Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1936 chữ

“Đi thôi, ngẩn người ra đó làm gì.” Lưu Tùng từ bãi đỗ xe đi ra, vỗ vai Lâu Duyên một cái, “Hôm nay thứ sáu rồi, không say không về.”

“Đừng có mà bạo lực, không phải cậu một ly đã say hay sao?” Lâu Duyên sánh vai đi cùng hắn, “Đi đâu?”

“Đường số 15 đi, quán cũ.”

Đó là một quán bar khá bình thường, từ lúc học đại học Lâu Duyên thường đến nơi này với Lưu Tùng.

Bây giờ Lưu Tùng đang công tác ở thành phố khác, hai người chỉ thi thoảng rảnh rỗi mới tụ tập một lần thôi. Bình thường không hay uống rượu nên mỗi lần rủ đi thì nơi này là lựa chọn đầu tiên nảy ra rồi.

Bạn học thời đại học phần lớn đều không ở lại thành phố này, tốt nghiệp xong là bay thẳng đến chân trời mới, chẳng ai liên lạc với nhau cả.

Tốt nghiệp là một bước ngoặt lớn mở ra biết bao con đường mới, người trẻ tuổi nhiệt huyết dồi dào càng đi lại càng xa.

Khi vừa tốt nghiệp ba mẹ đã ngỏ ý muốn cậu về nhà làm, Lâu Duyên khéo léo từ chối, cậu muốn ở lại và làm việc tại nơi này, thế là mua một ngôi nhà ở gần trường học cũ.

Người đến người đi, ngày đêm nối tiếp, đều chẳng liên quan gì đến cậu.

Cậu cũng không biết rốt cuộc mình đang giữ cái gì, nhưng vừa mới rời khỏi nội thành thân thuộc này liền vô thức bất an.

Bốn năm, thành phố này như khoác lên một tấm áo mới, những toà nhà ở góc đường liên tục treo biển cho thuê, các trung tâm mua sắm mọc lên như nấm, đâu còn dáng vẻ của khu phố nhỏ ngày nào. Mọi thứ đều đã thay đổi, không thể nào tìm được một chút hình bóng quen thuộc của Cận Chước nữa rồi.

Đôi khi Lâu Duyên cảm thấy ký ức của mình có vấn đề, người nọ giống như chưa từng tồn tại, còn mình thì cứ ngây ngốc một mực muốn giữ lại kỷ niệm gì đó trong tuyệt vọng.

Rốt cuộc là muốn giữ cái gì đây.

Quán bar này đã được sửa sang lại, nhưng hình thức không thay đổi, vẫn là loại bài trí mang hơi hướng cổ xưa, màu sắc tươi tắn, so với cửa hàng bên cạnh phong cách nhà hàng sang trọng, trông có vẻ nhạt nhoà hơn nhiều.

Dù là tiệm nhỏ lâu đời khách hàng thưa thớt nhưng vẫn còn mở đến tận bây giờ, âu cũng chứa đựng chút tình cảm sâu sắc với người chủ.

Lâu Duyên rất cảm ơn ông chủ này, có thể giữ lại cho cậu một nơi xem như chốn cũ trở về.

“ Một Salty Dog, một Maker’s Mark*.” Lưu Tùng gọi món chưa từng hỏi Lâu Duyên muốn uống gì, cậu có loại cứ uống đi uống lại, chưa từng muốn thử món mới.

Về phương diện tình cảm cũng là như vậy.

Lưu Tùng nói cậu bị bệnh ấm chỗ ngại dời.

Lâu Duyên không phủ nhận. Từ nhỏ cậu đã rất thiếu cảm giác an toàn, tỷ như kén chỗ ngủ, giường hay gối cũng chỉ xài đồ của mình, như vậy thì cậu mới an tâm được.

“Gần đây bận lắm sao? Sắp đến cuối kỳ rồi, tôi thấy giáo viên các cậu ai cũng bận bở hơi tai.” Lưu Tùng gõ gõ đầu ngón tay lên quầy bar, “Nhìn quầng thâm dưới mắt cậu đi, ai không biết còn tưởng mới bò từ mỏ than ra đấy.”

“Không hẳn.” Lâu Duyên nhấp một ngụm rượu, “Ngày nào cũng phải giải quyết những công việc đấy cũng quen rồi.”

