Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1333 chữ

Sau đó Lâu Duyên hẹn Cận Chước ăn cơm vào cuối tuần, hai người nói chuyện khá hợp nhau thế là lại hẹn hôm khác gặp mặt, từ đó về sau tần suất các cuộc hẹn ngày càng tăng.

Trong lớp học chuyên ngành, Lâu Duyên và Cận Chước ngồi cạnh nhau nói chuyện vui vẻ, Lưu Tùng ở bên cạnh tự thấy mình giống như cái bóng đèn vậy.

Tình trạng này kéo dài đến gần hết học kỳ, Lưu Tùng cũng nhận ra tâm tư của hai người này nên dứt khoát mặc kệ bạn thân luôn.

Cận Chước cực nổi tiếng trong câu lạc bộ âm nhạc ở trường, ca hát, ghita hay dương cầm đều chơi rất giỏi, mỗi lần có hoạt động đều không tránh khỏi các em gái tới hò hét tặng hoa.

Anh đứng đó, ở trên sân khấu tự tin mà phô diễn tài năng của mình, tiếng vỗ tay tán thưởng và ánh đèn đều chiếu lên người anh. Cận Chước nhìn Lâu Duyên đứng lẫn trong đoàn người bên dưới, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

Lâu Duyên đứng dưới khán đài tim đập loạn xạ, cong khoé miệng nở nụ cười với anh, ánh mắt ánh lên sự thuần khiết.

Cuối cùng, hoa và quà của các cô gái gửi tặng đều bị Cận Chước bỏ lại trong phòng sinh hoạt của câu lạc bộ, anh và Lâu Duyên chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ của vườn hoa trở về ký túc xá, ánh trăng nhàn nhạt phủ một tầng sáng nhẹ nhàng bao lấy cả hai.

Cận Chước cười hỏi Lâu Duyên: “Đêm nay anh không đẹp trai à? Sao không thấy em tặng hoa vậy?”

“Chẳng phải có nhiều người tặng rồi sao.” Lâu Duyên huých cánh tay anh, “Lại còn cần hoa của em?”

Cận Chước dừng bước, cúi đầu nhìn cậu: “Đúng vậy, người khác tặng gì đều không quan trọng, anh chỉ cần hoa của em.”

Mặt Lâu Duyên hơi đỏ lên, cậu ngồi xổm xuống hái một bông dã quỳ tím đưa cho Cận Chước: “Anh cầm tạm trước đi, lần sau bù cho anh cái khác.”

Cận Chước nhận lấy bông hoa bỏ vào túi áo: “Lần sau anh muốn một bông hồng.”

Lâu Duyên cười: “Được.”

Trường học được xây dưới chân một ngọn núi, thế là vào cuối tuần hoặc kỳ nghỉ cả bọn sinh viên lại xách balô lên núi cắm trại.

Có mấy người tốn cả ngày trời mới leo lên được ngọn núi. Lưu Tùng lạnh đến run cầm cập, chen vào giữa Cận Chước và Lâu Duyên duỗi tay ra trước vỉ nướng mà sưởi ấm,

Trên núi cấm đốt lửa nên chẳng thể tổ chức tiệc tùng lửa trại gì, từng đám sinh viên tụ nhau tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện đến quá nửa đêm mới kéo nhau vào lều ngủ.

“Trò cắm trại này thật là chán quá đi.” Lều của Lưu Tùng ở cạnh Lâu Duyên và Cận trước, hắn oán giận nói: “Cực khổ leo lên đây vừa mệt vừa lạnh. Cuối cùng thì sao chứ, nằm trong lều chỉ thấy được ký túc xá với toà nhà dạy học.”

“Thế thì cậu có thể dịch lều đến chỗ đầu gió bên kia, đảm bảo không nhìn thấy trường học nữa.” Cận Chước nói đểu.

“Ha.” Lưu Tùng rất nghĩa khí dịch lều của mình đi, “Đúng là tớ muốn ra đầu gió nằm đấy, hai người cứ tự nhiên tận hưởng thế giới riêng đi.”

Lâu Duyên không nghe thấy câu cuối cùng kia, ném cho hắn một bộ quần áo: “Cất vào túi ngủ đi.”

Lều của hai người ở sát nhau, ban đêm tắt đèn rồi có thể nghe thấy tiếng hít thở của người kia lẫn trong tiếng gió thổi.

Lâu Duyên kén chỗ ngủ, vừa đổi chỗ là khó ngủ ngay. Nửa đêm đành chui ra khỏi lều, lặng lẽ châm một điếu thuốc.

Cả ngọn núi yên tĩnh đến lạ thường, trời đã bắt đầu vào đông, xung quanh càng thêm lạnh lẽo.

