Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu cứu

Phiên bản Dịch · 585 chữ

Đồng hồ báo thức điểm đúng sáu giờ sáng, Bảo Minh vươn vai uể oải đón chào bình minh. Ánh nắng len lỏi xuyên qua tán cây chiếu thẳng từng ô cửa sổ, làm nổi bật cuốn sách trên bàn học, chiếc lá phong kẹp giữa trang sách đánh dấu nơi anh chưa đọc tới. Ngoài cửa sổ có những chú chim ríu rít trêu đùa nhau, những chiếc lá vàng đang thay nhau rơi xuống để nhường chỗ cho những chồi non mới. Cái nắng không quá chói chang mà dịu nhẹ làm cho khung cảnh thực nên thơ.

Bỗng một tiếng động "Choang" kéo anh về hiện tại, đầu óc mơ hồ chưa kịp suy nghĩ gì thì lại thêm loạt tiếng ồn khác. Anh nghĩ thầm "Chắc lại là con em gái nghịch ngợm hay gây chuyện của mình đây.”. Anh ngồi bật dậy vội vàng mở cửa đi xuống lầu.

Không ngoài dự đoán của anh, khung cảnh phía dưới nhà không thể hỗn độn hơn được nữa. Mẹ anh đang cầm roi dài đuổi đánh con em gái chuyên gây rắc rối kia của anh. Đang hoang mang không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, thì bỗng nhiên một âm thanh khác vang lên.

Meo.

Nhìn theo âm thanh đó anh thấy có hai chú mèo đang nằm bên góc nhà, kế bên nó là chiếc bình hoa hôm qua mẹ anh mới mua về. Anh đang nghĩ sao nó lại vỡ thế kia.

Xâu chuỗi mọi việc lại với nhau thì anh đã hiểu lý do tại sao mới sáng sớm em gái của mình đã ăn roi thay cơm rồi. Anh buồn cười lắc đầu ngao ngán, đang nghĩ cách giúp cô thì phát hiện thấy phía sau lưng mình có người đang, anh thở dài và nói:

“Em lại tính dùng chiêu cũ sao!.”

“Năm từ, à không mười lăm từ tiếng anh cũng được, lần này em thật sự tiêu rồi. Anh hai, anh nhất định phải giúp em đó.”

Vừa nói cô vừa khóc, nước mắt nước mũi tèm lem không khác hai con mèo kia là mấy.

Vừa nhìn thấy mẹ anh cầm cái roi dài hung hổ đi đến đây, quay ra sau lại thấy cô dùng đôi mắt to đầy nước cầu cứu anh kèm theo khuôn mặt mếu máo, anh thở dài một cái.

Cứ mỗi lần cô dùng chiêu này, thì mọi yêu cầu của cô anh đều không thể từ chối và lần này cũng không ngoại lệ, anh đành bó tay giúp cô, ai bảo anh là người thương cô nhất, sau đó anh vội vàng nói:

“Mẹ có gì bĩnh tĩnh mà giải quyết. Em nó còn nhỏ, mẹ đừng đánh em nữa, mẹ đánh nãy giờ chắc chắn em ấy đã biết lỗi rồi.”

“Bảo Minh con tránh ra cho mẹ, hôm nay mẹ phải đánh cho nó nhớ mới được.”

“Lần này mẹ tha cho em ấy đi hơn nữa cũng trễ học rồi, ngày đầu tiên đi học mà đến muộn thì không được đâu mẹ.”

Vừa nói xong anh quay lại nháy mắt ra hiệu với cô, dường như hiểu được ý anh. Cô dùng vận tốc ánh sáng chạy ngay lên lầu thay quần áo chuẩn bị theo anh đi học.

Nhìn cảnh này người mẹ hừ một cái rồi quay người bỏ đi. Thấy mẹ đã đi ra sau nhà, anh cũng đi lên lầu thay đồ đi học.

Bạn đang đọc Nếu Như Thời Gian Quay Lại Thì Em Không Mong Gặp Lại Anh của Cáp Nhi\

Truyện Nếu Như Thời Gian Quay Lại Thì Em Không Mong Gặp Lại Anh tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhNhã
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.