Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng Hữu Rất Văn Minh

Tiểu thuyết gốc · 4572 chữ

Mới sáng trong phong bếp đã truyền ra âm loang choang của song nồi,tiếng quạt thông gió vù vù,bên ngoài cánh cửa nhìn chỉ thấy một thân ảnh nhỏ bẻ của một cô nàng đang chạy qua chạy lại tất bật chuẩn bị thức ăn,quần quật cả buổi cuối cùng nàng ta đã chuẩn bị xong khẩu phần ăn bữa sáng cho thiếu gia và phu nhân.

-Cuối cũng xong.

Nàng cởi chiếc tạp dề cẩn thận qua cất qua một bên.

-Nha đầu người làm gì đó.

Tử Vân lập tức giật mình vội nhìn lại phía sau thì đó là Linh Lăng,nàng không biết 'sự phụ kiếp trước' từ lúc nào đã quan sát mình vội trả lời:

-Con chuẩn bị thức ăn cho phu nhân và thiếu gia.

-Ta nhớ việc này không phải việc của ngươi,ngươi có y đồ gì.

Linh Lăng quét mắt nhìn cô nàng Tử Vân từ đầu xuống tới chân,hôm qua vừa ăn một trận đòn nếu nói nặng cũng không phải nặng nhưng sau một đêm liền đã bình phục liền có chút khó tin.Mà nàng còn giác được nhà đầu này có chút gì đó giống nàng điều càng khiến nàng ra tăng nghi ngờ.

"Sư Phụ vẫn sắc bén như ngày nào".Tử Vân nhìn vào đôi mắt của Linh Lăng không khỏi rùng mình,dù kiếp trước đã biết nàng ta không phải người xấu gì,ít ra là đối Phu Nhân là thật lòng tương trợ.Nhưng nếu nàng nói:" Có người hạ độc phu nhân và thiếu gia". thì quả thật khó tin,nên nàng quyết định giấu đi sự tình này:

-Con thật sự không có đồ gì.

Ngưng một chút nàng nói tiếp:

-Sau này mong người có thể để cho con chuẩn bị ba bữa cho thiếu gia và phu nhân có được hay không.

Vốn tưởng yêu cầu có phần điên rồ của nàng sẽ không được chấp nhận nhưng câu trả lời của'sư phụ' khiến nàng thật bất ngờ.

-Từ này người sẽ chuyên phụ trách ba bữa mỗi ngày của hai người bọn đi còn chuyện hoán đổi công việc ta sẽ nói lại cho Vương lão đầu.

"Sư phụ,hạ độc...Ý gì đây" Linh Lăng khó hiểu trước những thứ mình nghe được,nhưng nhìn con nha đâu này làm cho nàng có giác tin tưởng,không nói thêm gì liền quay người rời đi.

"Quả đúng là sư phụ, ngầu quá đi" Nàng hiểu rõ vị sư phụ này,nếu nói phu nhân là người một tay che trời giới bạch đạo ở Hải Thành thì không thể không nói tới 'sư phụ' một tay che trời giới hắc đạo.Nhưng ẩn tình năm xưa tại sao 'sư phụ' lại bị giết là điều nàng không giải thích nổi,tới đây nàng khỏi thở dài tiếc nuối nếu như năm xưa 'sư phụ' không chết thì Dạ Gia chưa phải đến kết cục lụi bại,này bản thân sống lại ắt sẽ không để bi kịch đó xảy ra một lần nào nữa.

...