Lưu Tùng cười: “Xem cái đức hạnh này, cậu mới 27 thôi đấy anh giai, tuổi xuân phơi phới như vậy mà ngày nào cũng cắm mặt ở trường, không thì lại ru rú trong nhà thế là sao?”

Hắn mở Wechat, mở ra một danh sách người dùng đưa cho Lâu Duyên xem.

Danh sách này có tên là “Kho trai đẹp”, trong đó có khoảng bảy tám người.

Lưu Tùng quơ quơ điện thoại, nháy mắt với cậu.

“Động dục thì tự chơi một mình đi, đừng có lôi tôi theo.” Lâu Duyên trừng mắt nhìn tên dở này.

“Sao lại động dục? Cậu đã gần 30 rồi mà bên cạnh một bóng người cũng chẳng có, chi bằng đến tiệm tóc cạo đầu xuất gia luôn đi.” Lưu Tùng mắng.

Bốn năm qua bạn bè giới thiệu cho cậu không ít người, muốn điều kiện có điều kiện muốn khuôn mặt có khuôn mặt, có vài người còn trực tiếp đem quà đem hoa đến theo đuổi cậu, Lưu Duyên một chút cũng không suy suyển, từ chối sạch.

Từng có người là bạn của Lưu Tùng theo đuổi cậu, cũng không ngoại lệ mà trắng tay trở về, Lưu Tùng không còn chút mặt mũi nào nhìn y bèn quay sang giận cậu, nói cái gì mà làm giá quá đi.

Có phải là cậu muốn làm giá đâu, cũng chẳng phải dạng thanh tâm quả dục gì, nhưng tình yêu của cậu đều dồn hết vào mối tình ba năm đại học, bây giờ đã chết tâm rồi, không thể yêu thêm ai nữa.

Lưu Tùng làm bạn với cậu nhiều năm như vậy, không phải không rõ điều này.

Vì thế tên này cứ một mực muốn kéo Lưu Duyên, lôi cậu ra khỏi vũng bùn mang tên Cận Chước, gột rửa sạch sẽ, để cậu tiến về phía trước mà vui vui vẻ vẻ tận hưởng cuộc sống mới.

Hai người còn chưa ăn gì đã uống rượu, rượu vừa vào bụng đã cồn cào khó tả, men say sộc thẳng lên não kéo theo một trận choáng váng.

“Đối diện chính là bar gay, cmn cậu hôm nay đừng có mà thủ thân như ngọc, cả ngày vác theo cái hòn vọng phu.” Có chút rượu vào là Lưu Tùng lại không quản được cái miệng mình.

“Đi đi đi, tìm một anh đẹp trai.” Lưu Tùng lôi kéo cánh tay cậu ý muốn kéo ra ngoài, “Anh Duyên của chúng ta có chỗ nào thua kém người ta chứ, sao có thể chịu uỷ khuất được.”

Vừa bước vào cửa khung cảnh trước mắt nhanh như cắt ập đến, một màn sa hoa truỵ lạc đến mơ hồ, âm nhạc xập xình quanh quẩn bên tai, hương rượu nồng nặc khiến người ta vừa ngửi đã say.

Lâu Duyên mờ mịt nhìn mọi thứ nơi đây.

Rất nhiều người, đều giống như mình, quán bar nhỏ toàn những người ăn mặc nóng bỏng điên cuồng lắc lư theo điệu nhạc.

Lưu Tùng không khoa trương chút nào, Lâu Duyên vừa vào cửa còn đang ngây người đã có vài tên nhìn cậu với ánh mắt thèm thuồng.

“Chơi hết mình đi.” Lưu Tùng vỗ vỗ vai cậu, thấp giọng nói rồi đi về phía quầy bar.

Hắn vừa đi chân trước chân sau những kẻ ban nãy nhìn cậu chằm chằm lập tức lại gần.

“Anh đẹp trai.” Một gã nhìn khoảng 30 tuổi mở lời trước, “Uống một ly không?”

Lâu Duyên ngẩng đầu nhìn người này, lớn lên có nét đoan chính, bị các loại ánh đèn xanh đỏ ở đây chiếu vào lại tạo cảm giác mị hoặc khó tả.

Uống thì uống, ai con mẹ nó là hòn vọng phu chứ.

Thấy Lâu Duyên loạng choạng sắp ngã, gã kia thuận tay vươn ra đỡ eo cậu. Mấy người xung quanh thấy không có cơ hội nữa cũng tản đi dần.

