Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1908 chữ

Lúc cậu tỉnh táo lại thì đang nằm ở giường của một khách sạn, bầu trời bên ngoài đã tảng sáng.

Đệt!

Lâu Duyên đột ngột bật dậy, hất chăn trên người ra.

Ngoại trừ áo khoác, quần áo trên người đều còn chỉnh tề.

Cậu chậm rãi thở ra một hơi, vuốt mặt.

Đêm qua rốt cuộc là sao đây….. Đi bar gay bị người ta tiếp cận rồi kéo đi, ký ức còn xót lại cuối cùng là đau đầu và choáng váng, còn có giọng nói gọi “Lâu Duyên” kia.

Sau gáy dán một cái băng gạc, sờ thử một cái xem sao, thấy tay dính chút thứ nước màu nâu của thuốc cầu máu.

Đây là phòng hai người, chiếc giường bên kia có dấu vết của người từng ngủ trên đó.

Tủ đầu giường có một ly đựng trà, Lâu Duyên cầm lên ngửi ngửi, chắc là trà giải rượu.

Trên bàn có một hộp thuốc, là amoxicillin.

Cậu quyết định vào toilet rửa một cho tỉnh táo, ảo thật đấy, gã lưu manh kia tự nhiên nổi thiện tâm à….?

Say rượu khiến dạ dày hơi khó chịu, giống như viên kẹo cao su bị người ta nhào bóp qua, đầu cũng đau như búa bổ, không còn vô lực như trước nữa nhưng vẫn còn rất mệt.

Cậu mở Wechat ra, hộp thoại hiện hai mươi cái thông báo.

Lưu Tùng gửi mười chín tin nhắn đều là hỏi đêm qua đã đi đâu linh tinh, hoàn toàn không biết anh em của mình tối qua suýt bị cưỡng hiếp.

Lưu Duyên hơi bực mình, sao lúc ấy lại cùng hắn vào chứ.

Kéo xuống vài cái, kế bên ảnh đại diện có gương mặt thân thuộc hiện một thông báo.

Chính xác là bên cạnh ảnh đại diện của “Cận Chước” có một thông báo.

Thuốc ảo giác này cộng dụng không mạnh như vậy chứ.

Lâu Duyên click mở tin nhắn, chỉ có một dòng ngắn gọn.

-Thuốc hạ sốt ở trên bàn.

Não Lâu Duyên nổ đùng một tiếng.

Ngón tay cầm điện thoại đơ ra, qua năm phút cậu mới từ trong khiếp sợ tỉnh lại.

Cận Chước đã quay về.

Năm chữ, chiếm lấy toàn bộ đại não làm cậu thở không nổi.

Nghe thấy tiếng hít thở của mình dần nặng nề, Lâu Duyên mới lại ấn màn hình.

Thật sự là Cận Chước, anh đã trở về.

Tay cậu run rẩy.

Điện thoại đột nhiên kêu lên, là Lưu Tùng gọi.

“Alo.” Giọng Lâu Duyên khản đặc.

“Anh Duyên.” Giọng Lưu Tùng tràn đầy do dự, “Vừa nãy tôi…. Thấy Cận Chước.”

Lâu Duyên nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Ở đâu?”

“Ở trước Đức Lâm, hình như đi vào trong rồi.” Lưu Tùng hỏi, “Cậu đang ở đâu?”

Lâu Duyên bay nhanh đến đầu giường cầm khăn ướt lên, vỏ khăn ghi tên khách sạn Đức Lâm.

Không để cậu định thần lại, giây tiếp theo ngoài cửa đã truyền đến âm thanh lạch cạch.

Lâu Duyên cầm điện thoại mờ mịt ngẩng đầu, người ở cửa đứng đối diện cậu cũng ngẩn người.

Cận Chước mặc áo khoác, tóc dài đến tầm đuôi lông mày, gương mặt kia so với trí nhớ không khác là bao, chỉ là nét non nớt đã không còn nữa, thay vào đó là sự chín chắn.

Đó là người đã từng ở bên cạnh Lâu Duyên ba năm, là người cậu toàn tâm toàn ý yêu tha thiết.

Gặp lại sau bốn năm, bao nhiêu cảm xúc cùng lời nói đã tưởng tượng vô số trước kia đều vô dụng, giờ phút này cậu chỉ thấy sống mũi cay cay.