Trái với việc dày công chuẩn bị của nàng,phu nhân thì đã rời đi tới công ty từ lâu rồi,còn ý trung nhân của nàng có gọi như nào cũng không thèm dậy,cho tới khi sát giờ vào học thì hắn liền bị Linh Lăng sút mạnh vào mông khiến hắn từ trên văng xuống đất,lúc đó hắn mới lật đật mà chạy thẳng ra ngoài cũng không kịp ăn thức ăn nàng chuẩn bị cho hắn nữa.Cuối cùng Linh Lăng nhìn thấy bộ dạng ủy khuất của Tử Vân thì mềm lòng,đối với nha đầu này nàng cũng có chút hảo cảm nàng không đành để nha chịu uất ức,nàng liền ngồi xuống dùng chỗ thức ăn 'nha đầu ngốc' dày công chuẩn bị,tiện tay, nàng gọi 'nha đầu ngốc' vào cùng nàng dùng bữa.

olo

Hôm qua đền gần sáng sớm hắn mới có thể ngủ được vì cái mông nở hoa không ngừng đau nhức,cũng vì thế khiến hắn không thể ngủ một cách thoải mái được, nên trông bộ dáng hiện tại vô cùng nhếch nhác,chẳng ra một vị công thế tử,mà dáng vẻ giống một tên lưu manh đầu trộm đuôi cướp hơn. Đầu xù tóc rối, gương mặt ngái ngủ,quần áo xộc xệch một nữa được nhét vào trong quân sơ vin ngọn gàng,một nữa thì ở bên ngoài, bước xuống từ chiếc xe bus,tay thọc vào quần xoa xao cái mông hôm qua bị đánh cho nở hoa hành động đầy thô tục,khiến đám người nhìn hắn không dè bĩu.

Cơn buồn ngủ kéo tới kiến hắn há rộng cái miệng tới mức con ruồi có thể bay ra bay vào vài vòng,hắn còn không thèm dùng tay che cái miệng lại.

Nhìn cánh cổng trường học khiến hắn ngán tới tận họng.

"Con mẹ nó nữa nhà giàu tới vậy mà bắt thằng con mỗi ngày đi xe bus tới trường,mà còn cho học trường công lập nữa chứ, nơi nghèo nàn nữ giáo viên xinh đẹp nhất,còn nói cái gì để rèn luyện phẩm chất con người" Càng nghĩ hắn càng tức hắn ném mạnh cặp xuống đất đạp đạp mấy cái để phát tiết.

-Lão tử méo học nữa.

Hắn quyết định không vào lớp mà kiếm một nới trống vắng làm một giấc tới hết một tiết.Đang say trong giấc nồng thì tiếng chuông điện thoại ồn ào đánh thức hắn dậy.

-Alô.

Hắn ngái ngủ đặt điện thoại sát tai trả lời.

-Thằng quỷ con nhà ngươi học đâu cái thói trốn học vậy.

Một tiếng chửi chói tai khiến hắn lập tức bật dậy, liếc nhìn xung quanh.

-Mẹ cho người theo dõi ta.

-Dõi cái đầu ngươi ,giáo viên gọi điện mắng vốn ta này,ngươi cảm thấy hôm qua ăn đòn vẫn chưa đủ phải không.

Hắn nghĩ lại bà chằng tinh này hôm qua từng roi quất xuống không chút lưu tình thì lại cảm thấy đau nhức không thôi,chưa kịp thanh minh mẹ hắn lại chửi tiếp:

-Ngươi kỳ học này mà thi không qua sáu điểm trung bình thì xác định ra ngoài ngủ cùng tiểu hắc của ngươi đi.

Sau một tiếng gầm chói mẹ hắn tắt máy cái rụp khiến hắn chưa kịp ứ,á được lời nào.

Tiểu hắc là con chó cỏ màu đen hắn nhặt nuôi khi hắn lên mười tuổi tới nay đã năm năm mỗi lần hắn gặp chuyện không vui đều tìm con cún này chơi,cũng có thể nói hắn với nó như hai người bạn nhưng để ngủ cùng một chuồng thì...Tới đây hắn đánh thở dài thườn thượt,lững thững lê từng bước đi kiếm phòng được ghi trên tấm thể học sinh.

olo

"Phòng số năm"

Hắn nhìn thấy đúng số phòng nghi trên thẻ tên chậm chạp bước vào phòng.

