Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Muốn Giết Người

Tiểu thuyết gốc · 3193 chữ

Chiếc miệng nhỏ xinh của cô nàng bốn mắt chuẩn bị ưng thuận đồng ý thì không biết từ khi nào bên cạnh hai người bọn hắn xuất hiện một cái gương mặt gợi đòn cợt nhã nhìn chăm vào cảnh tình tứ của bọn hắn.

-E… hèm…hèm…

Con khỉ đột cứ như sợ người ta không thấy hắn vậy, nên có tình phát ra thứ ngôn ngữ người không giống người,thú không giống thú,để phá đám cuộc vui của ‘lưu manh’.

Bích Lạc vốn không được mặt dày như ‘ai đó’ chỉ vừa mới bị chọc ghẹo một chút liền cuống quýt cả lên,gương mặt đỏ bừng vội vã đẩy ngã ‘lưu manh’ chạy đi.

Thành công trả thù sau những thống khổ từng ấy tháng qua phải chịu đựng, Văn Minh cười còn hơn nông dân được mùa,mà không chút để ý tới ‘ai đó’ trên trán đã nổi đầy gân xanh nổi từng cục,tựa chừng hắn có thế phát bệnh cắn người bất kỳ lúc nào.

-Con khỉ đột,tao liều với mày.

Cô Lâu gầm lớn một tiếng,phi thân lao tới,hành động đánh lén bất ngờ từ phía sau khiến cho tên khỉ đột dù có thân hình vạm vỡ hơn Cô Lâu rất nhiều, cũng không thoát khỏi kết cục bị quật ngã xuống đất.

Hắn dùng tay kẹp chặt vào cổ Văn Minh ép chặt tên khỉ đột nằm dưới đất,đã rất cố gắng nhưng đó là tất cả những gì mà hắn có thể làm được,chênh lệch sức mạnh hai bên quả thật là quá lớn khiến cho hắn có dùng mưu hèn kế bẩn cũng không nắm thế thượng phong quá lâu.

Cánh tay hắn đang hãm siết trên cổ tên ‘khỉ đột’ đang dần bị tuột ra bởi sức chống cự quá mãnh liệt.

Thấy bản thân sắp thoát được đòn khóa tay của Cô Lâu,gương mặt Văn Minh trở nên đắc ý:

-Thằng chó mày tới số rồi.

Chậc

Hắn nghiến răng thầm chửi:”Mẹ nó cùng bằng tuổi mà con khỉ đột này sao khỏe vậy”.Sắp lâm vào đường cùng gương mặt leo lên vẻ thần bí.

Không hổ một thân vô sỉ đã là thấm nhuần vào máu,độc thủ xuất ra liền cho ‘quần chúng ăn dưa’ bên cạnh thốt lên năm chữ ‘Con Mẹ Nó Vô Sỉ’.

-Con mẹ thắng chó…

Văn Minh gầm lớn chửi bới, bản thân hắn cả đời cũng đánh nhau không biết qua bao nhiêu lần,nhưng cái tình cảnh hiện tại có lẽ hắn cũng chưa từng một lần nào có thể nghĩ tới, cuộc đời hắn lại gặp một tên vô sỉ tới mức độ này, đánh không lại chơi trò bóp zái.

-Mày chịu thua hay không.

Cô Lâu hắn gương mặt đầy vẻ lưu manh hỏi.

-Thua cái con mẹ mày.

Thấy Vân Minh vẫn còn cứng họng bàn tay hắn phát lực đem’ hai viên trứng cút’ của Văn Minh siết chặt thêm đôi phần,song hỏi lại:

-Chịu thua chưa.

Dưới cơn đau quặn thắt,và việc phải đảm bảo khả năng duy trì hậu duệ đời sau Văn Minh hắn không còn lựa chọn nào ngoài chịu thua,giọng thống khổ:

-Chịu thua, mau buông tay.

Buông tay khỏi ‘hai viên trứng cút’ của tên khỉ đột,hắn hủi phủi hai bàn tay lại với nhau, gương mặt đẩy vẻ cao ngạo:

-Hè hè… biết sự lợi ha… Đệt mẹ…

Một nắm đấm từ sau không một chút báo trước ,vun vút lao tới,với tâm thế không chút phòng bị, vì bản thân hắn tin tưởng tên khỉ đột sẽ không làm ra cái trò vô sỉ đánh lén ấy,nhưng có lẽ hắn sự tin tương của hắn đã đặt sai chỗ.Trước mắt hắn mọi thứ dần tối đen lại tiếng xì xào,hối thúc cái gì đó, hắn nghe không rõ nữa.

