Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lưu Manh

Tiểu thuyết gốc · 4755 chữ

-Nha đầu ngốc mau buông tay.

Hắn ra sức dùng níu chặt vào cái chân giường.

-Thiếu gia người không thể như vậy được đâu.

Tử Vân mặc kệ hắn kêu gào nàng ta vờ như không nghe thấy cứ vậy mà túm lấy chiếc chân không ngừng giãy giụa của hắn kéo đi sền xệt.

"Số ta sao lại khổ thế này" Hắn không khỏi khóc ròng khi cơ thể hắn bị kéo lê từ phòng ngủ tới phòng ăn.

...

-Thiếu gia, thức ăn em làm không hợp khẩu vị của người sao.

Tử Vân dựa theo ký ức kiếp trước mà nêm nếm gia vị cùng nấu các món mà vị thiếu gia kiếp trước từng rất thích,nhưng hiện tại trái với cảnh tượng nàng nghĩ tới Cô Lâu hắn ăn như bò nhai rơm vậy khô khan thiếu sức sống.

-Cô nói xem có ai đang ngủ ngon liền bị cưỡng chế kéo tới bàn để dùng thức ăn mà thấy ngon không.

Hắn oán giận nhìn Nàng,hắn biết là nàng cũng chỉ là muốn tốt cho hắn nhưng cũng đâu nhất thiết dùng bạo lực cưỡng chế lôi hắn đi.

-Thiếu gia,xin lỗi Tử Vân sai rồi.

Nàng dùng gương mặt phụng phịu nhìn hắn như sắp khóc tới khiến hắn đang hắng giọng lập tức chịu khuất phục:

-Bỏ đi... bỏ đi...

Hắn bực bội chỉ có thể mang đồ ăn ra phát tiết hắn từng đĩa lớn miệng ngồm ngoàm,hắn phát hiện con nha đầu ngốc mấy ngày hôm này mỗi khi hắn nổi giận nàng ta bày ra cái bộ dáng ủy khuất ép hắn nhận thua,cứ như nàng biết cái điểm yếu kia của hắn vậy.

Nhìn cái cái thái độ tức giận mà không phát tiết được của Cô Lâu khiến trong lòng nàng dâng một tia tính quái cười thâm:"Thật kiếp trước tại sao mình lại không nhận chàng ấy còn một bộ dạng này chứ".

-Nha đầu ngốc từ nay ngươi không cần gọi ta là thiếu gia,hay gì gì đấy đâu,chỉ cần gọi ta Cô Lâu là được rồi, mấy cái tên kia ta nghe không quen thấy rất chói tai.

Lời nói này của hắn chỉ là vô tình nhưng ánh mắt của Tử Vân lập tức sắc lạnh nhìn hắn,kiếp trước nàng thực sự nhớ vị thiếu gia mà nàng từng thương không bao giờ nói lời này với bất kỳ tên hạ nhân nào.Không phải hắn cao ngạo hay gì mà do từ khi mẹ hắn gã xuống hắn phải gồng mình chống đỡ Dạ Gia làm cho tâm tính của hắn không còn đơn như xưa,nhưng giờ đây nhìn hắn khiến nàng thoáng lên cơn rùng mình tự hỏi:"Người trước mặt mình này là ai,hay không phải bản thân trung sinh mà chỉ là ảo mộng trước khi chết của bản thân".Suy nghĩ của Tử Vân mỗi lúc một hỗn loạn nàng không thể suy nghĩ được gì nữa.

-Nha đầu ngốc cô sao vậy.

Hắn thấy Tử Vân gương mặt tối đen đứng bất động,sau vài lần gọi lớn gọi nhỏ cũng không thấy nàng ta có phản ứng hắn liền bước tới vỗ vai nàng.

Chấn tỉnh ánh mắt Tử Vân vô hồn nhìn lên gương mặt nam nhân trước mặt ánh mắt không giấu được sự phức tạp,song nhìn sang đôi bản tay trên vai,nàng gắt phắt đôi bản tay nam nhân ở trên vai vội chạy đi.

