Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1626 chữ

Lâu Duyên lần đầu gặp Cận Chước không phải trong hoàn cảnh lãng mạn gì.

Thư viện quanh năm bị đội ngũ chuẩn bị thi lên thạc sĩ chiếm đóng, sinh viên năm nhất vào đây nhiều lắm chỉ lật được vài cuốn truyện tranh trên kệ là cùng.

“Học ở đây đã gần cả học kỳ rồi mà tớ vẫn chưa được trải nghiệm cái không khí chăm chỉ học hành ở thư viện lần nào.” Hôm nay không có tiết học buổi sáng nên Lưu Tùng kéo Lâu Duyên từ tầng trên xuống, “Đi thư viện đi, tớ muốn tìm tài liệu cho bài luận.”

“Loại chây lười như cậu deadline dí tới cổ chưa chắc đã chịu làm chứ nói gì tra tài liệu.” Lâu Duyên bị lôi kéo mãi, không còn cách nào đành từ bỏ ngày đẹp trời không có ca sáng mà chạy đến thư viện cùng thằng khỉ này, nửa đường nhận ra quên thẻ sinh viên lại phải quay về ký túc xá lấy.

Lúc đến cửa thư viện đã hơn 8 giờ, xếp hàng quét thẻ đi vào, tốn thêm nửa ngày nữa mới tìm được phòng tự học.

Ôi một biển người toàn là sinh viên năm ba năm bốn, có vài người còn ngồi ở cầu thang, cầm quyển sách ôn tiếng Anh thi đầu vào thạc sĩ mà a a ô ô đọc, cả gian phòng lớn ồn ào náo nhiệt, chật như nêm cối thế này làm gì còn chỗ mà ngồi.

“Bỏ bỏ, đi về thôi.” Lưu Tùng hơi thất vọng.

“Không về chẳng lẽ ở đây chắc…. Tiểu Tùng, đằng kia!” Lâu Duyên tinh mắt nhìn thấy góc kệ sách còn một cái bàn trống, cậu chỉ chỉ bên kia, lôi Lưu Tùng chạy qua.

Không có ai ngồi gần chỗ này, mặt bàn cũng sạch sẽ. Lưu Duyên thò tay vào hộc bàn mò thử, không có sách vở, hẳn là chưa có ai ngồi đây.

Cậu kéo chiếc ghế nhỏ dưới bàn ra, Lưu Tùng vui vẻ ngồi xuống.

“Ôi cảm giác của học bá đây sao.” Lưu Tùng hô một tiếng, mặt tràn đầy thoả mãn.

“Cậu ngồi tớ đứng à? Công đạo ở đâu.” Lưu Duyên gõ đầu hắn một cái.

“Để tớ trải nghiệm không khí này cái đã.” Lưu Tùng với tay lên kệ sách lấy cuốn mười tám bài giảng nhập môn Kinh dịch xuống.

“Thế cậu tiếp tục tận hưởng đi.” Lâu Duyên bất lực xua tay, “Tớ về ký túc xá ngủ đây.”

“A đừng mà, ở đây với tớ tí nữa đi!” Lưu Tùng quýnh lên, không kìm được mà hơi lớn giọng, người bên cạnh lập tức trừng hắn.

Hắn vỗ vỗ đùi: “Ngồi đây đi.”

“Mẹ kiếp.” Lâu Duyên bị hắn chọc vừa tức vừa cười, thế là thật sự dạng chân ngồi lên đùi hắn, ngồi hơi mạnh một chút, Lưu Tùng giữ không vững chân, suýt nữa thì cả hai cùng ngã ngửa.

“Ê ê cậu đừng trượt xuống!” Lưu Tùng duỗi tay ôm cậu, trọng tâm càng ngày càng tuột xuống, Lâu Duyên bám chặt tay áo hắn khiến trọng lượng cả thân trên đều dồn vào đấy.