Hắn phát hiện thái độ của bọn học sinh trong lớp này nhìn hắn có vẻ kỳ quái,bọn chúng chỉ trỏ về hắn , thì gì đó với nhau.Hắn cũng không rãnh để tâm tới bọn chúng xì xào to nhỏ việc cấp bách hiện tại của hắn tìm nơi ngủ một giấc cho âm cái thân,hắn đảo mắt nhìn quanh căn phòng, tìm đại một bàn có chỗ trống, mặc kệ có phải vị trí thường ngày của hắn không, liền cứ vậy trực tiếp tiến tới.

Tiến tới gần chiếc bán có vị trí trống,hắn ném chiếc cặp lên mặt bàn làm gối,ghế làm giường,áo khoác làm chăn mền, trực tiếp vào thẳng giấc nồng không để ý xung quanh.

Đồng bạn cũng chẳng lấy làm bất ngờ vì thường ngày hắn vẫn luôn như vậy,tất cả lại quay lên tiếp tục nghe giảng.

Ông thầy giáo lớn tuổi đang giảng muốn toán thấy hắn lững thửng bước vào sớm đã ngứa mắt cái biểu hiện đó,trán nổi đầy gân xanh,miệng niệm kinh:

-Không được đấm học sinh,không được đấm học sinh...

Cuối lão vẫn không thể nuốt xuống cục tức trước cái hành động vừa đã trực tiếp lăn ra ngủ của Cô Lâu,lão gầm lớn:

-Cô Lâu trò đứng dậy cho tôi.

Thấy hắn vẫn không chút động đậy, ông thầy nghiến răng ken két,lần có bị sa thải lão cũng phải cho tên tiểu quỷ này một bài học,tay lão vung mạnh làm cho viên phân trong tay lão bay vút đi.

-Sao thầy ném em.

Một người ngồi sau Cô Lâu,kêu la ôm cái trán xưng một một cục u lớn uất hận nhìn ông thầy giáo già đầu hói.

-Hèm...thầy già rồi trò cũng phải thông cảm cho thầy chứ, đôi khi có những thứ ta không mong muốn.

Tên đó thấy ông thầy đầu hói, đi tới hộp phấn ,nhìn ổng nhặt một viên mới lên tính ném lại,hắn không nhịn được lên tiếng:

-Khoan thầy đợi em đi ra chỗ khác rồi hãy ném có được không.

Hắn bỏ vị trí đứng qua một bên:

-Được rồi ạ.

Viên phân từ trong tay ông thầy lại lần nữa bay đi.

-A!...thầy cố tình phải không.

-Hèm...Thầy già rồi....

Không để ông thầy hói nói hết lời,thì gương hừng hực tức giận bước tới chỗ oan gia đang ngủ hét lớn:

- Dậy mày.

Hắn vả mạnh cái 'đét' lên lưng Cô Lâu làm cho nhưng người bên cạnh nghe được cũng cảm thấy đau rát,mà nhìn hành động thành thục như vậy xác thực không phải lần một lần hai hắn chịu thiệt vì tên Cô Lâu này.

Cô Lâu lờ đờ nhìn lại phía sau,chưa kịp hiểu mô tê gì thì bị tiếng hét làm cho chói tai.

-Mẹ mày vì mà ngày nào tao cũng phải chịu trận.

Tên đó nhìn Cô Lâu hận ý chửi rủa.

Cô Lâu nhìn tên đối diện mặc dù rất cay cú nhưng ánh mắt nhìn hắn không toát lên vẻ khinh miệt như bọn người kia,nên hắn cũng không mang oán khí đặt lên người hắn.

-Gì vậy ông nội,nãy giờ tao ngủ có làm gì mày đâu.

Hắn cũng không dám khẳng định tên Cô Lâu này trước có gây thù với tên này hay không.

-Thấy gì không?

Tên đó tức giận chỉ vào trán hắn.