Tử Vân chạy đến cửa nàng không chút để ý húc mạnh vào một bên vai Hồng Băng.

-Phu nhân...

Tử Vân giọng lí nhí không nói rõ lời cắm đầu cắm cổ chạy đi.

"Con bé này bị gì vậy kìa" Hồng Băng khó hiểu nhìn bộ dạng ủy khuất của Tử Vân xong lại nhìn vào bên trong thấy Cô Lâu thì ánh mắt nàng đã không còn bình tĩnh nhìn tên tiểu quỷ nữa.

-Tiểu quỷ nhà ngươi lại làm gì con bé rồi,có phải lần trước ngươi vẫn cảm thấy quá nhẹ phải không.

Hồng Bằng tức giận bước vào chất vấn hắn.

Hắn thấy mẹ hắn gương mặt bừng bừng hỏa khí tức giận xông vào thì vội chạy trốn,miệng không ngừng giải thích:

-Mẹ à thật sự con không có làm gì nha đâu ngốc đó.

-Vậy ngươi nói xem ngươi không làm gì sai tại sao phải bỏ chạy.

-Hơ hở... mẹ nhìn lại cái bộ dáng đó của người đi,con có ngu đứng lại đó.

Với cái sự vô lí của nàng mấy ngày hắn đã lĩnh giáo đầy đủ nên hắn chỉ có đưa ra ưu sách là chạy để bảo toàn cái mạng nhỏ này.

Hai mẹ con hắn chơi trò trốn bắt cứ chạy vòng vòng quanh cái bàn ăn,cuối cùng hắn chớp được cơ hôi chạy vọt ra cửa,Hồng Băng vội đuổi theo nhưng nàng vốn lâu ngày không vận động,chỉ có tấp vài tư thế yoga để giữ dáng,cộng với việc không deo dai như thời trẻ,chỉ đành dương mặt để cho tên tiểu quỷ trốn thoát.

Nhìn bộ dạng cậu quý tử của nàng chạy đi không có một cái ngoài đầu nàng không khỏi buồn rầu tự hỏi:

-Mình đáng sợ như vậy sao.

Thở dài một hơi nàng có chút ủ một mình quay lại bàn ăn.

Hắn cũng chắng có việc gì làm đành lê thân tới trường có mặt điểm danh để tránh cho chọc 'ai đó' phát tiết vì hắn vẫn còn muốn leo lên người của nàng ta,nếu giờ chọc nàng ta điên lên sợ tới gần còn không có cơ hội chứ nói gì là leo lên người của nàng ta.

Còn gì tuyệt vời hơn bằng hai tiết văn để mở đầu một ngày mới cho một con sâu ngủ như hắn chứ,hắn ngủ một mạch liền hết nữa cái buổi sáng,nếu như hắn không bị cái âm thanh như rồi nhặng bên cạnh làm phiền có lẽ hắn đã ngủ tới hết buổi tới giờ ăn trưa mới thôi.

-Cô Lâu

- Cô Lâu.

-Cô Lâu…

Hắn ngái ngủ lờ đờ mở mắt,chẹp chẹp miệng vài cái, hắn cố gượng để mở đôi mắt đang dính chặt lại của mình nhìn sang hương phát tiếng vo ve làm phiền giấc ngủ của hắn.

-Có chuyện gì.

Hắn cọc cằn hỏi.

-Không...không phải ta.

Cô nàng ngồi cùng bàn với sau khi đánh thức Cô Lâu,nàng thấy hắn tức giận liền không dám nhìn thẳng vào hắn mà cúi gằm xuống, rụt rè chỉ tay về phía sau lưng của hắn.

Hắn cũng theo hướng chỉ tay của cô nàng quay lại phía sau,đôi mắt đang dính chặt của hắn lập tức mở lớn khi thấy ông thầy hói đầu đang nhìn hắn với 'ánh mắt thân thương'.

-Chào thầy,hôm nay thầy trông rất phong độ.

Hắn đưa ngón cái lên trước mặt ông thầy cố nặn rạ một nụ cười chân thật nhất.