Đang ngơ ngẩn nhìn cảnh đêm mờ ảo thì điếu thuốc trên tay đột ngột bị giật mất, Lâu Duyên sửng sốt, vừa quay đầu thì đập thẳng vào cằm của một người.

Cận Chước rít một tiếng: “Là anh đây.”

Lâu Duyên cười: “Sao anh lại ra đây? Ở ngoài lạnh lắm.”

“Thấy em mất ngủ nên ra đây ôm cho ấm.” Cận Chước dang tay, “Nào.”

Lâu Duyên ngẩn người, cũng giơ hay tay ôm anh.

Cận Chước siết chặt vòng tay.

Mặt kề mặt, vai kề vai, hai trái tim non nớt gần sát bên nhau, đến nỗi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương và tiếng tim đập loạn nhịp.

Trường học ở phương Bắc thường nghỉ đông sớm, kéo dài hơn một tháng, mỗi ngày ở nhà Lâu Duyên đều cầm điện thoại, gửi tin nhắn, gửi voice chat, xem video. Mẹ thấy cậu như vậy bèn sinh nghi: “Con nói chuyện với ai đó?”

“Mẹ đoán xem.” Khoé miệng Lâu Duyên không kìm được mà nhếch lên, vừa thấy sắp bị mẹ soi lập tức nhảy khỏi sofa chạy về phòng.

Ngày tết năm đó, Lâu Duyên chúc anh năm mới vui vẻ, quay một đoạn video bắn pháo hoa ở quảng trường gửi cho anh.

Cận Chước cho cậu một bao lì xì, nói là tiền mừng tuổi.

Lâu Duyên mắng Cận Chước đừng có mà kiêu ngạo quá, anh sinh trước cậu có mấy tháng đâu chứ.

Cận Chước nhắn lại một sticker chú vịt vàng đang cười.

Ngày khai giảng năm học mới, con đường đến trường vẫn còn phủ một tầng tuyết đọng, bị các em học sinh dẫm qua dẫm lại trơn trượt cả lên.

Nhà Cận Chước xa hơn một chút nên đi sớm, lúc đến trường vừa đúng lúc gặp được Lâu Duyên ở cổng.

Lâu Duyên vẫy tay chào, nhìn thấy anh chỉ cách vài chục bước, đứng dưới ánh nắng ấm áp đầu xuân mà nỗi nhớ tích tụ hơn một tháng qua cứ thế dâng trào.

Cận Chước dang hai tay để Lâu Duyên bổ nhào lên người mình, ôm cậu xoay một vòng.

Ở cổng trường có rất nhiều người, Lâu Duyên hơi ngượng ngùng buông anh ra, kéo vali đi vào trong.

Cận Chước xách vali hộ cậu, ghé sát tai thì thầm: “Có nhớ anh không?”

Hai lỗ tai Lâu Duyên nóng lên, cắn cắn môi: “Nhớ.”

Nhớ anh chết đi được, không muốn phải xa một giây nào.

Sinh nhật Lâu Duyên vào tháng tư, thời tiết đã ấm lên. Một vài cây anh đào trong khuôn viên trường đã chớm nở. Cậu và Cận Chước sóng vai cùng đi, cả một bầu trời như chỉ toàn sắc hồng.

Buổi tối cậu hẹn vài người bạn thân và Cận Chước ra ngoài ăn cơm, cả đám chơi đến nửa đêm mới về.

Cả bọn đều bắt taxi, chỉ còn Cận Chước và Lâu Duyên cùng nhau đi bộ trên Đường 15, muốn kéo thêm chút thời gian được ở riêng với nhau.

Bông hồng mà lần trước Lâu Duyên hứa còn chưa có tặng, lần này Cận Chước đã ôm một bó hồng đỏ rực rỡ mà thơm ngát.

Thẳng thẳng và chân thành.

Anh nói: “Chúc em sinh nhật tuổi hai mươi thật vui vẻ, từ nay về sau anh sẽ luôn ở bên đón sinh nhật cùng em.”

Lâu Duyên ngẩn người ôm bó hoa: “Được.”

“Lâu Duyên, anh thật sự thích em.” Cận Chước nhìn thẳng vào mắt cậu.

“Em không ngại có bạn trai chứ?” Cận Chước vò tóc bứt tai một phen, cuối cùng chỉ vào chính mình, “Bạn trai như thế này.”

Lâu Duyên bật cười, cậu ôm lấy Cận Chước, đặt lên môi anh một nụ hôn.

“Em đồng ý.”

Bạn đang đọc Năm Thứ Tư Chia Tay của Nhị Cửu Hám Đăng

Truyện Năm Thứ Tư Chia Tay tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngocnhuy310102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.