứng trước mặt mình không phải ai xa lạ, đó chính là Trực. Nhưng Trực đã chết rồi mà, giờ đứng đây chẳng phải là… hồn ma của Trực sao?

Vĩnh còn đang ú ớ như bị cấm khẩu thì Trực bất ngờ nhìn thẳng vào anh rồi lên tiếng nói:

‘’Vĩnh, về, về đi. Rừng núi nơi này mày không được đến. Chết, chết đấy Vĩnh ơi.’’

Âm thanh vọng ra từ cái miệng toang hoác kéo dài đến mang tai gợi lên tiếng vang làm nổi gai ốc. Vĩnh bàng hoàng đến chết lặng, chợt một bàn tay lạnh lẽo vỗ mạnh lên vai làm anh khiếp vía quay đầu lại.

‘’Này, cậu đi đâu đây? Đêm rồi còn lang thang ra đây làm gì?’’

Thì ra là ông Sung. Ban nãy khi nghe tiếng Vĩnh gọi ông cứ tưởng mình nghe nhầm. Đến khi trở giấc tỉnh thì ông thấy lều của Vĩnh trống không nên vội vàng đi tìm.

Vĩnh thấy ông Sung cũng kinh ngạc tột độ, anh chỉ tay vào phía trong rừng phân trần:

‘’Ơ bác Sung, sao bác lại ở đây? Rõ ràng bác vừa đi vào trong kia mà.’’

Ông Sung ngớ người ra:

‘’Vào lúc nào mà vào, tôi nằm ngủ nãy giờ, tỉnh giấc thấy lều cậu trống không nên đi tìm cậu đấy.’’

Vĩnh sợ đến tái mặt, chẳng lẽ bóng người ban nãy vẫy tay là hồn ma của Trực ra hiệu cho anh đi theo sao?

Ông Sung vội đỡ Vĩnh về lại khu lều, giáo sư Ninh nghe thấy tiếng động cũng lục đục đi ra. Vĩnh liền tóm tắt kể lại chuyện vừa rồi, ông Sung và giáo sư Ninh nghe xong đều rùng mình. Thở hắt ra một hơi, cái lạnh của vùng rừng núi nhanh chóng biến hơi thở kia thành một làn khói mờ, ông Sung nói:

‘’Đã vào đến đây rồi, đêm khuya phải hết sức cẩn thận kẻo đánh động tới những thứ đang nằm yên dưới rừng núi.’’

Vĩnh rợn người, câu nói vừa rồi của ông Sung muốn ám chỉ tới những con ma rừng. Nhưng may mắn cho Vĩnh, thứ anh vừa đụng phải là vong hồn người bạn thân xấu số chứ không phải những thực thể tà quái muốn ám toán đến người sống. Và câu nói nhắc nhở của Trực như khắc sâu vào tâm trí Vĩnh: phải rời khỏi khu rừng này!

Tuy nhiên, Vĩnh không có cách nào thoát ra khỏi đây, mà cho dù biết đường ra anh cũng sẽ không đi. Vĩnh đang ấp ủ một kế hoạch mà chỉ riêng anh mới có thể nghĩ tới.

Bạn đang đọc Nấm Thất Linh của Tuấn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 12nxkhiemhukhong
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.