Ông thầy chỉ biết siết chặt cây thước kẻ ngỗ trong tay, lão hận không đập nát cái bản mặt đang cười nham nhở kia ra,nhưng cuối lão cũng nhịn xuống được.

-Cậu ra ngoài đứng cho tôi.

Ông thầy hét lên.

Văn Mình ngồi sau không thể nhịn cười dùng tay bịt miệng cười như điên như dại.

-Vui lắm sao.

Ông thầy nghiêm mặt quay sang nhìn Văn Mình đang cười hỏi.

-Không,không có gì vui hết.

Văn Minh vội lắc đầu không cười tiếp được nữa.

-Cậu cũng ra ngoài luôn cho tôi, à mà thôi hai câu đứng xuống góc lớp cho tôi.

Ông thầy sợ để hai bọn hắn ở bên ngoài thì hai bọn hắn lại trốn tiết tiếp,liền đưa ra quyết định cho hai chịu phát trong góc lớp dù biết hai tên tiểu quỷ này rất phiền.

...

Cô Lâu nhìn gương mặt Văn Minh đang đỏ như đít khỉ thì không nhịn được cười cợt.

-Con mẹ mày.

Văn Minh không nhịn được quay qua chửi cái tên sâu ngủ,hắn thế nào cũng không ngờ được ngồi không cũng dính đạn,đáng hận hơn là không thể mang cái khốn kiếp bên cánh đánh cho một trận.

-Thế quái nào lúc nào ta cũng chịu trận cùng mày vậy.

Cô Lâu ra vẻ vô tội đổ hết trách nhiệm lên đầu Văn Minh.

-Cái đệt...

Văn Minh ngơ ngác không hiểu thằng này vô sỉ như vậy từ khi nào.

Hắn nhìn thấy Văn Minh ngơ ngác thì tiếp tục dùng những lời nói hoa mỹ của mình để biện minh cho câu nói của là hoàn toàn có căn cứ:

-Không phải mày chuyện mà kể nghe buồn ngủ quá sao.

Nghe tới đây Văn Minh không khỏi siết chặt hai nắm đấm chửi thầm:"Con mẹ mày nữa chứ ,có ngày đéo nào mày không ngủ giờ đỗ thừa cho tao kể chuyện buồn ngủ".

Nhìn gương mặt đang oán giận của Văn Mình cứ chăm chăm vào hắn,hắn lại bắt đầu sự cà khịa đã thấm nhuần vào xương tủy tử lâu của hắn:

-Sao tính xin lỗi tao phải không.

-A....!

Văn Minh hắn như giọt nước tràn ly sau từng ấy ngày chịu thống khổ,hắn rống lên,tay cầm chiếc giày dưới chân lên.

Mắt thấy con khỉ đột phát điên hắn không ngu gì mà đứng lại,chưa mất tới một giây hắn đã chạy cách xa Văn Minh cả mét.

Văn Minh hắn vừa cúi xuống lấy chiếc giày ngẩng đầu lên thì đã không thấy Cô Lâu bên cạnh thì càng thêm phẫn nộ gầm lớn:

-Con chó mày đứng lại cho bố.

Hai bọn hắn đuôi nhau chạy khắp cái lớp, khiến cho một cái lớp học vốn yên lặng giờ đây chỉ còn toàn là tiếng cười đùa,tiếng cỗ vũ,tiếng la hét của học trò,mà tất bọn hắn không ai đế ý tới Ông Thầy hói đầu lửa giận nhìn bọn hắn.

Văn Mình hắn thấy Cô Lâu sắp chạy ra khỏi phòng liền phi chiếc giày trong tay bay đi, đúng lúc này thầy hiệu trưởng từ ngoài bước vào của lớp.

Hai bọn hắn thấy chiếc giày nằm trên mặt ông thầy hiệu trưởng nhanh chóng dúc xuống gầm bàn để nấp khi chưa bị phát hiện.

-Ai ném chiếc giày này bước ra đây cho tôi.

Thầy hiệu trưởng bừng bừng hận ý, với gương mặt in nguyên hình đế giày trên mặt giận dữ quát lớn.