Không biết qua bao lâu.

Giờ nghỉ trưa.

Căn-tin trường.

Một góc nào đó trong vị trí dùng bữa của học sinh.

-Xin lỗi… xin lỗi…

Vân Minh cố gắng dùng tay bịt miếng,ép bản thân nhịn cười mặc dù cứ nhìn thấy cái gương mặt bị đấm thâm đen một bên mắt của Cô Lâu làm cho hắn liên tưởng tới hình tượng con gấu trúc thì lại càng khó khăn kìm nén phát ra âm thanh cợt nhả.

Cô Lâu hắn không biết nói gì chỉ có thể hậm hực trong lòng nhìn ‘con khỉ đột’ đang cười khành khạch kia với ánh mắt ai oán,không phải là hắn bị Văn Minh đánh mà nảy sinh oán hận mà là hắn cả đời luôn chơi những thứ trò vô sỉ nhưng hôm nay lại bị một thằng nhóc chơi cho một vố bằng chính tứ mà hắn luôn tự hào,nỗi đau này còn đau hơn hoạn.

-Còn đau lắm không.

Bích Lạc ngồi cạnh bên vươn tay qua đỡ lấy gương mặt ‘lưu manh’nàng tỷ mỷ xem xét vết thương trên mặt hắn.

Sự hậm hực của hắn liên bị sự ôn nhu ân câu của Bích Lạc làm cho nguôi đi phần nào cũng vì thế bấu khí căng thẳng của hắn với tên ‘khỉ đột’ cũng giảm bớt phần lớn.

Cô nàng bốn mắt tay cầm quả trứng gà vừa được luộc chín,nàng nhẹ lăn lên phần mắt bị thương của Cô Lâu, lăn qua lăn lại có đôi khi thân thể của nàng vô tình chạm vào người ‘lưu manh’ khiến có hắn có vai suy nghĩ không đứng đắn.

Nhiều khi Cô Lâu hắn không hiểu có phải cơ thể cô nàng bốn mắt này có phải được làm từ nước hay không nữa,vì mỗi khi hắn chạm vào cơ thể của nàng thì một loại cảm giác mềm mại đến mê người khiên như cho hắn lạc vào một thế giới cổ tích vậy.

“Hừ” mạnh tiếng một tiếng cô nàng bốn mắt bày ra bộ dạng hung dữ nói:

-Văn Minh ngươi cũng quá độc ác rồi đi,hai người các ngươi dẫu sao cũng là bạn mà.

Bị trách cứ Văn Minh ấm ức liền phản bác:

-Ta…

-Ta cái gì mà ta,sau này ta thấy người làm hắn bị thương thì biết tay với ta.

Văn Minh chưa kịp giải thích dù chỉ một lời thì liền bị cái bộ dạng xù lông của cô nàng bốn mắt dọa sợ,bất lực hắn không dám hó hé nửa lời,chỉ có thể cam chịu ngồi nghe cô nàng trách cứ.Trong trí nhớ của cô nàng bốn mắt rất nhút nhát còn hay thường bị bạn học bắt nạt,mà nay lại có bộ dạng áp bức mãnh liệt này, khiến hắn khỏi than trời trách đất:” Nữ nhân khi nổi ai cũng như ai đều là bà chằn tinh”. Đương nhiêu mấy cái lời này hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.

Vốn với câu trả lời lúc trước cô nàng bốn mắt còn chưa trả xong đã chạy đi mất khiến trong lòng rất khó chịu.Nhưng nhìn tình cảnh hiện tại dù đúng là cô nàng bốn mắt chưa thật sự đồng ý lời tỏ tình của hắn,thì với sự ân cần quan tâm mà nãy giờ cô nàng bốn mắt dành cho hắn thì có lẽ đến người mù có thể nhận thấy cảm tình của cô nàng bốn mắt đối với là hắn là loại tình cảm gì,hắn cũng phải người nên cũng sớm biết.Còn vì sao hắn biết tình cảm cô nàng bốn mắt dành cho hắn rồi nhưng vẫn lấy làm khó chịu thì bởi vì hắn rất yếu cô nàng bốn mắt.