Gã đàn ông này cùng cậu nói chuyện phiếm, thi thoảng lại kéo cậu ra sàn nhảy một lúc, ánh đèn loá mắt chiếu lên từng người trong quán bar, giây tiếp theo âm nhạc bùng nổ kéo theo tiếng hò hét hưng phấn của mọi người.

Kích thích vui vẻ tạm thời đẩy lùi phiền muộn, không cần biết ngày mai phải trở lại cuộc sống bình thường hay người cũ vẫn không quay về, thời khắc quay cuồng chìm đắm trong ánh đèn và âm nhạc, ai lại nhớ đến quá khứ, quản chuyện tương lai chứ.

Qua một lúc, không biết có phải vì nhảy xung quá không mà cả người Lâu Duyên mềm oặt, mỏi nhừ không sao động đậy nổi.

Gã lạ mặt kia nửa đỡ nửa ôm, vẫn luôn nói gì đó với Lâu Duyên nhưng cậu chẳng nghe rõ nữa.

Ra ngoài đường bị gió lạnh thổi một lúc mới khiến Lâu Duyên tỉnh táo đôi chút nhưng vẫn không thể nhúc nhích nổi. Cậu vô thức cảm thấy bất an, đẩy đẩy gã kề sát bên mình mới phát hiện gã cũng mềm nhũn cả.

Lâu Duyên sửng sốt, lúc này mới nghe rõ tên lưu manh từ nãy giờ toàn xổ mấy lời bẩn thỉu.

Vào bar gay, bị kéo đi, uống rượu, nhảy nhót, vào phòng, lên giường.

Một chuỗi hành động quen thuộc nhảy ra trong đầu cậu, Lâu Duyên luống cuống tay chân, sao lại có một tên xa lạ dán chặt vào người, Cận Chước đâu……

Loạng choạng đi thêm một đoạn nữa, các hàng quán đầu đường giờ này đều đã đóng cửa, đèn đường yếu ớt chiếu không đến cái nơi tối tăm này. Gã đàn ông đẩy mạnh một cái, đè cậu ở bên dưới.

“Đừng chạm vào tôi!” Cảm nhận được hơi thở lạ lẫm phả vào mặt, Lâu Duyên liền thấy buồn nôn, hét lên một tiếng huơ tay đánh vào vai kẻ nọ.

Gã này đương nhiên không ngờ thời khắc này cậu lại làm như vậy, không hề đề phòng mà ăn ngay một cú đau điếng.

Gã này nổi sùng lên, ấn Lâu Duyên vào tường, hôn bừa bãi lên cổ cậu.

Lâu Duyên hoảng rồi, vừa kêu gào vừa ra sức tránh, lại nhận ra mình không có chút sức lực nào cả, tay chân không thể cử động.

Lâu Duyên xem như đoán được cậu bị hạ cái gì rồi, sợ hãi nhìn xung quanh nhưng con đường vắng tanh chẳng có lấy một bóng người.

Cậu cố sức nâng chân, đột ngột dùng sức mà đá vào đầu gối tên kia, hắn ăn phải quả đắng, hung hăng nắm tóc cậu mà kéo.

Lần này dùng sức không nhỏ, Lâu Duyên đau đến không đứng thẳng nổi, sau ót truyền đến một cỗ đau đớn.

Tên hạ lưu bị tấn công hai lần liên tiếp chọc giận, lại đánh thêm một cú như trời giáng vào đầu Lâu Duyên, trước mắt cậu tối sầm, suýt thì ngã ngồi trên mặt đất.

Gã kia không cho cậu cơ hội tỉnh táo lại trực tiếp kéo cậu đến bãi xe.

Hầm đậu xe ẩm ướt lạnh lẽo, khí lạnh thâm nhập vào người như muốn cắn nuốt cậu không chừa lại mảnh xương nào.

Đầu choáng váng, vô lực, lạnh. Cậu cuộn tròn người lại.

“Lâu Duyên?”

Là ai gọi đó, không thấy người đang gặp nạn hay sao.

Có điều giọng nói này, thật giống… ai kia.

Ảo giác sao? Lợi hại ghê, thuốc này còn làm người ta sinh ra ảo giác.

“Lâu Duyên!” Giọng nói kia ngày một rõ ràng, chỉ cách cậu không quá năm bước chân.

Lại còn tiến gần hơn? Mẹ nó giọng thật giống.

Bạn đang đọc Năm Thứ Tư Chia Tay của Nhị Cửu Hám Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngocnhuy310102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.