Hắn nheo mắt giả bộ chăm chú quan sát xong phán xét một câu xanh rờn:

-Rất nhiều mụn.

Tên đó như bật ngửa ngã ra sau.

-Mẹ mày thấy mấy cục u trên trán tao không.

-Mẹ tao ở nhà làm sao mà thấy được.

Hắn nhìn thấy mấy cục u rồi chẳng qua tính cà khịa ăn vào máu rồi không bỏ được.

Thầy giáo đứng trên bục giảng thấy bọn hắn cãi nhau cuối cùng vẫn không nhịn được quát:

-Hai trò ra ngoài đứng phạt cho tôi.

Cô Lâu thì không ý kiến gì nhưng cái tên kia tự nhiên ngồi không cũng dính đạn hằn học không thôi.

-Nhanh cái chân lên.

Ông thầy hối dục bọn hắn,khi thấy hai người bọn hắn rời khỏi phòng,lão quay xuống nhìn tất cả học sinh tiếp tục giảng bài:

-Chúng ta quay lại bài học.

Hai người bọn hắn ngoài kia lời qua tiếng lại không ngừng, nhưng chỉ dám nói bé.

-Con mẹ mày, tất cả là tại thằng l như mày mà tao bị phạt cùng.

Tên đó chửi hắn rất nhiều nhưng hắn vẫn cười cợt nhả,vì một phần hắn bị đứt dây thần kinh liêm sĩ từ lâu rồi,còn một phần từ ngữ điệu tới âm lực hắn có thể đoán tên này và tên Cô Lâu này là bạn dù sao hắn đã từng làm lưu manh mấy cái đơn giản này lướt qua cũng đoán biết.

"Nguyễn Văn Minh" Hắn nhìn cái tên ghi trên thẻ học sinh không khỏi cười nhạo cái tên thì là Văn Minh mà lời nói ở thì...

-Đi đá bida không.

Hắn thấy tên nhóc này nói nhiều qua điếc hết cả tai, muốn kiếm cái gì cho hắn ngậm cái miệng lại.

-Hôm nay tao không mang nhiều tiền mày chịu thiệt chi nhiều hơn,hôm sau tao chịu lại.

Tên đó móc trong túi ra vài tời tiền không tới một trăm ngàn.

Hắn không liếc nhìn lấy một liền nói:

-Tao bao.

Tên đó nghe vậy không khỏi vui sướng bá vai bá cổ hắn dò hỏi:

-Hôm nay mày kiếm đâu ra tiền vậy,nếu tiền mày ăn cắp của ông bà già của mày thì thôi đấy.

-Yên tâm tiền này tao tự kiếm không phải tiền bẩn đâu.

Từ vài câu nói bình thường của tên 'rất văn minh' hắn có thể suy ra được vài điều.

" Thứ nhất tên Văn Minh này một kẻ nhân phẩm không tệ,tiền bạc phân minh là một thứ rất quan trọng trong hắc đạo giới,nhiều băng nhóm vì không phân minh tiền bạc dẫn tới tan vỡ,biết trước biết sau nếu sau này rất dễ sống"

"Thứ hai tên Cô Lâu này là một tên không thích khoe khoang, vì nêu hắn khoe khoang thì tên 'rất văn minh' đó không hỏi hắn kiếm tiền đâu ra"

"Cuối cùng khiến hắn thấy rất khó hiểu nhất một thằng kiểm tốn ,cùng lắm hay ngủ và chắc rất học rất ngu cũng không thể tạo ra những ánh mắt đó nhìn hắn".

-Thật khó hiểu.

Hắn khó hiểu suy luận bất giác nói thành tiếng.

-Hả.

Văn Minh thấy hắn nói gì đó khó hiểu hỏi lại.

- Không có gì, đi.