Có thể nực cười vì một tên ‘lưu manh’ như hắn từ trước đến giờ cứ thấy nữ nhân nữ nhân xinh đẹp là bắt về làm ấm giường thì nói ra hai từ ‘rất yêu’ thì vô lý làm sao.Nhưng đã là con người ai chẳng có ngoại lệ của bản thân hắn cũng vậy,có lẽ đối với hắn tính thời điểm hiện tại cô nàng bốn mắt này là một sự ngoại của hắn,trong tâm hắn thật sự nảy sinh một cảm giác vô cùng đặc biệt đối với cô nàng bốn mắt này,nó giống như là vô cùng yêu thích,hoặc một thư gần giống như vậy.

Nên hắn muốn cô nàng chỉ là của riêng bản thân mình,chỉ cần nam nhân khác nhìn nàng cũng khiến hắn nổi cơn ghen tuông, sự chiếm hữu một cách vô lý khiến hắn tử hỏi hắn có là hắn hay không.Nhưng dù có phải hắn còn là chính hắn hay không, thì một điều hắn rõ nhất đó là có cuồng mê cô nàng bốn mắt này như nào đi chăng nữa thì thật tâm hắn không muốn thấy nàng có lấy một cái rũ mày chán nản của nàng chứ đừng nói là nàng ta cảm thấy buồn,nên hắn phải dùng cách tỏ sinh sến súa đó với nàng,con đổi lại là nữ nhân khác hắn đã trực tiếp mang về đè xuống ở hạ thân từ lâu rồi.

Nhìn khung tranh hai người Bích Lạc và Cô Lâu phát cơm chó, Văn Minh hắn khỏi vui vẻ mỉm cười,không phải vì hắn thích ăn cơm chó.Mà là thấy nhìn tên ngốc Cô Lâu này đã ra nhận tấm chân tình mà cô nàng bốn mắt dành cho hắn.Thì với tư cách là một người huynh thì sao hắn không vui cho được chứ.Từ những ngày đầu nhập học tên Cô Lâu này luôn giúp đỡ, nhỏ bốn mắt nhút nhát kia dù có lẽ xuất phát từ lòng tốt mà thôi,hắn cũng chẳng mấy để tới chuyện này.Thời gian mọi thứ cứ thế trôi đi, mọi thứ vẫn không thay đổi tiếp diễn,nhưng có lẽ là có một thứ thay đổi theo hắn cảm nhận được đó chính là ánh mắt.Tên ngốc Cô Lâu này,có lẽ hắn không để ý nhưng đã từ một ngày rất lâu ánh mắt của nhỏ bốn mắt đã không còn nhìn hắn như những người khác nữa rồi.Cũng bởi Cô Lâu hắn là người trong cuộc nên có thế không nhận ra, nhưng đối với người ngoài cuộc nhìn vào thì hắn thấy rõ như ban ngày cái tình cảm mà nhỏ bốn mắt dành cho hảo huynh đệ của mình.Theo suy đoán cái lý do thằng ngốc Cô Lâu này không nhận ra chắc tới tám phần là do say mê con ả Sở Kiều,hài phần còn lại do hắn có mắt như mù, một người tâm tình thiện lương không thích, lại đi say con ả trắc nết Sở Kiều kia.Nhìn sang bộ dáng đơn phương của nhỏ bốn mắt, dù hắn nhiều lần muốn giúp nàng ta đẩy thuyền nhưng hắn lại sợ càng làm tổn thương nàng hơn nên cuối cùng lại thôi,nhưng có vẻ ông trời có mắt,mọi thứ bây giờ thật tốt rồi.

-Này hai đứa mày có thôi đi.

Văn Minh gương khó chịu,dù là trong thâm tâm hắn thật sự chúc phúc cho huynh đệ của mình, nhưng thử hỏi những ai trong tình cảnh của hắn xem có thể vui vẻ ăn cơm hay không,ăn một bữa cơm thôi mà được hảo huynh đệ của mình ban phát cơm chó cho tới ngán tận họng.