Đương lúc hai thằng đang nháo nhào cả lên bám dính nhau như keo thì Lâu Duyên đột nhiên cảm thấy tay bị một người kéo lên, cậu lảo đảo một lúc vịn vào đó mà đứng dậy.

Trước mắt cậu là một nam sinh cao lớn, tay cầm mấy quyền sách. Nam sinh nọ gõ gõ ngón tay lên bàn. Cất giọng: “Muốn nháo thì ra chỗ khác, đừng có quậy ở đây.”

Giọng điệu không kiên nhẫn.

“Đệt!” Lưu Tùng không nhịn được lớn tiếng, nhảy chồm lên chỉ vào mũi nam sinh kia, “Chuyện của mày chắc! Đây là bàn của mày à?”

Lâu Duyên đằng hắng một tiếng, Lưu Tùng óc nho này chẳng hiểu được trọng tâm trong câu của người ta gì cả.

Cậu người mắt nhìn nam sinh trước mặt, người này khuôn mặt lạnh lùng, cằm chẻ nam tính, ngũ quan thật sự rất đẹp, đặc biệt là chiếc mũi cao thẳng, nhìn từ góc độ này phải nói là tuyệt đẹp.

Trong bầu không khí giương cung bạt kiếm như thế này, Lâu Duyên bình tĩnh đưa ra kết luận. Thật là một anh đẹp trai.

“Đúng là bàn của tôi.” Nam sinh quay bàn lại cho bọn họ thấy một tờ giấy dán tên ở hộc bàn.

Lâu Duyên nhìn lướt qua.

Cận Chước.

Lưu Tùng muối mặt nhưng vẫn tức giận đến vặn vẹo trừng mắt nhìn Cận Chước.

Cận Chước không nói gì, lấy thẻ sinh viên của mình ra huơ huơ.

Cận Chước, chuyên ngành lịch sử, phía sau còn mở ngoặc được nhà nước tài trợ công.

Hoá ra là cùng chuyên ngành. Lâu Duyên lại ngẩng đầu nhìn anh một cái.

“….. Đm!” Lưu Tùng tức đến nghiến răng nghiến lợi, hắn quay đầu liếc Lưu Duyên muốn xem anh em tốt nhà hắn có muốn đánh nhau hay không.

Mặt Lâu Duyên vẫn bình chân như vại như đang xem diễn tuồng.

Cận Chước chẳng sợ tí nào, chỉ cửa: “Muốn đánh nhau thì ra ngoài.”

Lưu Tùng muốn nổ tung, dậm chân đi ra ngoài.

Cận Chước đặt sách sang một bên đi theo hắn.

Hai người thật sự ở trước sân thư viện đánh nhau, nhiều người vây lại xem, nhưng cũng chỉ khoa tay múa chân mấy cái chứ không thật sự đánh.

Lâu Duyên thở phào nhẹ nhõm, Cận Chước này xem ra thân thủ không tồi, động tác khuỷu tay và đầu gối đều rất uyển chuyển, nhưng dường như không có ý định đánh thật với Lưu Tùng, vẫn luôn giữ sức.

Lưu Tùng không nhận ra hắn vẫn luôn bị vờn từ nãy tới giờ, hung hăng tung quyền đấm đá lung tung về phía Cận Chước, không đánh được cái nào còn suýt thì bị xây xát.

Lâu Duyên trông mà tự thấy xấu hổ dùm, đành đi tới khuyên vài câu, kéo hai người ra.

Lưu Tùng thở hồn hển, bị Lâu Duyên kéo về ký túc xá: “Mày đợi đấy cho tao.”

“Ờ.” Cận Chước vẫn thờ ơ, liếc bọn họ một cái rồi trở về phòng tự học.

Chuyện nhỏ này nhanh chóng bị Lâu Duyên và Lưu Công bỏ ra sau đầu, hai tuần sau Lâu Duyên thi máy tính cấp 2, tới trước nửa tiếng nên nhàn nhã xem thông tin của các thí sinh dán trước cửa.