-Có chuyện gì làm thầy giận vậy.

Lão đang muốn là ra môn,ra khoai chuyện này thì một giọng nữ truyền tới khiến lão ta lập tức hạ hỏa.

Một mỹ nhân mặc chiếc váy body màu đỏ,nàng mang đôi cao gót màu đen khoảng mười cm,dáng người uyển chuyển bước vào.

Bọn nam nhân lập tức reo hò không ngớt trước dung nhan của vị mỹ nữ vừa mới tiến vào này, ngũ quan nàng hài hòa,thân hình của không cần phải nói gì thêm cũng thuộc hàng top nhưng đối với Cô Lâu chỉ được xem là đẹp không có gì quá nổi bật vì so với mẹ hắn còn thua kém xa.

-Yên lặng,tất cả yên lặng.

Ông thầy hiệu trượng thấy lũ học sinh qua phấn kích buộc phải lên tiếng ngăn chặn.

Thấy đám học sinh đã bình tĩnh trở lại lão bắt đầu nói tiếp:

-Từ ngày mai cô Thanh Thanh sẽ là giáo viên chủ nhiệm của các em.

Thầy hiệu trưởng vừa dứt lời làm cho bọn nam sinh càng hò reo to hơn,nhưng cùng với sự hò reo vui vẻ của đám học sinh là không ai quan tâm tới ông thầy hói đang buồn rầu ngồi ở kia,vì đối với bọn hắn ông già hói này rất khó tính còn nói khó nghe hơn chút là bọn hắn rất ghét lão hói đầu này,nay sắp thoát được còn vui hơn là tết thì có gì cần phải quan tâm tới lao ta.

Bọn hắn cùng vị mỹ nữ lão sư kia vui vẻ làm quen một lúc cuối cùng thì vị mỹ nữ cùng thầy hiệu trưởng rời đi.

Lớp học lại trở về như thường Cô Lâu và Văn Minh hai người bọn hắn vừa thoát được một kiếp liền tự giác xuống góc lớp tiếp tục chịu phạt.

-Về Chỗ Đi.

Ông thầy hói xua tay chậm rãi nói.

Hai bọn hắn không hiểu gì nhưng không bị phạt tiếp thì liền vội trở về chỗ ngồi.

Ông thầy cất những vật dụng như sách giao khoa,thước kẻ,vv... vào một chiếc cặp cũ,lão chỉnh lại ngay gắn quần áo tự mình xoá chiếc bảng đầy phấn trắng xong ngồi xuống bàn nhìn xuống lớp không nói lời gì mặt đầy sự tiếc nuối.

Bọn học sinh thấy một màn hành động của ông thầy thì không hiểu gì những vẫn không giấu được sự vui vẻ còn sót lại lúc trước liên tục lời qua tiếng lại.

Tùng Tùng Tùng

Ông thầy chậm rãi cầm chiếc cặp cũ của mình rời bước ra khỏi phòng.

-Thấy.

Văn Minh đứng lên gọi lớn.

Ông thây vẫn rời đi không dừng lại dù chỉ một nhịp.

-Em biết thầy luôn nghiêm khắc với em nhưng em biết thầy luôn muốn tốt cho em,em sẽ luôn nhớ tới thầy.

Ông thầy nghe được nhưng lời đó thì rời đi còn nhanh hơn trước không phải là lão khinh bỉ hay gì mà ổng không muốn đám học sinh thấy bộ dạng nhếch nhác của lão khi khóc.

Lão luôn đối xử nghiêm khắc với học trò của mình, lão biết làm vậy bọn nó sẽ rất ghét mình, nhưng lão thà để bọn hắn ghét mình chứ không muốn bọn hắn mục nát một đời.Đời này đối với lão không thể nhìn đám nhóc này tới khi tốt nghiệp chính là sự tiếc nuối lớn nhất của lão.Còn việc lão không an tâm nhất đó là hai tên học trò Cô Lâu và Văn Minh hai người bọn hắn đều là người có tâm tính tốt nhưng một tên thì lười học,một tên thì chọn sai đường,nếu lão còn cơ hội lão nhất định có thể uốn nắn bọn chúng thành một cây trẻ thẳng,để bọn chúng vươn cao tới trời xanh,đáng tiếc ông trời trêu người.

