Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sở Kiều

Tiểu thuyết gốc · 3199 chữ

Cánh trắng nõn thon mịn,không một lời báo trước, mang con tôm tay trên tay ‘lưu manh’ đổi chủ.

Không gian phòng ăn vốn dĩ đang là sự căng thẳng bủa vây tứ phía ,khiến cho bầu không khí ngột ngạt hơn bao giờ hết,nhưng sự xuất hiện của một người vốn không nên xuất hiện ở đây tại thời điểm này lại đang có mặt ở đây khiến cho bầu không khí phút chốc như nổ tung.

Mấy tên nam sinh như đi ngược lại tiến hóa của nhân loại,thay vì dùng ngôn của loài người thì bọn chúng bắt đầu như con vượn lắm lông không ngừng hú hét để thu hút giống cái,mà người có thể khiến cho bọn hắn tiến hóa ngược như vậy, tính ra chắc cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay,nên luận dung mạo cũng không phải loại tầm thương,nhưng có thể khiến cho tên ‘lưu manh’ nào đấy ngẩn người ngắm nhìn cũng không phải là loại xinh đẹp phổ.

Trong mắt lưu manh lưu dữ dung ảnh của cái tiểu nha đầu kia có chút thèm thuồng thân thể nàng ta,ánh mắt của ‘lưu manh’ vẫn như mọi khi hai chữ đê tiện sợ là đang đánh giá thấp sự hạ lưu ân trong đôi mắt đang nhìn cái tiểu nha kia như sói đói.

Dáng người nàng ta mảnh khảnh,chiều cao của nàng cũng tấm ngang bằng ‘lưu manh’.Mái tóc đen nhánh,thẳng dài kéo xuống tới gót chân, được buộc lại gọn gàng.Nhưng không vì được buộc lại mà giảm đi sự mềm mại của mái tóc mái, cũng như sự yểu điệu trong vẻ lẳng lơ của nàng ta.Đôi mắt to tròn,cùng gương mặt dài thòn,hai ưu điểm trên kết hợp với cái độ tuổi mới trưởng thành,làm gương mặt của nàng ta toát lên sự hồn nhiên non nớt của thiếu nữ mới chớm nở,còn thân hình nuột nà, vòng một không được lớn nhưng miễn cưỡng cũng có thể xem như vừa tay.Không hiểu sao nhưng manh cảm thấy một loại quyến rũ rất lạ xấu từ nàng ta,sự kiêu kỳ,lẳng lơ như kiểu câu dẫn người ta làm điều bất chính với nàng ta,có lẽ sự quyến rũ lẳng ấy ấy xuất phát từ chiếc nhỏ của nàng ta, tự chừng ‘lưu manh’ có dùng một ngang tay ôm trọn lấy.

Lưu manh hắn cũng rất bất ngờ trước sự mị hoặc của nàng,nên hắn đã để trễ mất thời gian tốt nhất để giành lại đồ của mình,nhìn con tôm mà tốn bao nhiêu công sức thoắt cái đã bị đối phương cho vào miệng thủ tiểu,khiến hắn không khỏi tức giận đứng bật dậy nắm lấy cánh tay vừa cướp công sức của hắn,giọng nói nạt nộ gầm lên:

-Con điên này.

Cô Lâu đã hung hăng rồi nhưng hắn thật không ngờ còn gặp phải một con nhỏ bề ngoài lẳng lơ, còn bên trong thù hung hăng hơn con cọp cái rất nhiều lần,nàng ta giật mạnh cánh tay đang bị ‘lưu manh’ túm chặt,hung dữ áp chế nam nhân đang bộiphần tức giận kia:

-Cô Lâu hôm nay ngươi phải gan hùm đúng không dám nói chuyện với ta kiểu đó.

Nang ta dùng ngón ấn vào ngực ‘lưu manh’ liên hồi như dạy bảo một đứa trẻ vậy,khí thế của nàng khiến ‘lưu manh’ rất bất ngờ, bất tri bất giác đã bị nàng ép cho ngồi xuống ghế lúc nào không hay.

