Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày cá tháng tư

Phiên bản Dịch · 1005 chữ

Thật kỳ lạ, khi ai cũng chọn ngày cá tháng tư là ngày nói dối, tôi cảm thấy đâu cần phải nói dối nhau trong ngày này, bởi ba trăm sáu mươi tư ngày còn lại chúng ta cũng đâu có thật lòng với nhau, thôi thì hôm nay chúng ta hãy mượn ngày nói dối để nói thật với nhau được không!

“Chúng ta hãy chia tay.”

“Sau ngày hôm nay anh là anh, tôi là tôi, tôi và anh không thể gọi là chúng ta nữa.”

Anh ấy đã quay lưng khi anh nói lời chia tay và bây giờ anh đã nhận ra rằng ngày cá tháng tư là lời nói dối hay nói thật thì còn tùy thuộc vào sự lựa chọn của người nghe.

Dưới gốc cây liễu có một đôi nam nữ đang vai kề vai đứng cạnh nhau, nhìn bọn họ rất vui vẻ và hạnh phúc, thật đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa.

Đã một năm anh và anh ấy đường ai nấy đi, ngay tại đây vẫn dưới gốc cây liễu già đó, vẫn con người đó, vẫn đôi mắt, sóng mũi, đôi môi khắc sâu trong trái tim anh. Thật đáng ghét, thật sự rất đáng ghét, anh chán ghét bản thân mình sao quá yếu đuối quá lụy tình, sao mãi chẳng quên được chàng trai ấm áp luôn quan tâm chăm sóc cho anh.

Nhưng sự dịu dàng của anh ấy dành cho anh là thương yêu hay thực chất chỉ là thương hại đây! Anh cũng chẳng biết nữa, anh ấy từng nói chúng ta quá khác biệt, anh ấy nói anh ấy không yêu anh.

Một năm sau anh gặp lại anh ấy và đây chính là khác biệt và không yêu mà anh ấy đã nói sao.

Cô gái ấy có nụ cười và đôi mắt thật giống anh, cô gái ấy cũng thích chơi ghita như anh, cuốn sách cạnh chân cô gái ấy có phải là tác phẩm của nhà văn mà anh hay đọc.

Anh thật ghen tị với cô gái ấy nhưng anh cảm thấy cô gái ấy đáng thương nhiều hơn vì cho dù cô gái ấy có được thể xác của anh ấy nhưng chẳng phải trái tim của anh ấy đã dành cho anh rồi sao. Anh ấy chọn cô gái ấy nhưng lại không quan tâm cảm xúc của cô gái ấy. Anh ấy vẫn như thế, ấu trĩ và độc đoán như ngày đầu anh gặp anh ấy. Có lẽ anh buông tay là lựa chọn đúng đắn nhất.

Giải thoát cho anh ấy cũng như cho anh, có lẽ duyên của họ chỉ đến đây thôi

Chương 1

Ngôi chùa Linh Tự nằm gần bờ hồ, xung quanh là những đóa hoa hồng tím tỏa hương thơm ngác. Ánh nắng chiếu lên mặt hồ hòa quyện vào làn nước mát. Những cơn gió mùa thu nhè nhẹ lướt qua cánh hoa sen đưa mùi hương lan tỏa mọi nơi, đàn hạc trắng rủ nhau đậu trên mặt nước rồi lại thi nhau vỗ cánh bay đi. Tiếng mõ kèm theo tiếng chuông và bài kinh trong chùa vọng ra.

Trước chùa có một cô gái mồ hôi nhễ nhại đang mang trên lưng chiếc ba lô cồng kềnh do dự không biết có nên vào hay không, thì đột nhiên cánh cửa chùa mở ra. Một chú tiểu bước ra cúi chào và nói:

“Thí chủ mời vào trong, thầy đang đợi.”

Cô gái hoảng hốt nhưng cũng rất là ngạc nhiên. Đi theo chú tiểu vào trong sân đến khi thấy một sư cô đang ngồi ở đình pha trà.

Sư cô đặt chiếc ấm nước lên bàn rồi ngẩng đầu nhìn lên gái và gật đầu, nói:

“Nếu con đến rồi sao lại không vào.”

Nghe đến đây, cô gái rơm rớm nước mắt nhào vào lòng bà khóc, cho dù bà dỗ thế nào cũng không nín. Một lúc sau, cô gái liền vội vàng lau nước mắt kể lại mọi chuyện cho bà, hi vọng bà có thể giúp mình:

“Bố con, ép con lấy người mình không yêu, bố con không thương con nữa!”

“Bố nói nhà họ môn đăng hộ đối với nhà mình, hơn nữa người kia cũng có công việc ổn định, còn con là con cái trong nhà, thì bố mẹ đặt đâu thì phải ngồi đó.”

Cô gái lại ngập ngừng nói tiếp:

“Nhưng vì mẹ không muốn gả con đi xa, nên hôm qua hai người họ cãi nhau, thậm chí ông ấy còng đánh mẹ con, rồi ông ấy nhốt con trong phòng, khó khăn lắm con mới chạy thoát mà đi đến đây được.”

Nói xong cô gái khóc càng nhiều. Nước mắt cô gái làm ướt hết cả vạt áo bà, sau đó cô gái vội vàng nắm lấy bàn tay nhăn nheo của bà, cô gái vừa khóc vừa nói như cố níu kéo niềm hy vọng cuối cùng để thay đổi cuộc đời của mình.

Nhìn thấy cô gái khóc như vậy bà cũng không đành lòng, nhưng đây lại là chuyện quan trọng, việc kết hôn là cả đời người không thể nói một hai câu mà có thể quyết định được. Bà âu yếm vuốt tóc cố gái và nói:

“Có phải mẹ con nói con đến đây nhờ cô giúp phải không.”

Nghe đến đây cô gái liền chột dạ nhưng không biết phải trả lời ra sao. Nhìn qua vẻ mặt của cô gái thì bà đã có kết quả, nhưng bà cũng không muốn làm khó cô, liền nói.

“Chuyện này để cô suy nghĩ kỹ, còn bây giờ con nên bình tĩnh và quay về nhà.”

Vừa nói xong thì chú tiểu dẫn một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi đi vào. Bà nhìn vào đôi mắt người ấy cảm giác giống như mọi thứ như quay về ba mươi lăm năm trước.

Bạn đang đọc Nếu Như Thời Gian Quay Lại Thì Em Không Mong Gặp Lại Anh của Cáp Nhi\
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhNhã
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.