Đó là Cận Chước, là người yêu cũ của cậu.

Căn phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

“Anh vừa ra ngoài một lát” Cận Chước di bước chân, lên tiếng trước, “….. Đến quán trước kia.”

“Quán trước kia” chính là một quán bán đồ ăn sáng ở cạnh làng đại học của họ, cuối tuần không có tiết học họ thường xuyên đến đó, nhà đó có một món dưa chua ngọt gọi là cam lộ tử, nhìn bề ngoài xấu xí lúc nhúc như con sâu vậy.

Lúc đó hai người tưởng là sâu thật, lấy đũa chọc tới chọc lui. Bà chủ thấy hai đứa trẻ từ nơi khác đến liền hù doạ: “trứng sán đấy, không muốn nếm thử à?”

Hai người thách nhau, ai dám ăn sẽ được gọi là anh trai.

Lâu Duyên nhỏ hơn anh mấy tháng, vừa nghe thế liền vui vẻ ăn một cây dưa.

Không ngờ là ăn vào không phải là hương vị kinh tởm như trong tưởng tượng mà thật sự rất ngon. Cắn vào một miếng giòn rụm, thêm nước sốt chua chua ngọt ngọt ướp vừa miệng, hoàn toàn thay đổi nhận định về dưa chua của cậu.

Anh Duyên như phát hiện ra một chân trời mới, thế là về sau nơi này liền thành quán quen của hai người.

Sau này cửa tiệm dời đến trung tâm thành phố, cách xa chỗ cậu, sửa sang lại khang trang hơn, muốn đến đây ăn sáng cũng khó, thế là Lâu Duyên không đến nữa.

Bánh bao thịt, cháo bắp, đậu xào, còn có một hộp cam lộ tử.

Mấy món này đặt lên chiếc bàn nhỏ, chiếm hơn nửa diện tích.

Cận Chước trầm mặc xé vỏ, tách đũa làm hai rồi đưa cho Lâu Duyên.

Lâu Duyên nhận đũa, khàn khàn mà nói tiếng cảm ơn.

Cận Chước cũng tách một đôi đũa khác cho mình.

Hơn mười phút sau hai người vẫn chưa nói thêm câu nào.

Một bữa cơm cứ như vậy cắm mặt ăn, ăn xong, áp lực và uỷ khuất cùng các loại cảm xúc phức tạp đè nén nãy giờ đều dâng lên, cứ thế mà dồn ép ở cổ họng.

Lâu Duyên cắn một miếng cam lộ tử, hương vị kích thích ở đầu lưỡi làm cảm giác mơ hồ từ sáng đến giờ của cậu dần lui xuống, đầu óc quay cuồng đến giờ mới từ từ thanh tỉnh.

Sao Cận Chước lại trở về? Anh về làm gì? Làm sao mà anh gặp được mình? Hôm qua anh mang mình về đây như thế nào? Anh có hiểu lầm gì hay không?

Cậu đảo mắt liếc Cận Chước một cái.

Vừa hay gặp anh cũng đang nhìn, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Sự ăn ý khó mà đối mặt này làm Lâu Duyên theo bản năng nhẹ giọng nói.

Sự xấu hổ nháy mắt tăng lên gấp bội,

“Sao anh lại đến chỗ nào?”

Lâu Duyên giả vờ như người ngồi đối diện chỉ là bạn học bình thường.

Cận Chước do dự một hồi, nhưng rất nhanh cũng đáp lại: “Đi công chuyện.”

Ở bên nhau như hình với bóng suốt ba năm, một giây do dự này dễ dàng bị Lâu Duyên nhìn ra.

Cậu dựa vào lời Cận Chước mà hỏi chuyện: “Công tác hẳn là bận lắm?”

Xem xem, như này không đơn giản đâu.

“Không hẳn.” Cận Chước gật gật đầu, hẳn là nhận ra ban nãy mình chần chừ rất rõ ràng bèn trực tiếp thừa nhận, “Đã từ chức rồi.”

“Sao lại như vậy?” Lâu Duyên hơi ngạc nhiên ngẩng đầu.

Cận Chước là một sinh viên sư phạm được nhà nước bảo trợ, năm ấy vừa tốt nghiệp đã trực tiếp được phân về quê anh công tác, phục vụ bốn năm xong là có thể đến một trường cấp ba trọng điểm làm việc, tiền lương và đãi ngộ cực kỳ tốt, với trình độ và điều kiện của những người như cậu muốn chen chân vào cũng không có cửa.