Nàng ta liếc mắt qua bên thì thấy một con ả bề ngoài không thấy có gì nổi bật.Đối với người bình thường thì cái con ả bốn mắt kia chẳng thể người ta lưu tâm nhưng bản thân nàng thì lại khác nàng biết con ả bốn mắt này,ả chính là một sinh rất giỏi nhớ tới hồi cấp hai là kỷ niệm nàng không thể quên được trong mọi cuộc thì dù bản thân nàng dù đã có cố gắng như nào cũng thể vượt con nhóc bốn mắt này nhiều khi nàng muốn con nhóc này chết quách đi cho rồi,nay nhìn thấy con ả bốn mắt này lại ở cùng nam nhân của nàng, thì càng làm cho nàng ta hận càng thêm hận.

-Ta mới nghỉ học có một tuần đã tìm được người khác để là liếm,chẳng trách…

Nàng ta tặc lưỡi và cái, tựa ngừa vào thành ghế mà cô nàng bốn mắt đang ngồi dáng vẻ kiêu kỳ đến mê người,liếc qua Cô Lâu một chút,nàng thu cánh tay lại đưa lên trước mặt mình,song không chút đoái hoài gì tới Cô Lâu dù nàng ta đang mặt đối mặt với hắn,nàng ta chỉ chăm chú nhìn ngắm bộ nail mới vừa làm xong, bàn tay không ngừng lật qua lật lại như để ngắm kỹ hơn,nhưng ánh mắt của nàng kỳ thật lại không nằm trên bộ nail mà là đặt trên cô nàng bốn mắt làm cho cô nàng bốn mắt bất giác thu mình lại.

Tự nhiên một con điên từ đâu xuất hiện mắng chửi hắn đã đành,còn dùng ánh mắt dọa nữ nhân của hắn sao có thể để yên, hắn tính làm cho ra nhẽ,giọng hắng lên:

-Cô…

-Người câm miệng cho ta.

Nàng ta lập tức nhảy vào cổ họng Cô Lâu chắn đứng không cho hắn nói bất kỳ thứ gì,vốn nàng ta chỉ muốn xem thái độ của Cô Lâu phản ứng như nào kết qua khiến cho nàng đôi chút bất ngờ,ác ý hiện lên trong đôi mắt to tròn của nàng.

Quay lại phía sau nàng ta đưa bộ nail dài vút của mình lướt trên gương mặt mềm mại của cô nàng bốn mắt hăm dọa:

-Bích Lạc tao nói cho mày biết,dù có là rác tao vứt đi nó vĩnh viễn vẫn sẽ là của tao,nếu mày khôn hồn thì cút càng xa càng tốt nếu không…

Nàng ta nói lấp lửng,kéo miệng cong lên hiện vẻ nham hiểm.

Cô Lâu lúc này hắn không chút kiên nhẫn nào khi thấy cô nàng bốn mắt bị hăm dọa trắng trợn ngay trước mắt.Hắn lập tứ nắm mạnh lấy cổ tay con nhóc lẳng lơ,đe dọa:

-Con đi*’m,nể mày xinh đẹp những lời vừa rồi,mày nói tao xem như chưa nghe thấy gì cả,nếu còn để nghe lời nói đe dọa đó đối với cô ấy một lần thì đừng trách tao xuống tay ác độc.

Dứt lời ‘lưu manh’ dùng lực kéo mạnh con nhóc lẳng lơ ném cô ta qua một bên ,ánh mắt của nàng ta phút chốc trở nên ngây dại nàng không thể tin đây sự thật, Cô Lâu mà nàng ta biết hắn không phải như thế này,cái người mà bản thân nàng biết là một người vô cùng nghe lời nàng luôn làm vui chứ không phải như này,mới đầu nàng cứ ngỡ hắn muốn chọc tức nàng nên mời cũng nữ nhân khác qua lại,nhưng hiện nhìn Cô Lâu bảo vệ con ả bốn mắt khiến nàng không kìm được tức giận nghiến chặt răng.

Tất cả đám học sinh đứng bên cạnh không khỏi kinh ngạc mà xi xào trước một màn biến hóa sức phi thường này,nhiều tên còn tự vả lên mặt vài cái xem là bản thân đang mơ hay tình.Nhưng cuối bọn hắn chấp nhận đây là sự thật,cái Cô Lâu một một têm cẩu liếm luốn răm rắp nghe lời Sở Kiều hôm nay chính thức vì một con nhóc xấu xi mà tạo phản, chửi mắng Sở Kiều không chút thương tiếc.

Văn Minh thì trực tiếp ngây ngóc luôn hắn không thể có bất kỳ cái suy nghĩ gì được nữa cái thời điểm hiện tại não hắn đã qua tái từ lâu rồi.