Văn Minh đứng lên nói nhưng lời đó nhận lại không ít ánh mắt chế nhạo của những học sinh khác.

Cô Lâu hắn cũng chắng rãnh quan tâm tới mấy thứ này hắn lại chuẩn bị ngủ tiếp cho sướng cái thân thì con rồi lúc trước lại vung cánh ong ong bên tai.

Hắn vừa chợp mắt chưa được một phút liền bị lay người tỉnh giấc khiến hắn lúc này trở nên cọc căn hơn bao giờ hết,giọng hắn gắt lên:

-Lại gì nữa.

-Xin... xin lỗi...

Cô nàng ngồi cùng bàn bị sự cọc cằn hắn dạo sợ, rụt người lại giọng nói lí nhí nhát gừng:

-Này Cô Lâu ngươi có thể cùng ta ở lại trực nhật không.

Cô nàng gương mặt đầy mong chờ nhìn hắn.

Nhưng hắn lại phũ phàng từ chối yêu cầu nàng:

-Không rãnh.

Theo hắn được biết việc trực nhật của lớp hắn được phân bố theo nhóm mỗi nhóm chỉ cần làm một lần duy nhất một lần trong tuần,mà việc trực là sau khi kết tiết học cuối cùng của buổi chiều là học sinh trực nhật ngày hôm đó phải ở lại làm cũng đồng nghĩa nếu hắn giúp nàng thì hắn phải về trễ,mà về thì ngủ được ít nên dứt khoát hắn từ chối mặc kệ lí do nàng là gì.Nếu trên đời này có thứ làm hắn xem trọng hơn giấc ngủ có lẽ là mỹ nữ,nhưng hắn nhìn cô nàng này từ trên xuống dưới không khỏi đánh giá người đâu mà trông cục mịch,thời nào rồi còn tết tóc hai bên để mái ngố,đeo một chiếc kính tròn giày cộm, cả người không lấy ra được một vẻ nổi bật đương nhiên đối với loại này hắn không hứng thú.

-Đi mà... ngươi giúp ta đi.

Nàng ta cầm ống tay áo của hắn lay qua lay lại cố nũng nị nài nỉ mong hắn thay đổi quyết định.

-Cô nhờ người khác không được sao,phiền phức.

Hắn chẳng để tâm gạt phát tay nàng đi tiếp tục ngục mặt xuống bán ngủ.

Nàng ta bên cạnh hắn cũng không nói thêm gì, chỉ thút thít không ngừng.

Hắn cố ép bản thân làm ngơ không quan tâm nhưng đến cuối cùng vần là chịu thua thỏa hiệp:

-Được rồi, được rồi...

" Không biết ta gây nghiệp gì khiếp lại phải chịu đày đọa như này nữa" Hắn không khỏi cười khổ.

-Thật Không.

Nàng ta lập tức rạng rỡ nhìn hắn.

-Đương nhiên ta không giúp cô miễn phí được.

Hắn đương nhiên cái gì cũng không thiếu chẳng qua muốn đặt ra một cái điều kiện làm cho nàng ta lần sau bớt kiếm việc tới cho hắn làm.

-Hu hu... ngươi là kẻ nói xạo ta ghét mi...

Nàng ta gục mặt xuống bàn khóc nức nở.

-Xin lỗi ta đùa cô thôi.

Hắn cũng không hiểu nổi tại sao nàng lại khóc nhưng trước hắn cần phải bịt cái đang không ngừng khóc kia lại trước,hắn đành phải xuống nước an ủi nàng ta.

-Ngươi không gạt ta chứ.

Nàng hai mắt tèm nhem nước mắt nhìn hắn.

-Thật.

Nhận được lời khẳng định của hắn gương mặt của nàng phút chốc liền trở nên rạng rỡ.