Trên đó có một cái tên Cận Chước.

Lưu Duyên ngạc nhiên, chiếc ghế bên cạnh bị một người kéo ra. Cận Chước ngồi xuống, thấy Lưu Duyên cũng ngẩn người rồi cười một cái: “Thật trùng hợp.”

“Ừm.” Người này cười rộ lên thật đẹp.

“Bạn trai cậu tính tình nóng nảy đấy.” Cận Chước lại nói.

“Hả?” Lâu Duyên nhìn anh, cảm thấy hơi buồn cười, “Không phải bạn trai.”

Cận Chước gật đầu, không nói nữa.

Hôm nay Lâu Duyên đến sớm nửa tiếng vốn là muốn làm thân với người ngồi cạnh, có gì vào phòng còn hỏi bài, lần kiểm tra này ôn chưa chắc nên hơi bồn chồn.

Nào có ngờ đâu kỳ này khó khăn rồi, lần trước cậu với Cận Chước không xung đột trực tiếp nhưng Lưu Tùng hung hăng như thế, giờ cậu cũng khó lòng mà mở lời bảo Cận Chước lát nữa nhắc bài cho cậu.

Lâu Duyên nhìn lướt qua đề xong liền thấy toang, cầm chắc sáu phần rớt rồi.

Chỉ đề trắc nghiệm thôi đã khó nhằn, Lâu Duyên chống cằm lo lắng nhấp chuột.

Cậu liếc sang Cận Chước, người nọ trông có vẻ bình tĩnh.

Lâu Duyên thở dài.

Mô hình của bộ vi xử lí Intel Pentium là?

A.80286 B.80386 C.80486 D.80586

A hay C? B trông cũng đúng, nếu không thì….

“D.” Một giọng nam trầm thấp truyền đến. Lâu Duyên sửng sốt, nheo mắt nhìn sang màn hình máy tính của Cận Chước rồi nhanh chóng chọn D.

Thực ra nhiều câu như vậy mà đúng thêm một câu cũng chẳng có tác dụng gì, nhưng ra khỏi phòng thi Lâu Duyên vẫn móc điện thoại ra, mở màn hình quét mã QR của Wechat: “Kết bạn đi, hôm nào mời cậu ăn cơm, nói không chừng không có cậu chỉ câu kia thì tôi rớt chổng vó mất rồi.”

Cận Chước cười cười, quét mã.

Chạng vạng lúc về ký túc xá Lâu Duyên mới nhớ ra người kia còn chưa biết tên mình, bèn nhắn một tin cho Cận Chước: tôi tên Lâu Duyên.

Trông Cận Chước mặt cứng ngắc thế kia mà lại nhắn lại một cái sticker vịt vàng nháy mắt.

Hình như không thích hợp lắm…. Nhìn như cố tình tỏ vẻ dễ thương.

Lâu Duyên đang định tắt điện thoại thì lại nhận được một sticker đàn vịt với ngôi sao nhấp nháy trên đầu.

-Cận Chước.

Lâu Duyên bật cười ha hả, mấy con vịt đáng yêu này giống Cận Chước chỗ nào chứ.

“Cười gì đấy? Đang nói chuyện à.” Lưu Tùng thò mặt vào xem.

“Lăn đi.” Lâu Duyên trừng hắn một cái.

“….. Đệt! Kia kia kia kia là cái thằng Cận Chước!!” Lưu Tùng nhìn màn hình điện thoại của Lâu Duyên, đau đớn kêu lên: “Cậu phản bội tớ rồi!”

Lâu Duyên thản nhiên nói: “Có thêm một anh đẹp trai trong danh sách không tốt à?”

Lưu Tùng càng kích động, nhảy dựng lên chỉ vào Lâu Duyên, nửa ngày mới nghẹn ngào thốt ra một câu: “Đm.”

Bạn đang đọc Năm Thứ Tư Chia Tay của Nhị Cửu Hám Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ngocnhuy310102
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.