Cô nàng bốn mắt thì thấy rất nhiều người xung quanh xì bàn luận về mình thì sợ hãi chạy ra phía sau lưng nấp phía sau Cô Lâu.

-Chúng ta đi.

Nhìn thấy một đông phiến phức sắp kéo tới hắn nắm lấy tay cô nàng bốn mắt vội rời.

Văn Minh đang đình chỉ não bộ cũng lập tức trở lại bình thường vội chạy theo,miệng gọi với theo:

-Ê…Cô Lâu đợi tao với.

Sở Kiều một hồi lâu đứng ngây ngốc cuối cùng đã hoàn hồn trở lại giọng ức nghẹn gào lớn:

-Cô Lâu ngươi quay lại đây cho ta,nếu hôm nay người rời đi thì chúng ta xem như cắt đứt mọi quan hệ.

Sở Kiều mắt đã không kiềm được sưng lên chút ít, khi thấy bóng dáng một người trước kia từng yêu nàng sống đi chết lại mà hôm nay hắn lại rời đi không một chút lưỡng lự.

Cơ thể nàng ta có thể giả vờ cứng rắn,nhưng đôi mắt của nàng ta không biết nói rối,ánh mắt nàng như chết lặng chỉ có thể rưng rưng nhìn nam dần khuất ảnh.Giây phút này đây thế trong tim nàng ta như sụp đổ,giọng nói đay nghiến ngào lên:

-Nhìn gì mà nhìn…cút…cút hết cho tao…

Nàng ta tức đến phát rồ,điên loạn gào lớn mắng chửi,hất đồ tất cả thức ăn ở những bàn xung quanh lên những tên đang xúm lại xem trò vui.

Mọi người cũng không muốn chọc tới con ả điên này vì bọn hắn hiểu rõ sau lừng nàng là ai nên cũng không muốn dây dưa nhanh chóng rời đi,nói đi cũng phải nói lại bọn chúng cũng phải khâm phục tên Cô Lâu này vì cũng chỉ có mình hắn dám ve vãn bên cạnh Sở Kiều dù biết phía sau con ả này có một tên không dễ chọc trống lưng,thật không biết sau cái lần này hắn sẽ thảm tới mức nào.

Chẳng mấy chốc chỗ nàng chẳng còn một ai ,nàng ta một mình mang bộ mặt ủy khuất ngồi bệt trên mớ hổ lốn thức ăn vương vãi trên sàn,ánh mắt thất thần nhìn vết bầm tím trên cổ tay cười nhạt,miệng có chút lẩm bẩm:

-Con đi*’m sao… thì ra là vậy… nực cười…

Khi nhóm người Cô Lâu chạy ra khỏi can-tin trường thì không trực tiếp quay lại lớp học liền đi dạo quanh sân trường cho tiêu cơm.

Dưới bóng cây phượng vĩ tiếng nói cười cứ xan xát vàng không ngớt, thoáng chốc hắn như thấy bản thân đang sống lại cái độ tuổi đôi mươi đầy nhiệt huyết thiếu niên: “có lẽ sống lại một lần nữa tuổi đôi mươi không quá tệ” hắn nghĩ là vậy.

Thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi sớm qua đi, theo từng tiếng trống mọi học sinh đang tụm ba tụm năm cũng dần tản ra lần lượt trở lại lớp học của mình,bọn người Cô Lâu cũng không có ngoại lệ chỉ khác một điều khác là nắm ở chỗ là tên ‘sâu ngủ’ Cô Lâu hắn không biết trở chứng gì liền muốn đi vệ sinh vào lúc này.

-Cô Lâu mi đứng lại cho ta.

Cô nàng bốn mắt thấy ‘lưu manh’ vội vội vàng rời đi thì liền nghĩ tới cái bản tính sâu ngủ của hắn, thì nàng ta liền suy đoán tên ‘lưu manh’ này chắc chắn vì muốn trốn tiết mà kiếm cái cớ để chạy đi cúp tiết,nghĩ tới đây trong lòng nàng có hơi chút tức giận.Nhưng mà bản thân nàng có thể làm được gì khác ngoài nhìn tên ‘lưu manh’ rời đi chứ nàng không muốn ‘lưu manh’ trốn tiến,nhưng bản thân lại càng sợ làm ‘lưu manh’ giận hơn.