Hai bọn hắn lên lút trèo qua tường, động tác tên đó trông rất thành thục chắc cũng phải không ít lần hai thằng này cùng nhau trốn tiết,làm hắn nhớ lại nắm xưa hắn cũng đã có một thời oanh liện như hiện tại,nhưng đáng tiếng mọi thứ chỉ là kỷ niệm.

Ông thầy đang hăng say giảng bài thì chợt phát bên ngoài yên lặng đến lạ khác hoàn toàn so với mọi ngày,vội đi ra kiểm tra,mắt thấy không có lấy một bóng người đứng ở đấy thì tức đến mức nhưng sợi tóc cuối cùng trên chiếc đầu hói cũng bay đi theo gió,lão giận tím người gầm lên:

-Hai thằng quỷ chúng mày trốn đâu rồi.

olo

-Hắt xì...mỹ nhân nào đang nhắc tới mình vậy kìa.

Cô Lâu vừa dùng tay xoa mũi,tay còn lại cầm cây cơ đánh bi vào lỗ.

-Ghê mày,không ngờ mày còn có loại tuyệt chiêu này, dạy tao đê.

Văn Minh không khỏi trầm trồ không tên này học đâu ra kỹ thuật đó.

-Đéo...

Hắn cục súc đáp lại dập tắt tất cả suy nghĩ của Văn Minh,vì một phần hắn lười nói nhiều, một phần là không rãnh tới nỗi đi làm mấy chuyện tào lao tốn thời gian đó.

-Mẹ mày.

Văn Minh cũng bị câu trả lời của hắn làm cho cứng họng chỉ có thể chửi lại cho đỡ quê.

...

-Mày nghĩ thông rồi à,mấy ngày trước mày nghĩ học tao cứ nghĩ mày nghĩ quẩn làm liều.

Văn Minh ngậm điếu thuốc, châm lửa phì phèo nhả khói tâm sự với hắn.

-Thông rồi.

Hắn có biết cái con mẹ gì đâu mà thông với không thông,chỉ đành qua loa trả lời để tránh bị phát hiện mà thôi.

-Sở Kiều nàng ta đẹp thì cũng đẹp thật nhưng nàng ta là nữ nhân dành cho lũ thiếu gia lắm tiền không tới lượt chúng ta đâu.

Văn Minh vỗ vai an ủi hắn.

" Thằng nhóc'rất văn minh' này mà biết nhà thằng phế vật này giàu siêu cấp khủng bố chắc hắn ngất tại chỗ quá" Hắn nhìn Văn Mình cười thầm.

-Xin lỗi,lúc đó tao thật không đủ dũng khí bước lên để bảo vệ mày,không trách tao chứ.

Văn Minh cúi gằm mắt xuống, không dám nhìn thẳng hắn nói.

-Có Gì đâu.

Hắn xề xoà không quan tâm,hắn hiểu rõ hơn ai hết dũng khí không phải muốn có là có.Muốn có dũng khí một là phải có thực lực để làm điều đó,hai không còn gì để mất tự khác bản sẽ có dũng khí.Còn để một tên nhóc chưa tốt nghiệp cấp ba,đã dám thừa nhận bản thân mình yếu kém đã là một đại dũng khí,nên hắn không có ý kinh miệt trách móc vị bằng hữu này.

-Sau này đợi tao trở thành lão đại xã hội đen rồi mày bị ai áp bức, nói với tao một tiếng tao giúp mày chém chết mẹ nó.

Văn Mình ra vẻ nói lớn.

-Thôi đi mày ơi cái gì lão cái gì đại thì cũng khổ bỏ mẹ ra đi chứ sung sướng gì đâu.

Hắn thật lòng khuyên nhủ tên nhóc này đừng lâm vào vết xe đổ như hắn kiếp trước.

-Mày không biết làm lão đại xã hội đen sướng như nào đâu, nói một tiếng bao nhiêu kẻ sợ, vươn tay một cái hàng đàn mỹ nhân vây quanh.

Văn Minh ra vẻ dạy đời.

-Vậy sao?