"Con nhóc này không phải bị gốc đấy chứ lời nói đến nói cho một đứa trẻ nó cũng không tin vậy mà..."Hắn cũng đành bất lực cười khổ trước cái IQ của con nhóc này.

Không biết vô tình hay cố ý nàng ta thao chiếc kính xuống lau đi nhưng giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt hành động chỉ như chớp mắt nhưng không qua được ánh mắt của tên sắc má nào đó đang nhìn nàng đầy vẻ thèm khát.

"Đẹp quá" Hắn như không tin vào mắt mình liền áp sát gương mặt nàng nhìn cho kỹ,phải biết rằng một tên lưu manh như hắn gặp qua không biết bao nhiêu nữ nhân ư tú mọi loại có đủ mà khiến hắn thốt ra hai từ này chỉ có thể nói dung mạo của nàng là cực phẩm thế gian ngàn vạn năm không có lấy một người.

-Ngươi... ngươi làm gì vậy.

Nàng xấu hổ đẩy hắn ngã ra ngửa ra sau.

Nhìn hắn ngã dúi dụi ra đất nàng vội đỡ hắn lên rối rít xin lỗi nhưng hắn hiện tại chắng mấy quan tâm đến việc xin lỗi của nàng vì hắn đang chìm trong vẻ đẹp của nàng,đôi mắt của hắn như bị dính chặt lên người nàng không thể rời đi ra được.

-Của ngươi đây,ta đã chú thích những công thức bên cạnh cho ngươi rồi.

Nàng đưa quyển tập tới trước mắt.

-Gì đây.

Hắn cầm quyển tập trên tay khó hiểu hỏi.

-Không bị sốt.

Nàng đặt tay lên trán hắn đánh giá.

Khi nàng áp sát hắn khiến hắn không khỏi đê tiện nhìn vào trong khe áo của nàng,mắt thấy hai qua đào căng mọng của nàng khiến hắn không khỏi thốt lên:

-Lớn thật.

Nghe được lời này nàng ta lập tức rụt người lại lấy hai tay ôm ngực phòng vệ một cách bản của con gái:

-Lưu manh.

Nàng hờn giận nhìn hắn.

-Cái gì đây.

Hắn đưa quyển tập lên hỏi nàng vội đánh đánh trống lãng.

Cô nàng bốn mắt vừa mới chăm chăm phòng vệ sắc lang,chi vì một lời đánh trống lãng của hắn liền cứ vậy mà không chút để phòng nào nói chuyện với hắn tiếp:

-Bài tập ngươi nhờ ta làm giúp người còn hứa sau khi làm xong mời ta đi ăn và giúp ta một việc vô điều kiện ngươi đừng có giả vờ mất trí nhớ với ta.

Nàng giận rỗi trống nạnh ưỡn ngực ra vẻ mặt uy hiếp,nhưng nàng ta đâu biết cái hành động chỉ vô ý của mình lại một sức sát thương cực lớn đối với tên sắc lang nào đó khiến cho máu huyết của hắn không ngừng sôi sục nếu đây là lớp có lẽ hắn đã không thể tự chủ được mà khiến cho cô nàng bốn mắt không ngừng rên trong sung sướng từ lâu rồi.

Hắn đê tiện ngắm nhìn bộ ngực của nàng đang ưỡn ra đầy vẻ hưởng thụ khiến,càng ngằm nhìn nàng hắn lại càng không khỏi cảm thán nha đầu này từ đâu chân quả đều là tuyệt phẩm,sau này vẫn còn có thời gian để phát triển thêm không biết nàng ta sẽ tuyệt tới mức nào càng nghĩ hắn càng khỏi xuýt xoa nếu ông trời đã có lòng mang cho hắn một tuyệt thế mỹ nhân nếu không mang nàng về làm ấm dường quả thật là có lỗi rất lớn trời cao.

Hắn rất muốn tiếp tục ngắm nhìn cô nàng nhưng tiết học tiếp theo là tiết thể dục cũng không biết thằng bỏ mẹ nào rất biết xếp lịch học,tiết thể dục là tiết thứ năm,dưới nắng trói trang của mùa hè mà mười một giờ bọn hắn phải phơi mặt dưới ánh nắng thì chẳng cần phải nói tâm trạng của bọn hắn rất tệ.