Văn Minh thì cũng chẳng suy nghĩ nhiều vì cái tên ‘sâu ngủ’ có phải lần một lần hai hắn lấy cái lý do này mà chạy lên sân thượng ngủ đâu.

Lần này đúng là cô nàng bốn mắt kia đã nghĩ sai cho hắn một nửa,trốn tiết cũng là sự thật nhưng đi vệ sinh cũng thật,chẳng qua trước khi hắn muốn đi làm chính sự thì phải đi cứu nguy cho ‘tiểu đệ’ của hắn trước đã dù sao cũng từ sáng tới thời điểm hiện tại hắn vẫn chưa đi xả lũ.

Xộc thẳng vào trong nhà vệ sinh nam,đứng trước bốn tiểu hắn ‘bắt tay’ cùng ‘tiểu đệ’ làm việc chắc là việc xả lũ quá gấp mà chẳng mảy để tới mùi khói thuốc,cùng với cái mùi amoniac(khai) thật khiến cho người ta buồn nôn.

Tiếng ‘Ồ Ồ’ như thác nước đổ xuống khiến những người bên cạnh có chút giật mình.

Khi này Cô Lâu hắn mới để ý những người hắn muốn tìm, thì ở đây cũng có hai tên,một tên gương mặt bè bè như cái mâm,một tên thì cao gầy,dù chỉ có hai thằng số lượng có hơi ít nhưng hắn trước tiên xem như khởi động gân trước,còn chứ để ‘lưu manh’ tính sổ thì với cái mỏ của bản thân một trong hai tên lại há mõn ‘cắn’ lưu manh:

-Còn tưởng là ai thì ra thằng phế vật cẩu liếm.

Cái tên có gương mặt bè bè, đứng bên cạnh Cô Lâu đã chủ động gây sự trước,tên đó quay người hướng ‘tiểu đệ’ đang phun nước của bản thân xuống thẳng chân Cô Lâu,làm cho ống quần cùng,giày của ‘lưu manh’ ướt sũng nước tiểu.Gương mặt gã khoái chí cười lớn,dùng tay vả vả mấy cái vào mặt Cô Lâu giễu cợt nói:

-Thằng ngu mày nhìn, có tin tao móc mắt ra hay không.

Cơ thể Cô Lâu khẽ rùng mình lên một chút,không phải là hắn sợ mà là cơ thể hắn phản ứng lại sự thoải sau việc xả lũ,sau cả bốn năm tiếng kìm nén.Nhưng tên có gương mặt bè bè đầu biết việc đó, hắn cứ nghĩ là Cô Lâu bị hắn dọa cho phát run,càng khoái chí được đà hắn càng vả mạnh vào gương mặt Cô Lâu hơn,bản mặt thì hấc ngược lên trời cười ha hả.

Nhưng đó là cũng giây phút cuối cùng chính giây phút hắn được cười lần cuối trong cuộc đời của tên mặt bè bè.Tên có gương mặt bè bè lúc này cảm thấy mọi thứ trước mắt như quay cuồng,hắn cảm giác được một lực rất mạnh đá chân của hắn,cả người hắn cứ thế mà ngã nhào xuống,mắt hắn trực tiếp đập vào bồn tiểu,sự kinh tởm của đống nước ở tên đầu khiến như phát điên gầm lên:

-Thằng chó…

Chưa để tên mặt bè bè ‘sủa’ xong ,Cô Lâu hắn đã bồi thêm một đòn,chỉ thấy trong thoáng chốc chân phải Cô Lâu đưa lên cao hướng thẳng đỉnh của mặt bè bè đạp mạnh xuống.

CHOANG

Chiếc bồn tiểu nam vỡ toang.

Tên mặt bè bè lúc nằm sẫm xoài dưới mặt sàn với đống mảnh sứ vương vãi trên mặt,lúc này ngoài một gương mặt biến dạng,và nhưng rên rỉ thôi thóp thì tên có gương mặt bè bè không còn thể làm được gì nữa,Cô Lâu hắn như vậy nếu dễ dàng bỏ qua thì cái tên Diêm La của thà vứt cho ăn cho xong,từng đạp từng đạp liên tiếp đạp mạnh xuống gương mặt tên có gương mặt bè bè khiến cho gương mặt dưới chân Cô Lâu mỗi lúc càng không thể nhìn ra hình dáng đầu,giờ đây chỉ còn là một đống vụn máu thịt cũng những mảnh sứ màu trắng vỡ vụn nằm trên mặt tên đó.