Mặc cho Văn Minh khó chịu trong long, Cô Lâu hắn vẫn một gương mặt tỉnh bơ tận hưởng sự tận tình chăm sóc của cô nàng bốn mắt,dù hành động ân ai hai của hai người bọn hắn chỉ là loại phổ thông như nắm tay,không có gì quá mức bình thường,nhưng lại thành công thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh khác cũng chính bởi vì trong mắt bọn chúng cô nàng bốn nói về xinh đẹp thật có thể đứng top 1 toàn trường từ dưới xếp lên,con hắn thì chẳng qua là một thằng cẩu liếm phế vật.Điều đáng giận hơn đó là bọn chúng thản nhiên cười cợt oang oang chế nhạo đầy khiếm nhã làm cô nàng bốn mắt bản tính vốn rụt rè này nàng càng tự ti thu mình hơn nữa.

Người ta có câu Sơn Bắt Từng Mặt,Ma Bắt Từng Người quả không sai ,đối với hai kiểu như kiểu người như hắn chính là nơi thích hợp để bọn chúng xả những bất mãn trong lòng.Dù chẳng qua lời của bọn chúng chỉ để giải tỏa áp lực trong lòng không có ác ý, thì một khi lời nói ra khỏi miệng thì những lời nói đó còn sắc bén hơn đao ,kiếm gấp trăm,ngàn lần.Một người bị đao chém ngàn mảnh dù có đau đớn nhưng cũng đều là nhẹ tựa khói sương nhắm mắt chôn vùi tất theo đống bùn đất,còn một người bị lời nói giết chết há mắt còn mở tìm còn đập nhưng lại đau hơn chết gấp vạn lần.

Vòng tay lớn của hắn ôm lấy cô nàng bốn mắt đang bị những lời công kích chế nhạo vào lòng:

-Mặc kệ bọn chúng,ăn cái này đi.

Hiện cô nàng bốn mắt trong lòng nàng đau một thì hắn đau mười,nhưng hắn không thể mang cô nàng bốn mắt rời đi được vì nếu kéo nàng ấy rời đi lúc này chỉ có thể khiến nàng ấy không chịu tổn thương nhất thời,con về sau thì ảnh hưởng tâm lý thậm trí còn nặng hơn,hắn quyết định lưu lại đây dùng sự ân cần cùng chân thành của bản thân để bảo vệ cô nàng, giúp nàng chiến thắng sự tự ti thoát ra khỏi cái lồng giam cảm xúc tôi đen do nàng tự dựng lên để nhốt mình vào trong.

Sự ân cần và ấm áp cuối cùng có phát huy chút tác dụng nhưng không nhiều,cô nàng bốn mắt vẫn rất rụt rè trong từng cử chỉ.

Hắn nhìn cô nàng bốn mắt, cúi gằm mặt xuống rụt rè đưa từng thìa cơm vào miệng chẳng còn lưu lại chút vẻ hoạt bát mới vừa ngay đây thì lòng quặn thắt lại.Ánh mắt hắn trở nên thâm độc,nhớ kỹ t gương mặt từng tên một, mấy ngày này hắn cũng nghe vô những lời lẽ xúc phạm tương tự,nhưng vốn gương hắn rất dày chẳng rảnh chấp vặt với mấy thằng nhóc nhưng nay mấy thằng nhóc này thật sự chọc điên hắn lên rồi.

Hắn chỉ không thích sinh sự nhưng nếu có người chủ động khiến cho hắn phát điên thì hắn cũng không ngại cho tên đó thấy rõ bộ mặt người từng được gọi là Diêm La thì tàn độc tới mức nào.Con lý do hắn vẫn chưa xuống tay vì hắn không muốn cô nàng bốn mắt nhìn thấy bộ dạng đó của hắn,vì một khi hắn xuống tay đều thủ pháp rất tàn độc nếu để nàng nhìn thấy rễ gây vết thương tâm lý cho nàng,và một phần nữa có người đang nhắm vào bọn mà kích động mấy tên hay hắt nước theo mưa,nên hắn cũng không dại gì động thủ khi chưa năm rõ động mục đích của đối phương.

Văn Minh tính lao lên dạy cho bọn kia bài học thì cái liếc mắt của Cô Lâu ngăn lại:

-May muốn gì.

Hắn nhìn gương mặt đang hừng hực hỏa khí của Văn Minh tốn hỏi.

-Dạy dỗ bọn chúng.

Văn Minh tức giận gằn giọng.

-Ngồi xuống tiếp tục ăn đi.

Trái ngược với sự mất bình tĩnh của Văn Minh hắn một rất điềm nhiên ngồi ăn.

