Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thâu thiên hoán nhật!

Phiên bản Dịch · 2400 chữ

Thân ảnh áo đen bịt mặt, dáng người thẳng tắp xuất hiện trên tường viện, tựa như u linh dưới bóng hoàng hôn.

Trong nháy mắt, khi tất cả mọi người còn chưa chú ý tới, đột nhiên hắn giương tay phải lên, vô số đạo hào quang bắn ra tựa như Thiên Nữ tán hoa. Cùng lúc đó, hét lớn một tiếng.

- Sở Thiên Lang!

Sở Thiên Lang nghe tiếng vừa quay đầu lại, lập tức tinh thần đại chấn.

Mặc dù hắn cũng không biết rốt cục chuyện gì xảy ra, nhưng bản năng ý thức được rằng viện binh của mình đã đến.

Không chỉ có Sở Thiên Lang ý thức được, mà tất mọi người ở đây cũng đều ý thức được điều đó.

Người áo đen thần bí xuất hiện không tiếng động, lại đột nhiên bắn ra mấy trăm miếng ám khí, khiến không ít người thụ thương, số còn lại ít nhiều đều luống cuống tay chân.

Trong nháy mắt tiếp đó, người trên tường viện run tay một cái, một đầu dây thừng bay ra tựa như du long, trước khi mọi người kịp phản ứng đã bay đến trước mặt Sở Thiên Lang.

- Bắt lấy.

Chưa đợi dứt câu, Sở Thiên Lang cũng đã liều mạng tiến lên, bắt lấy sợi dây. Người trên tường khẽ dùng lực, thân thể Sở Thiên Lang bồng bềnh từ từ bay lên.

Nhìn lại trên tường, đã không thấy bóng dáng người thần bí.

Sở Thiên Lang tựa như một con diều lớn, buộc bởi một sợi dây thừng bay giữa không trung, còn người thả diều đang liều mạng chạy điên cuồng về phía xa.

Một tia ánh sáng cuối cùng biến mất phía chân trời, màn đêm rốt cục buông xuống.

- Đuổi!

Tây Môn Vạn Lý thiếu chút nghiến nát hàm rang của mình.

Tại thời điểm sắp đại công cáo thành, thế mà đột nhiên xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.

Tất cả mọi người đồng thời phóng người bay lên đầu tường, chỉ thấy Sở Thiên Lang vẫn đang bay phấp phới giữa không trung tối mờ của hoàng hôn. Phía dưới có người đang liều mạng kéo dây thừng, chạy tới một khu rừng phía trước với tốc độ ánh sang.

- Đứng lại!

Từng đạo kiếm quang bay đi, hang tram thân ảnh liều mạng đuổi theo. Có điều những người này vừa trải qua một trận chiến mệt mỏi, mà người kia lại dùng khỏe ứng mệt, vì thế mà khoảng cách song phương ngày càng kéo xa.

Chờ tới khi đám người đuổi tới bìa rừng, bóng dáng Sở Thiên Lang cùng người thần bí đã hoàn toàn biến mất.

Hai người kia vừa tiến vào rừng cây, tựa như giọt nước nhập biển cả, lập tức không còn chút tung tích.

- Vào tìm cho ta, dù đào ba tấc đất cũng phải tìm cho được.

Tây Môn Vạn Lý mặt trầm như ngâm nước.

- Bố trí mất người trèo lên ngọn cao quan sát! Nếu có bất kỳ động tĩnh, lập tức thét dài cảnh báo.

- Rõ!

Mới tiến vào trong rừng.

Sở Thiên Lang lập tức cảm thấy thân thể tức khắc rơi xuống, người phía dưới nhanh chóng tiếp được thân thể hắn, Sở Thiên Lang đang muốn mở miệng nói chuyện, lại cảm thấy cả thân thể tiếp tục hạ xuống.

Hóa ra dưới vùng lá rụng này, lại có một đầu địa đạo. Trong chớp mắt cả hai đã tiến vào bên trong, phía trên vô thanh vô tức chuyển động, vô số lá rụng một lần nữa lấp kín nơi này.

Trong lúc người thần bí kia kéo theo Sở Thiên Lang phi tốc chạy về phía trước.