Tất cả hành động tàn bạo kia diễn ra chưa tới mời giây đồng hồ,tên cao gầy đi bên cạnh lúc mới chấn thần,Cô Lâu hắn chưa kịp để tên cao gầy phản ứng, cảnh tay của hắn đã túm lấy cái ót của tên cao gầy,theo hướng cạnh nhọn của vách tường phát lực, Cô Lâu đập mạnh mặt của tên cao gầy vào thành tường,cứu vậy liền đập xuống.Nếu như tên cao gầy đó phản kháng lại có lẽ cũng không quá thảm,nhưng hắn đã bị cạnh tượng trước đó dọa cho sợ,cứ vậy mà không dám có chút chống cự.Khi tên cao gầy bị đập xuống đầu tiên,cơ thể hoàn toàn bị chấn động, toàn thân choáng váng,lúc này hắn có muốn phản kháng cũng không thể,cứ như thế công kích chỉ đến từ một phía. Cô Lâu hắn đập mãi đập mãi không biết bao nhiêu lần gần nửa mảng tường đã thẳm một màu đỏ tươi.

-Chết rồi…

Cô Lâu hắn đang đánh hăng say thì chợt nhớ là hắn cần lấy chút thông tin,đảo mắt nhìn hai tên bị đánh cho thoi thóp hắn lắc đầu,thở dài:

-Dù sao cũng đánh chưa đã tay,tìm thêm vài thằng vậy.

Trước kia hắn cũng chẳng loại sinh viên tốt đẹp gì nên mấy cái chỗ tụ tập làm mấy việc nhà trường cấm hắn dường như cũng rất am hiểu.Vòng vòng một hồi hắn cũng đã đập thêm không ít thằng trong số đó cũng tới ba phần nhưng tên bị đập không phải là người từng mắng chửi hắn hay cô nàng bốn mắt,nhưng hắn vẫn xuống tay.

Người ta nói oan có đầu nợ chủ nhưng đôi với bản thân hắn một khi đánh người không bàn đúng sai,không bàn đạo lý,chỉ bàn tại thời điểm đó,nếu hắn không thuận mắt ai, hắn sẽ bằng mọi cách khiến người làm hắn nhìn không thuận mắt phải vĩnh viễn ngậm miệng,đơn giản chỉ là hắn đánh người vì vui.

Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời dù đã vài bà năm hắn không trực tiếp xuống tay đánh người nhưng độ tàn nhẫn quả thật không giảm mà còn tăng những người hôm nay hắn đánh qua,nhẹ thì cũng phải một tháng nằm liệt giường,nặng thì trong vòng một năm này cũng đừng mong rời giường được nữa.Nhưng hắn cũng không phải chiến thần mang một thân phế vật đi đánh nhau với mấy tên đầu trâu,mặt ngựa nên chuyện thân thể bầm dập là điều không thể tránh khỏi,nhưng đáng hận hơn là trong đó có một vài tên súc sinh, mới lưu tuổi học sinh mà đã âm hiểm mang theo dao găm bên mình,may mắn hắn có để phóng từ trước nên né được một nhát chí mạng,nhưng không tránh được việc bị thủng vài lỗ trên người,ngoài vài lỗ trên người ra còn lại chỉ là những vết thương bầm tím ngoài da,không đáng ngại.

Cô Lâu hắn nhìn cái bộ dạng tả tơi hiện tại liền không muốn để cho,cô nàng bốn mắt,cùng hảo huynh đệ lo lắng liền muốn ‘vượt ngục’ bỏ về.

Đi tới phía sau trường nhìn bước từng cao chót vót kia hắn ngáp dài một cái,ngày bình thường đối với tên hay cúp tiết như hắn nháy mắt cái liền vọt mất ,còn hôm nay,sau trận đánh dài vốn đã kiệt sức,công với đống thương tích còn lưu trên cơ thể thì đúng là không khác cực hình tra tấn là mấy.

Vất vả lắm hắn với trèo lên được bức tường chỉ còn một việc là nhảy xuống nữa thôi nhưng phiền phức lại tìm tới hắn.

Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều sáng tác bởi talagi

Truyện Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talagi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.