Ngoại trừ một vài thằng điên như tên khỉ đột và một tên khác vẫn hăng say đá bóng thì gần như tất cả mọi người đều tìm một vài gốc cây ngồi nghỉ,cũng có vài tên thì trốn tiết tụ tập đi hút thuốc.Còn hắn thì ngoài ngủ ra cũng chẳng việc gì hắn xem vừa mắt,vắt chân nằm dưới một bóng cây lớn, miếng gậm một cọng cỏ,không ngừng dung chân,xem mấy tên khỉ đá bóng diễn trò miệng đôi khi không kìm được cà khịa vài câu.

Nhìn qua cô nàng bốn mắt ngồi cạnh hắn,thấy bộ dạng chăm chú đọc sách của nàng khiến hắn biết nói gì chỉ thầm nghĩ:"Người ta thì túm năm tụm ba buôn dưa lê,còn bà cụ non này lại đi chọn đọc sách,không biết nên khen con nhóc nhà ngươi là biết phấn đấu cho tương lai,hay là vô cùng nhạt nhẽo".

Nhìn qua các nhóm người đã rôm rả cười đùa cuối cùng hắn vẫn nhịn không nổi hỏi:

-Này,bốn mắt sao cô không cùng bọn họ trò chuyện,bộ cô thích đọc sách lắm sao.

Cô nàng bốn mắt cất quyển sách đi tủi thân nói:

-Nếu mi không thích ta ở cũng không cần nói như vậy đâu.

Dứt lời nàng ta vừa tính đứng dậy rời đi thì bị hắn nắm tay kéo mạnh,lực kéo bất ngờ khiến cô nàng bốn mắt lập tức mất thăng bằng ngã nhào vào lòng hắn.

"Con nha đầu này lại phát bệnh rồi" Nhìn gương giận rỗi của cô nàng bốn mắt hắn thật không hiểu nổi bản thân nói sai gì nhưng hắn hiểu rõ một đạo lý không bao giờ nói lý lẽ với nữ nhân,nên hắn đánh xuống nước dỗ dành:

-Con ngốc này ai muốn đuổi ngươi chứ.

-Mi nói xạo có mà mi sợ nếu để Sở Kiểu nhìn thấy mi ở cũng ta nhau sẽ khiến nàng ta hiểu lầm thì có.

Cô nàng bốn mắt đẩy mạnh thoát khỏi lòng hắn,quay lưng lại có chút ủy khuất,xen lẫn tức giận gắt lên với hắn.

"Sở Kiều lại cái tên này đến cuối cùng là nàng ta và tên này có quan hệ gì" Dù hiện tại rất nhiều khúc mắc trong lòng nhưng hắn vẫn phải ưu tiên dỗ dành tiểu nha đâu này trước đã sau đó tính gì mới tính.Thoát cái hắn bật người ngồi dậy áp sát tới cô nàng bốn mắt đang hờn rỗi kia nhẹ nhàng nói:

-Hiểu lầm...

Hắn lấp lửng nữa câu cười cười nói, thành công thu hút sự chút của cô nàng.

Thấy cô nàng phồng má tức giận liếc nhìn hắn lúc hắn bắt đâu tung lười,cánh tay luồn qua eo kéo cô nàng lại gần hắn.

Giọng nói bảy phân trêu ghẹo ba phần không đứng đắn nói nhỏ vào tai nàng:

-Hiểu lầm,không biết là hiểu lầm chuyện gì.

-Đương nhiên là hiểu lầm hai chúng ta là ngươi yêu của nhau là còn gì.

Cô nàng bốn mắt lập tức đốp chát.

-Ôh...

Hắn cố tình ngân thật dài tỏ vẻ bất ngờ rồi nói tiếp:

-Thì ra là vậy...

-Mi...mi...mi... vô sỉ.

Cô nàng bốn mắt gương mặt trở nên gượng ngùng khi biết bản thân mình bị gài.