- Tôn giá là ai? Ân cứu mạng...

Sở Thiên Lang thở hào hển.

- Đừng nói chuyện.

Một thanh âm có chút già nua, dồn đập nói.

- Sở Thiên Lang, ngươi nhớ cho kĩ. Lần hành động này quá mức mạo hiểm. Đối phương chính là người tứ đại gia tộc, thế lực vô cùng hùng hậu. Mà chúng ta chỉ có mỗi địa đạo này, ắt sẽ nhanh chóng bị đuổi kịp.

- Vì vậy, sau khi ra khỏi địa đạo, ta sẽ nghĩ kế dắt đi một bộ phận truy binh. Còn ngươi lập tức chạy tới Thúy Trúc sơn, quãng đường này chỉ có hơn mười dặm, dù có đoạn khí, cũng phải tiến vào Thúy Trúc sơn , ở đó sẽ có người tiếp ngươi. Nhớ không?

Nội tâm Sở Thiên Lang run lên.

- Nhớ kỹ, tôn giá là...?

- Không cần quản ta là ai.

Thần bí nhân kia nói.

- Lối ra ở ngay trước mắt, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.

Vừa nói, vừa móc ra một viên đan dược từ trong ngực, trực tiếp nhét vào miệng Sở Thiên Lang.

- Thứ này có thể giúp ngươi kích thích một chút tiềm lực. Sở Thiên Lang, sau đó là chết hay sống, liền dựa vào chính ngươi thôi.

Đã đến cuối địa đạo.

- Bắt đầu!

Người thần bí khẽ vươn tay, tầng đất phía trên vô thanh bị lật lên, hắn kéo Sở Thiên Lang bay ra ngoài, tay phải dụng lực, đẩy Sở Thiên Lang đi.

- Chạy mau!

Sở Thiên Lang lập tức phát hiện, trước mắt chính là hướng Thúy Trúc sơn. Mà đối phương vừa đẩy, khiến hắn không chút phí sức liền bay ra vài chục trượng.

Sở Thiên Lang lập tức cúi thấp người, hít sâu mọt cái rồi nín thở, chạy như điên về phía Thúy Trúc sơn.

Trong lúc cấp thết, Sở Thiên Lang quay đầu nhìn lại, chỉ thấy thần bí nhân kia đang điên cuồng chạy ngược lại với hắn, trong tay hắn thế mà lại xuất hiện một cái dây thừng thật dài, đầu kia buộc lấy một cái hình nhân, tựa như đang chơi diều, nháy mắt đã chạy ra vài tẳm trượng!

Sở Thiên Lang nhẹ nhàng thở ra.

Sau lưng hắn truyền đến tiếng gào thét điên cuồng.

- Ở bên kia! Ở bên kia! Hắn vẫn đang bay trên dây thừng! Mau đuổi theo!...

Một số người đứng trên ngọn cây, hoặc đang thả người giữa không trung quan sát. Cùng lúc phát hiện một Sở Thiên Lang khác đang điên cuồng chạy hướng ngược lại.

- Ở bên kia cũng có một tên!

- Bọn hắn tách ra... Nhất định một cái là giả!

- Chia một nửa người đuổi theo bên kia.

Sở Thiên Lang cúi thấp người, phi tốc chạy về phía trước, chỉ cảm thấy tim ngày càng đập gấp rút, đại não cũng ngày càng choáng váng. Một loại cảm giác “không thể duy trì” xâm chiếm lấy toàn cơ thể hắn.

Hắn cưỡng ép chống đỡ, cố nén cảm giác tim như muốn nổ tung, một đường vọt tới Thúy Trúc sơn.

Truy binh sau lưng ngày càng tới gần.

Tại một khắc vọt vào trong núi, Sở Thiên Lang không nhịn được vô lực ngã xuống đất.

Vân Dương chờ ở chỗ nãy đã lâu, đưa tay bắt lấy Sở Thiên Lang, thấp giọng nói.

- Đừng lên tiếng.

Lập tức xoay người một cái, một cánh cửa hang đá xuất hiện ngay bên cạnh.