Lúc ấy cũng vì điều này và sự ngăn cấm của gia đình mà bọn họ bị chia cắt, tuy là tuổi trẻ tình yêu có nồng nhiệt cỡ nào cũng không vượt qua nổi sự ngăn trở này.

“Đột nhiên muốn trở về.” Cận Chước nhẹ giọng nói, “Đã bốn năm rồi.”

Tim Lâu Duyên đột nhiên thắt lại.

Bốn năm, nói cách khác là thời gian phục vụ đã hết.

Cận Chước có ý gì?

Lòng Lâu Duyên loạn thành một đoàn, cậu nảy sinh một suy đoán, rồi kích động chuẩn bị thốt ra.

Im lặng một hồi lâu, Cận Chước mới chuyển sang đề tài khác: “Ở trường rất vất vả nhỉ?”

“Ừm.” Lâu Duyên lấy lại tinh thần, gật đầu, lại lên tiếng, “Đêm qua người kia…”

“Người đó cho em cắn thuốc, hắn cũng tự chơi.” Cận Chước cau mày, “Tốt nhất vẫn là đừng…..”

Lâu Duyên vội vã ngắt lời anh: “Không phải, Nếu không phải Lưu Tùng một hai đòi kéo em đi thì em cũng không ngờ có thể gặp loại người này.”

Cận Chước nghe thấy tên Lưu Tùng, ngẩn người ra một chốc rồi cười: “Anh biết.”

Thế mà Lưu Tùng vẫn luôn ở cạnh cậu, còn anh lại biến mất bốn năm qua.

Cuộc trò chuyện sau đó trở nên khách sáo, không có chút không khí bạn học lâu ngày gặp lại nào, chẳng ai dám hé miệng ôn lại chuyện xưa.

Hai người cùng đi đến bãi đậu xe, Lâu Duyên hạ kính xe xuống nói: “Đi đây.”

Cận Chước đứng cạnh cửa xe đáp lời, vừa giơ tay chạm vào lọn tóc cậu: “Nhớ thay băng.”

Sau khi về nhà Lâu Duyên nằm liệt trên giường mấy ngày cuối tuần, tâm trí cậu như bị đóng băng, mãi sau mới chấp nhận được chuyện của Cận Chước.

Anh nói trở về là muốn về đây ở luôn sao?

Anh về làm gì?

Từ thứ bảy bẵng cái đã đầu tuần, phải đi làm rồi thế nhưng Lâu Duyên vẫn cứ thất thần mãi, mấy lần vào nhầm lớp.

Lúc này Cận Chước gửi cho cậu một tin nhắn hỏi vết thương có bị nhiễm trùng không.

Lâu Duyên nhắn lại không bị sao cả, rồi lại khách khí cảm ơn anh tối hôm đó đã giúp đỡ.

Trước đây cậu từng nghĩ nếu sau này gặp lại thì sẽ thế nào, cũng chỉ là nghĩ mà thôi, cách xa ngàn dặm, bốn năm chưa từng liên hệ một lần nào, không báo trước một tiếng nào, Cận Chước thế mà lại một lần nữa đột ngột bước vào cuộc sống của cậu.

Lâu Duyên nghi ngờ trong tóc của con người có dây thần kinh, nếu không sao mấy ngày nay cậu lại cứ luôn nhớ đến cảm xúc lúc Cận Chước chạm vào lọn tóc của mình lúc ở bãi đỗ xe.

Tiết tự học buổi tối kết thúc, Lâu Duyên trở về văn phòng soạn power point cho bài giảng, thấy hành lang và văn phòng không có một bóng người, cậu tắt đèn bàn, châm một điếu thuốc đứng bên cửa sổ.

Thành phố về đêm xa hoa tráng lệ, người xe tập nập qua lại, ánh đèn lung linh huyền ảo hoà lẫn với dòng người.

Vài hạt bụi rơi bên khung cửa bị gió thổi bay đi.

Lâu Duyên dí tàn thuốc vào cửa sổ, cảm nhận làn gió lạnh thổi qua, thở dài thườn thượt.

Cận Chước thật sự trở về rồi.

Bạn đang đọc Năm Thứ Tư Chia Tay của Nhị Cửu Hám Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngocnhuy310102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.