-Cô Lâu mày bị ngu à,mày cứ mãi muốn chịu cạnh bị bọn chúng đè đầu cưỡi cổ sao.

Bọn người chế nhạo khi thấy Văn Minh nổi giận cũng bắt đầu không buông lời lăng mạ nữa mà bọn chúng bắt đầu đều đứng dậy khỏi bản quay người về phía bàn Cô Lâu, ánh mắt ai ai cũng hằm hằm đặt lên người Văn Minh,đối với cái thân hình lực lưỡng cao trên met chín Văn Minh bọn chúng có chút kiêng dè nhưng…

-Tên khỉ đột nhà ngươi không thể dùng đầu suy nghĩ sao.

Hắn thản nhiên như chưa có bất kỳ xảy ra.

-Ý mày là sao.

-Nhìn…

Hắn khua đôi lên chỉ ra phia sau Văn Minh,Văn Minh theo hướng đầu đũa nhìn theo thì thấy rất nhiều ‘người quen’.

-Hiểu rồi thì ngồi đi…

Nhìn con ‘khỉ đột’ dần bình tĩnh lại gương mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt,đối với hắn cái bẫy này dù có hay không quan trọng vì một khi hắn muốn xuống tay dù có nhiều hơn vài chục người cũng chẳng thể ngăn cản hắn,vì đối vắn kinh nghiệm chiến đấu đã là quá nhiều rồi dù thời điểm hiện tại chiến lực dù đang dưới mức yếu thì hắn vắn đủ khả năng nhét hành vào mồm mấy thằng nhóc này.Chẳng qua hắn muốn để tên khỉ đột này cảm thụ bài học đầu tiên đó là tĩnh trước động sau.

-Ăn tiếp đi,nhục không chết được đâu.

Hắn thư tha lột vỏ tôm,thịt tôm khi được bóc ra thì trông vô cùng nũng nính hấp dẫn,cùng sự núng nính lắc lư qua lại đó là cánh tay cầm con tôm đưa ra, càng tăng lên sự hấp dẫn của thịt tôm.

-Mày ăn đi tao không cần.

Văn Minh có chút cọc cằn từ chối phần thịt tôm vừa được bóc vỏ, có lẽ hắn còn chút giận Cô Lâu.

Cô Lâu thì ngơ luôn hắn đình chỉ mọi hành động ,nhìn sang Văn Minh với nhìn Văn Minh như nhìn một thằng ngố,khóe miệng hắn nhếch lên cười khẩy một tiếng.

Lúc này Văn Minh mới biết hắn bóc tôm cho ai,làm cho bản thân hắn cứu thấy là lạ, tường rằng thằng Cô Lâu này hôm nay lại tốt bụng tới mức đi bóc tôm cho hắn,nhưng hắn nghĩ có lẽ tên Cô Lâu này muốn làm nguôi giận mà đi bóc tôm hắn,nào ngờ…càng nghĩ hắn càng không giấu được xấu hổ vì ảo tưởng trong lòng,liền chửi đổng cho đỡ quê:

-Con mẹ mày.

Cô Lâu hắn cũng chỉ có thể cười khổ bản thân chẳng làm cái gì tự nhiên cung bị ăn chửi:

-Nói ‘A’ đi nào.

-Cô Lâu mi ăn đi ta nó lắm rồi.

Cô nàng bốn mắt hai má phúng phính lắc đầu từ chối.

-Miếng cuối thôi, nói ‘A’ đi nào.

Cô nàng bốn mắt dù đã rất nó rồi nhưng không muốn làm cho Cô Lâu giận nên cố ép bản thân mở miệng đón chờ con tôm được đút vào.

Nhìn tình cảnh cơm chó gập trới Văn Minh hắn nuốt xuống từng cục cơm cứ như có người đang bóp họng hắn vậy,ánh mắt oán hận không ngừng chăm chăm nhìn hai tên khốn kiếp đút cho nhau ăn, hắn thề nếu một mai hắn mà còn cùng tên Cô Lâu này ăn cơm thì sẽ ăn mì bằng mũi.Một cánh tay không biết từ xuất hiện vươn tới lọt vào trong tâm mắt của Văn Minh khiến ánh mắt hắn thoáng lên tia kinh ngạc.

Bạn đang đọc Nếu Có Kiếp Sau Ta Phải Làm Một Lưu Manh Biết Điều sáng tác bởi talagi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi talagi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.