Hai ngươi lăn lăn lộn lộn hạ xuống, cùng lúc đó Vân Dương đạp lên một cước, cửa hang biến mất trong nháy mắt.

Hang động này vậy mà sâu vài chục trượng, ở phương xa có một cánh cửa, ẩn ẩn lóe ra ánh sáng.

Vừa rơi xuống, Vân Dương đưa tay chộp một cái trên vách. Một cái cửa hang xuất hiện cách đáy chừng thước rưỡi. Hắn nắm lấy Sở Thiên Lang cùng vọt vào bên trong.

Lập tức cửa hang biến mất.

Sau khi tiến vào trong, Vân Dương nâng chưởng chép vào sau ót Sở Thiên Lang, Sở Thiên Lang không rên một tiếng liền ngất đi.

Mang theo thân thể Sở Thiên Lang, Vân Dương vọt mạnh vào bên trong, theo Vân Dương không ngừng vào trong, bùn đất bên ngoài không ngừng rơi xuống, hoàn toàn che dấu hang động.

Hang động này chếch chéo lên trên, Vân Dương chạy tới khi chỉ cách mặt đất chừng một trượng thì dừng lại. Lúc này, thể lực của Vân Dương cũng không còn nhiêu. Nhưng hắn lập tức hiets sâu một hơi, thân thể liền hóa thành một đám mây mù.

Một kẻ hôn mê, một người lại hóa thành mây mù, cả hai vô thanh vô tức.

Người đuôi theo sau khi điều tra kĩ một phen, rốt cục phát hiện một cái cửa hang dưới một mảnh đá, một đường gào théo, đuổi theo từ một lối ra khác...

Tiếng hò hét không ngừng vang lên, ngày càng nhỏ lại, chưa tới một khắc đồng hồ sau, từ từ đã không có thanh âm.

Vân Dương vẫn bất động như cũ, không dám có chút buông lỏng.

Lại qua nửa canh giời, cuối cùng may mù cũng khôi phục lại thành thân thể, hít một hơi thật sau, lại để Lục Lục từ trong thức hải chuyển ra một mảnh sinh mệnh khí tức, hóa giải áp lực tự thân. Rồi lại hóa thành một đám mây sương mù.

Qua qua lại lại hai canh giờ rưỡi, ngoài trời đã là nửa đêm về sáng, Vân Dương rốt cục kéo theo Sở Thiên Lang, thận trọng xuất hiện trên mặt đất.

Gió đêm quét qua, không trung một mảnh cô quạnh.

Hiển nhiên, người tứ đại gia tộc đều đã đi.

Vân Dương nhẹ nhàng thở ra một hơi, cúi đầu nhìn lại, Sở Thiên Lang dù đã hôn mê, nhưng gương mặt rốt cục đã buông lỏng, tựa như trút được gánh nặng, rốt cục may mắn tìm được đường sống.

Khóe miệng Vân Dương nở ra một nụ cười băng lãnh.

Buông lỏng?

Rất nhanh thôi, ngươi sẽ phát hiện, rơi vào trong tay ta còn không bằng bị đám người tứ đại gia tộc Tây Môn Vạn Lý trực tiếp giết chết...

Vân Dương vô cùng cẩn thận di chuyển, từ phương xa truyền tới tiếng vó ngựa lộc cộc, lão Mai đã khôi phục diện mạo, vội vàng đánh một chiếc xe ngựa tới.

Phía trên trở đầy hàng hóa.

Vân Dương đem Sở Thiên Lang nhét vào một cái bọc lớn, đặt lên xe ngựa rồi lấy vài bao hàng che lại, sau đó trực tiếp xoay người mà đi.

Lão Mai đánh xe ngựa, nhàn nhã thoải mái di chuyển về phía cửa thành.

Trên đường, không ngừng nhìn thấy ngươi tứ đại gia tộc như ruồi không đầu loạn xạ tìm kiếm khắp nơi, chúng hồn nhiên không có phát hiện, mục tiêu cả đám đang tìm lại đang đường hoàng ngồi trên xe ngựa, tiến vào Thiên Đường thành@

Xe ngựa đi qua, lưu lại một mùi thuốc thoang thoảng.