-Vô sỉ... Không biết ta vô sỉ nào.

-Không phải người từng nói rất yêu Sở Kiều sao,giờ đây lại nói vậy với ta rốt cuộc ngươi có ý .

Cô nàng bốn mắt đương nhiên trong lòng có đề phòng nàng biết rõ bản thân mình không có ngoại hình chắc chắn không thể so với Sở Kiều.Nếu để làm cho tên Lưu Manh này yêu nàng còn khó hơn lên trời.

-Trước kia là ta mắt mù nhìn nhầm người cứ ngỡ người đẹp tâm tính cũng sẽ... nào hay... haizz

Hắn nói lấp lửng, thở dài một một hơi rồi nói tiếp:

-Cứ xem như ta ích kỷ đi,một tên không có lấy nữa điểm xuất xác như ta lại muốn mang một người con gái xuất sắc như người về làm vợ.

Hắn sao không biết cô nàng bốn mắt này đang đề phòng hắn có mưu đồ bất chính với nàng chứ nên việc đầu tiên hắn làm là phải khiến nàng buông sự đề phòng,mà khiến một người buông xuống sự đề phòng là nói sự thật và vuốt mông ngựa.Còn tại sao hắn biết nàng ta xuất sắc chính khi hắn nhìn qua cách giải bài tập của nàng là một phương pháp giải rất khác thường nếu cùng cấp học rất hiếm người có thể sử dụng loại phương pháp đó,mà nàng ta tùy ý liền có thể sử dụng.

"Giờ mi mới biết sao..."Trong lòng cô nàng bốn mắt lập tức dâng lên tia ấm áp vì lời nói đó cho thấy rõ nàng đối với tên lưu manh này bản thân nàng quan trọng hơn Sở Kiều kia rất.Những nàng cũng biết nam nhân đang ôm chặt nàng lúc này,trước kia hắn cũng đã từng yêu say đắm Sở Kiểu ra sao.Cũng có lẽ sau cái lần hắn bị sỉ nhục đó đã khiên tổn thương về mặt tâm lý, khiến cho lúc này hắn suy nghĩ bồng bột muốn tìm một nữ nhân khác thế vào vi trí trong trái tim đang kia để giảm bớt nỗi đau, mới đem những lời đường mật đó nói với nàng.Nên nếu để nói vì chút nông nỗi hiện tại khiến hắn hối hận cả đời nàng không đành lòng thế vào chỗ trống đó.

Cô nàng bốn mắt có chút lững lự ôn như hỏi:

-Mi nói vậy không sợ Sở Kiều tức giận nghe thấy sao.

Hắn nói không lời nào lập tức hôn chặt lấy môi cô nàng, mặc cho nàng phản kháng đến khi hết hơi hắn mới buông tha cho đôi nhỏ xinh của nàng,hắn nhìn thẳng vào của nàng:

-Bích Lạc anh yêu em...

-Lưu manh buôn bay...

-Lưu manh mau buông tay...

Hắn nhẹ nhàng kéo thân mềm mại của nàng ta lại gần hơn,nhưng lại không nói thêm lời nào chỉ ôn nhu nhìn vào đôi mắt của cô nàng chờ đợi câu trả lời.

-Lưu manh...

Giọng nói gắt gỏng mắng chửi của nàng mỗi một nhỏ đi, nàng mỗi lúc càng khuất phục trong vòng tay của nam nhân lưu manh.

Sau một chống cự nàng cuối cùng không thể trốn tránh khẽ giọng hỏi:

-Cô Lâu có thể cho ta thời gian suy nghĩ hay không.

Lúc này hắn cuối cùng cũng đã có chút phản ứng nhưng cái lắc đầu của hắn càng khiến thêm phần khó sử.

Đắn đo một chút cô nàng bốn mắt ôn nhu như nước ôm lấy thân thể nam nhân trước,nàng lúc này chăng có chút giữ hình tượng mà nằm vào lòng hắn như một mèo nhỏ thì thào:

-Ta...

Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều sáng tác bởi talagi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talagi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 41

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.