Hắn bày ra vẻ mặt khinh khinh.

-Thái độ vậy là sao thằng mặt l** này.

Văn Minh nhìn thấy mặt Cô Lâu khinh kinh nhìn hắn không khỏi nóng máu muốn đấm hắn một trận cho bõ ghét,nhưng hắn lại sợ cái bộ dáng thiếu cơm kia ăn một quyền của hắn lại phải nằm viện mấy ngày không tĩnh nên cuối cùng vẫn không dám động thủ.

Hai bọn hắn tiếp tục chơi thêm một lúc,xong quay lại trường học,đương nhiên bọn hắn bị 'ông thầy hói' cũng chính là chủ nhiệm môn toán của bọn hắn rầy la đến nỗi thủng cả cái màng nhĩ.Quay lại lớp học hắn tiếp tục nhiệm vụ cao cả là ngủ ,bỏ qua cả ăn trưa hắn vẫn tiếp say giác khi hắn tĩnh lại cũng đã thời điểm tan học.Hắn không khỏi thán phục khả năng tính toán của mình rất hoàn mỹ.

Hắn cùng Văn Minh trở về hai cái bóng một dài một ngăn không ngừng bước đi dưới ánh chiều ta đỏ rực,một tên thì nói nhiều quá mức còn một tên cả buổi chỉ ầm ừ cho một cuộc đối thoại nhạt hơn cả nước ốc.

Cuộc trò chuyện của bọn hắn cuối cùng cũng phải tới hồi kết khi bọn hắn tới một ngã rẽ.Nhà của bọn hắn nằm ở hai hướng ngược,bên tay trái là đường về của tên Văn Minh, con bên tay phải hắn chính là đường về nhà hắn.

Hai bọn hắn ngược lối,lưng đối lưng mà bước đi.

-Khỉ đột ngày mai gặp lại.

Hắn đường nhiên mà vì cái ngoại hình to lớn, cao gần hai mét,cơ bắp cuồn cuộn của Văn Minh mà đặt cho một cái biết danh cao quý.

-Đột con mẹ mày.

Văn Minh chửi lớn đương nhiên hắn không thể ưa nổi cái biệt danh khó nghe này rồi.

Trái dáng vẻ từ tốn bước của Cô Lâu,Văn Minh phải cắm đầu cắm cổ chạy,nếu hắn chậm chân thì rất có thể không chỗ ngồi trên xe bus cho hắn ngồi nữa.Sở dĩ có sự khác biệt như vậy là vì Hải Thành có sự phân bố rất rõ rệt, nữa phía đông của Hải Thành chính là nơi ở của những kẻ lắm của,còn nữa phía tây là nơi ở của dân đen,cũng có thể nói nói đó hỗn loạn tới mức khó tin,mại dâm,hàng cấm,hộp đêm mọi thứ đều đa sô đều chúng ở đó khiến cho công an rất đau đầu với nơi này.

Lúc này Cô Lâu hắn bắt chuyến xe buýt cuối ngày hay đi trở về.

Hắn bước lên xe thấy được vài mống người mặt ai cũng đều mệt sau một ngày làm việc bỗng chốc cũng trở nên mệt mỏi theo.

Hắn tựa lưng vào ghế đầy mệt mỏi đeo chiếc tại nghe lên bật bản nhạc yêu thích nhắm mắt lại,lần nữa mở mắt ra hắn đã tới trạm dừng,hắn lững thững như con cá chết lê từng bước đi về.

Từng bước lê đi nặng nề trên đường hắn tự hỏi từ khi nào hắn đã trở nên như vậy, bắt đâu từ khi nào không quan tới bất kỳ điều gì.

Hắn nhớ từng có một người sinh viên ,nhiệt huyết ,nặng động và cũng như bao người khác hắn cũng đã yêu một cô nàng,nàng cũng yêu hắn, hai bọn hắn yêu nhau là một tình cảm chân thành nhất.