Ngoại trừ Sở Thiên Lang, còn lại đều là dược liệu hàng thật giá thật.

...

Sắc mặt đám người Tây Môn Vạn Lý vô cùng âm trầm, nhìn Thiên Lang trang trở thành một mảnh hỗn độn mà nổi trận lôi đình.

Tất cả mọi người đều giết, duy chỉ có nhân vật trọng yếu nhất là Sở Thiên Lang lại chạy trốn mất dạng!

Căn bản chính là thất bại trong gang tấc.

- Công tử, phát hiện kim khố của Sở Thiên Lang.

Một tên thủ hạ chạy đến báo cáo.

- Kim khố?

Ánh mắt mấy vị công tử cùng lúc sáng lên.

Ngay cả Tây Môn Vạn Lý đang thốt nhiên nổi giận cũng lập tức quay đầu lại.

- Có bao nhiêu đồ tốt?

Tây Môn Vạn Lý có chút thận trọng hỏi.

- Đồ tốt... Quả thực không ít.

Hiển nhiên vị thủ hạ này có chút kích động. Hắn thực sự không nghĩ tới, trong một cái Thiên Lang trang nho nhỏ, mà lại có nhiều tài phú như vậy, thực sự có rất nhiều đồ tốt.

Không đợi tên thủ hạ tiếp tục nói, mấy vị công tử không hẹn mà cùng quay người đến.

- Tây Môn huynh, tài phú này...

- Mọi người chia đều.

Tây Môn Vạn Lý sắc mặt không chút thay đổi nói.

- Cái này có chút không thích hợp a? Chúng ta đều đến vì hỗ trợ ngươi, ngươi còn muốn chia đều?

- Tây Môn gia chúng ta là thiệt hại nhiều nhất, cùng các ngươi chia đều đã là bị thiệt...

- Đánh rắm! Vốn là chuyện nhà các ngươi, nhà các ngươi chết nhiều, chẳng nhẽ nhà chúng ta không có người chết? Lại nói, nhà các ngươi chết là đúng, còn người nhà chúng ta chết lại là vô tội...

- Phóng rắm vào mặt mẹ ngươi, cái gì gọi là người nhfa ta chết là đúng? Ngươi con mẹ nó biết nói tiếng người a?

- Tính sao? Chẳng lẽ không đúng à? Tây Môn Vạn Lý, đến cùng ngươi muốn thế nào? Nói cho rõ trước, thiếu ta cũng không thèm làm!

“Hừ...”

Tứ đại gia tộc chỉ vì chia của mà lập tức cãi vã, bất quá giới hạn cũng chỉ là cãi lộn, đương nhiên sẽ không đến ình trạng động thủ động cước, sau một hồi tranh chấp, Tây Môn Vạn Lý bất đắc dĩ mà phải nhượng bộ.

- Sau khi kiểm kê rõ ràng, Tây Môn gia ta lấy hai thành, còn lại tám thành, ba nhà các ngươi tự phân, được chứ?

- Thế này còn được...

- Còn tên Sở Thiên Lang, về sau ai có bắt được, chớ quên bắt lại. Hiện tại, hắn chính là địch nhân chung của tất cả chúng ta.

- Chuyện đó là đưỡng nhiên! Ha ha...

Tất cả đều vui vẻ.

Cũng trong lúc đó, lão Mai đã đánh xe ngựa vào qua cổng thành, vào tới Vân phủ.

Vân Dương chắp hai tay sau lưng, ánh mắt băng lãnh nhìn vào xe ngựa qua cửa.

----------------------------

Phóng tác: xonevictory

Hai ngàn ba trăm bảy ba từ, thời gian dịch mất hơn một canh giờ!

Thật sự hoa hết cả mắt, mỏi hết cả tay, tê hết cả mông!

Tuy không đem lại lợi nhuận gì, nhưng vì đam mê nên ta cháy hết mình, hy vọng bà con đi qua nhớ để lại Tym, ra ngoài nhớ Cmt và đề cử.

Bạn đang đọc Ngã Thị Chí Tôn (Dịch) của Phong Lăng Thiên Hạ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mtam0101
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 159

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.