Nàng là một tiểu thư khuê các từ lúc sinh ra mặc định số phận gắn liền hai chữ liên hôn chính trị vì lợi ích của gia tộc mà hi sinh.Nàng hiểu rõ điều đó nhưng lúc nàng gặp được hắn nàng chính thức vứt đi vỏ bỏ cứng rắn,cùng hắn phát sinh quan hệ,sau đó nàng có thai nàng lựa chọn cùng đứa con trong bụng chết đi chứ nhất quyết không phá bỏ bào thai,phản bội lại hắn.

Tên công tử thế gia kia ngàn cách vẫn không có bông hoa mà mình muốn, hận ý điên cuồng mà tính lên đầu tên sinh viên quê mùa kia.

Chàng sinh viên quê mùa nhiệt huyết kia trong cùng một tay phải ôm xác vợ con tay trái ôm xác bố mẹ,hắn vẫn không hay biết tại sao ông trời đối xử với hắn bất công như vậy.

Tới một ngày hắn vô tình biết tới những sự cố tại sao bố mẹ hắn chết,vợ hắn chết.

Hắn phân nộ tột cùng hai mắt chảy huyết lệ thề phải giết hết tất cả, từ đó hắn bước vào hắc đạo lộ.

Ngày đầu dùng dao cắt xuống đoạt mạng người,tay hắn còn run rẩy không thôi nhưng cái sự sợ hãi đó mau trong qua đi.

Thời gian cứu thế trôi đi cũng không ai nhớ tới tên sinh viên tay trói gà không chặt năm xưa,mà giờ đây người ta gọi hắn với một cái tên Diêm La.Diêm La bắt người,canh ba gạch tên ắt không sống tới canh năm bọn chúng tôn sùng hắn như một vị thần vậy.

Hắn đoạt mạng từng tên, từng tên một trước kia mang cho hắn đau khổ thấu trời, xong hắn phát hiện làm như vậy cũng chẳng thể làm hắn vui lên,càng không khiến người thân sống lại,lãng phí một đời hắn đổi được gì chứ,hắn cũng chẳng biết nữa.

Hận thù qua đi lúc này hắn nhìn lại bản thân,hắn không khỏi kinh tởm đôi bàn tay này dính máu không biết bao nhiêu người vô tội,khuôn mặt vô cảm trước cái chết,khiến hắn không chịu được mà muốn nôn cái con quỷ trong bộ dáng con người kia.Đấu tranh tâm lý dằn vặt giữa quyền lực và tự tại hắn như phát điên, cuối cùng hắn không thể chiến thắng được lòng tham sâu thẳm nhất bên trong của hắn,chỉ có thể dùng tới phương pháp cực đoan nhất đó là tự phế đi tu vi để hạn chế tối đa bản tính khát máu đã cắm chặt vào tim hắn từ bao giờ.Không còn tu vi nơi thế giới gầm khốc liệt tối tăm kia hắn không khác gì con kiến,hắn đành thoái lui trở về ở ẩn, trở về nhưng hắn biết đi đâu, Việt Nam nới hắn từng có tất cả,nhưng này hắn chẳng còn gì,có lẽ hắn chọn nơi này vì nhớ cố nhân.Một đời ngoài chém giết ra hắn cũng chẳng biết làm gì khác,vì vậy hắn chỉ đành dùng nắm đấm cứng của mình gầy dựng nên một quán Bar nho nhỏ cũng có thể nói làm ăn chân chính,thu thêm vài tên đàn em để phụ sựng để thỏa mãn cái bản tính lười vận động của hắn.

Đến khi hắn vô tình đụng vào con gái Dạ Lão đầu,cùng lão đấu một trận nhưng cuối cùng lại tự thân đưa tới tận cửa đổi lấy mạng sống cho mấy thằng tiểu đệ của hắn,một tên ích kỷ như hắn lại có thể làm cái điều cao cao tại thượng đó nghĩ không cũng thấy hết sức nực cười,nhưng có lẽ chẳng phải hắn cao thượng mà hắn đã thấy cuộc sống này quá mức là tẻ nhạt rồi,nhiều vài năm ít lại vài năm cũng chẳng có mấy khác biệt.

Tưởng mọi thứ cứ vậy đã kết thúc nhưng có lẽ ông trời thương tiếc cho số phận của hắn đã cho hắn một cuộc sống mới tốt đẹp hơn trước rất nhiều lần,nếu đã vậy hắn cũng không quay lại cái bộ dạng trước kia nữa,cứ lười nhác mà hưởng thụ siêu cấp mỹ nữ bên cạnh hắn thôi.

olo

Phía tây Hải Thành một góc phố nhỏ xa,những ngôi nhà nỏ san sát nhau,mọi thứ sập xệ đổ nát,bắc qua giữa là một con kênh mang một mùi hôi thối, kiến cho người gửi phải nó phải choáng váng đầu óc.

Một trong những ngôi nhà trong số đó liên tục phạt ra những tiếng 'bịch,bịch' mặc dù bấy giờ không phải đêm muộn những cũng đã khoảng chín,mười giờ tối cái giờ mọi người đã nghỉ ngơi hết sau một ngày làm việc vất vả.

Âm thanh náo động cuối tới gần nữa đêm,có lẽ vì đã đêm muộn hắn khống muốn làm phiền tới giấc ngủ của mọi nên quyết định dừng lại.

Toàn thân hắn cơ bắp lực lưỡng,công thêm lượng mồ hôi tuôn ra lúc luyện tập,khiến cở thể hắn bóng loáng càng tăng thêm nhiều phần lực lưỡng ở cơ bắp.

Hai nắm đấm của hắn không ngừng nhiễu máu ,nhưng hắn không cảm thấy đau đớn,hắn chỉ cảm thấy tức giận chính bản thân hắn.Hắn phấn nộ nghiến chặt răng đến chảy cả máu ở khóe miệng,nắm tay siết chặt hắn vung một quyền đấm vào bao cát trước mặt hắn.

Cánh hắn đánh thủng từ phía trước xuyên tới phía sau bao cát,khi tay hắn rút tay thứ bên trong theo lỗ thủng rơi xuống không phải cát mà là những viên đá nhỏ,mặc cho những viên đã rơi lã chã trên đất hắn không thèm thu dọn quay người đi vào trong.Căn nha nhỏ tối ôm không một bóng người,hắn cũng không thèm bật điện thắp sáng căn phòng mà liền nắm ở phòng khách thiếp đi lúc nào không hay.

-Chị...

Hắn từng ở nơi này cùng nô đùa với một người chị gái của hắn,cùng chị hắn cười nói rất vui vẻ.

Chớp mắt hắn lại lần nữa thấy trước mắt một nhà bốn người cùng nhau cười nói vui vẻ

-Bố, mẹ...

Mọi thứ trước mắt hắn lúc này thật hạnh phúc.

Nhưng phút chốc mọi thứ đều đỏ rực,mọi thứ cháy bùng lên thiêu rụi mọi thứ,như thứ đó chỉ là mảnh vụn bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt mà thôi.

Mọi người bỏ hắn mà đi chỉ còn lại hắn,hắn đuổi theo mọi thứ trước mắt kia, đôi chân của hắn nhìn thì đáng rất nỗ lực chạy những thực hắn không di chuyển một chút nào,mọi thứ dần dần nhỏ trước mắt hắn,dần dàn tan biến vào cái ngọn lửa hừng hực kia.

-KHÔNGGGGG!

Hắn giật mình choàng dậy,ánh sáng tinh mơ chiếu vào mắt của hắn, lúc này hắn mới chút bình tĩnh nhìn xung quanh.

-Là mơ sao.

olo

-Nha đầu ngốc buông tay.

Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều sáng tác bởi talagi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talagi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.